[ Thời kì Lam Chủ
Sinh Thổ
Liên Chi quốc
Hoàng đế La Kỳ tại vị năm thứ 19 ]
Tiết chiều vào mùa đông không có nắng gắt, bầu trời xanh xanh trôi nổi những đám mây lớn bay ngang, trên con phố tấp nập người qua lại ở Đô Thành, giữa đám đông nổi bật lên một nữ hài nhỏ nhắn tinh nghịch chạy nhảy khắp nơi.
Tiểu nha đầu khoác một bộ kim y nhạt màu, tóc cột cao theo nhịp bước chân mà lay động, tay còn đang cầm một xâu kẹo hồ lô, một bên khuôn mặt, má nhỏ phồng lên nhai kẹo rõ ngon lành.
Dưới đường lớn, nhìn thấy rõ đứa trẻ kia khuôn mặt nhỏ gọn, nước da trắng hồng, cặp mắt nhìn quanh sáng lấp lánh, nữ hài nhìn từ bên này sang bên kia có lẽ vì thấy hứng thú với mấy thứ bên đường. Trên mép môi vẫn còn nét óng ánh đỏ đỏ của kẹo hồ lô.
Nhóc con này mải mê với những thứ bày bán trên chợ, không thèm quay đầu lại nhìn một cái, hiển nhiên trầm trồ với thiếu niên theo chân phía sau:
"Phong ca, huynh xem hôm nay đông thật đó, còn nhìu người hơn cả lần trước."
"Ừm, quả thực đông hơn trước."
Tiểu nha đầu hình như không hài lòng với câu trả lời có lệ, quay đầu lại nhăn mày, chất vấn thiếu niên:
"Này Phong ca, là huynh nói hôm nay sinh thần của ta huynh trả tiền hết mà, chẳng lẽ... huynh hối hận rồi?"
Thiếu niên vội đưa hai tay lên, vô tội chớp mắt: "Không có không có, ta chỉ là đang lo muội về trễ thôi, cha lại phạt cả hai bây giờ."
"Huynh yên tâm, ta nài nỉ còn kéo theo cả a nương, xin cả ngày hôm qua cha mới đồng ý đó, nhất ngôn cửu đỉnh, đây là cha dạy mà, sẽ không nuốt lời đâu."
Đi phía sau tiểu cô nương là một thiếu niên cao hơn nàng hẳn một cái đầu. Nhìn không đẹp đến mức tiên nhân hạ phàm nhưng lại khiến người khác khó dời mắt, ngũ quan lại rõ ràng, mặt mày sáng sủa, khoác lên mình một bộ lam y. Rõ ràng đang tuổi thiếu thời nhưng lại mang dáng vẻ trầm ổn pha chút nhu thuận. Không hiểu sao thiếu niên non choẹt này lại mang đến cho người khác một cảm giác chín chắn, khí chất bất phàm.
Có lẽ xung quanh ít người biết, nhóc con nàng là nhị tiểu thư Mạc gia, tên gọi Mạc Cố, hôm nay là sinh thần 14 tuổi của nàng, lại cùng nghĩa huynh Mạc Phong của mình đi dạo phố, chỉ khác là hôm nay đường đường chính chính mà đi, mấy lần trước chỉ toàn trốn nhà đi chơi thôi.
Hậu quả đều bị cha nàng tóm gọn, phạt đến kêu trời khóc đất.
Mạc Cố tinh nghịch chạy nhảy khắp nơi, thường ngày chỉ quanh quẩn ở Mạc phủ rồi ra sau tiểu viện luyện võ cùng cha mình là Mạc Hàn, hiếm khi ra ngoài, đối với thứ gì cũng hiếu kì như tôn ngộ không mới xuống núi. Mạc Phong thì thôi không nói, y lúc nào cũng tỏ vẻ cưng chiều bất lực theo sau.
Giữa phiên chợ ồn ào nhưng thanh âm trong trẻo ở đâu đó vẫn có thể lọt vào tai, nghe rõ mồn một. Dịu dàng mà thanh nhã, khiến người đi đường không kiềm được mà quay đầu nhìn sang chốc lát.
"A Cố ơi... A Cố!"
Nữ tử mặc thanh y đứng phía xa xa gọi tới chính là đại tỷ của nàng, tên gọi là Mạc Vân Hà. Mạc Cố là đệ nhị, Vân Hà này lại là đệ nhất mỹ nhân ở Đô Thành, xinh đẹp kiều diễm, lay động lòng người, già trẻ lớn bé đều say như điếu đổ. Nếu ở kinh thành e là cũng không có ai giành nổi vị trí đệ nhất này.
"A Cố! Mau về thôi, đừng ham chơi nữa, mọi người còn đang bận rộn chuẩn bị tiệc sinh thần cho muội, muội thì hay lắm, lại chạy ra ngoài chơi."
Vân Hà chạy lại vừa nói vừa véo cái má nhỏ của Mạc Cố, nghe thì như trách móc nhưng lại dịu dàng vô cùng. Bằng chứng là cái vẻ mặt của vị tỷ tỷ này lại giống như 'mẹ hiền con cưng' làm cho ai kia được nước lấn tới.
"Đại tỷ à, cho muội chơi thêm chút nữa đi, hôm nay là sinh thần của muội mà, nha, nha, nha..."
"A tỷ ~ "
Mạc Cố vừa gọi vừa làm nũng, nhào vào lòng Mạc Vân Hà mà ngao ngao, nhìn manh chết người. Mạc Phong thì đứng bên cạnh đưa tay lên miệng ho vài cái, ráng kìm nén để không cười ra tiếng.
Chiêu làm nũng này Mạc Cố lúc nào sử dụng cũng có hiệu quả. Mạc Vân Hà quả nhiên không thể cự tuyệt cái biểu tình vô cùng đáng yêu của vị muội muội này. Cuối cùng đành thở dài, bất lực mà đồng ý. Thoáng cốc đầu nàng một cái rồi lại than thở:
"Thật là...ta chịu thua muội luôn đó. Cho muội chơi thêm chút thôi, ai bảo tiểu Cố của ta đáng yêu như vậy".
Cả ba đứa trẻ cùng nhau dạo phố, đi hết sạp này đến sạp kia xem trò vui đến tận khi mặt trời rớt đâu mất mới mò theo đường cũ mà về.
Buổi tối ở Đô thành hơi vắng vẻ, chỉ có lát đát vài người đang thu dọn về nhà, lồng đèn cam cam đỏ đỏ, ấm áp vài cái treo bên đường.
Dưới ánh sáng của bạch nguyệt quang chiếu rọi, ba cái bóng nhỏ kề kề đi bên nhau, thỉnh thoảng lại trêu đùa bật cười thành tiếng. Chẳng mấy chốc mà về đến nhà.
Đến cửa Mạc phủ, vẻ mặt Vân Hà lại bắt đầu yểu xìu xuống.
"Muội cũng thật là, một chút lại deo dẻo hết một buổi, lát cha lại mắng chúng ta cho xem."
"Hì hì, không sao, tiểu Cố sẽ bảo vệ hai người mà."
Mạc Cố vừa cười vừa nghĩa khí vỗ ngực tự tin đảm bảo. Lại nhanh chóng muốn chạy lại cửa lớn.
Cũng không khó đoán Mạc Cố lấy đâu ra cái tự tin đó, hôm nay cha nàng - Mạc Hàn, đại nhân đại lượng, mở lòng từ bi, cho phép Mạc Cố đi chơi một ngày.
"Khoang đã, sao cửa phủ lại đóng rồi, chẳng lẽ... cha nhốt chúng ta ở ngoài luôn sao?"
Mạc Phong đưa tay chắn phía trước Mạc Cố, nhìn cửa lớn thấy lạ nên lên tiếng hỏi. Không ngờ lại vô tình chọc cười ai kia.
"Ha ha, hôm nay là sinh thần của muội, chắc là mọi người muốn chuẩn bị bất ngờ cho muội đây mà, Phong ca, gan của huynh cũng thật nhỏ nha."
Vừa nói Mạc Cố vừa nhón chân chạy rón rén lại cửa, quay lại nhìn hai người phía sau, miệng cười dám đụng mang tai, ừm... chính là mang cái niềm vui của trẻ con khi được quà...háo hức thầm nghĩ bất ngờ của mọi người chắc sẽ hoành tráng vô cùng.
Đứng sát cửa, Mạc Cố khẽ đẩy nhẹ một cái cố gắng không cho nó phát ra tiếng, vừa đủ một khe nhỏ, nàng sáp lại gần nhìn lén bên trong.
Lúc vừa đặt mi mắt vào bên khe hở. Nụ cười rực rỡ kia thoáng chốc cứng đờ, dần dần trở nên chết lặng...
Mạc Cố hốt hoảng liền đưa một tay lên che miệng mình, ngay tức khắc ngã ngồi xuống đất, tay còn lại cũng chống xuống giữ thăng bằng, bả vai khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch trong giây lát.
Thấy biểu tình của Mạc Cố, Vân Hà cùng Mạc Phong đần người ra một chốc rồi nhanh chóng chạy lại.
Chẳng lẽ bị bất ngờ của mọi người dọa sợ sao??
"Muội sao vậy?". Thấp giọng gọi Mạc Cố một tiếng, Vân Hà đưa mắt nhìn qua khe hở, Mạc Phong cũng đồng dạng bị tràng cảnh bên trong dọa sợ.
- ---------- Sử Quân có đôi lời -----------:-
A Cố ơi...ngay từ đầu ta đã không thể thay đổi được gì cả...