Lại Gần Bên Nhau

Chương 4




Trở về phòng làm việc Lưu Nguyệt thấy mọi người đều quay sang nhìn cô chằm chằm, cô trở về chỗ ngồi xuống cúi đầu làm việc giả vờ không để ý nhưng hình như Tiệp Nhã không chùng tần số với cô. Tiệp Nhã kéo ghế xích lại cô hỏi: "Lúc nãy người đứng sau lưng Thẩm tổng là cậu đúng không?"

Cô ngẩng đầu cười cười nhìn cô ấy: "Cậu chắc chắn nhìn lầm rồi."

Một nữ đồng nghiệp khác nói: "Tôi cũng nhận ra cô chẳng lẽ công ty có người giống cô sao?"

Nữ đồng nghiệp bên cạnh nói: "Làm gì có ai giống với Lưu Nguyệt."

Lưu Nguyệt biết phủ nhận cũng không được đành nhìn bọn họ giải thích: "Đúng là lúc trưa người mọi người nhìn thấy là tôi nhưng mà tôi và Thẩm tổng không giống như mọi người nghĩ đâu. Thẩm tổng chỉ muốn xem bản vẽ nên tôi mới lên đưa thôi sau đó anh ấy thấy tôi chưa ăn cơm nên có lòng tốt mời tôi đi ăn."

Mọi người đều "Ồ" lên khiến cô cảm thấy hình như càng giải thích càng sai, mọi người càng hiểu lầm nhiều hơn. Tiệp Nhã nhìn cô lúng túng như vậy đang định lên tiếng giải vây thì Lê Mỹ từ trong phòng làm việc bước ra: "Vào giờ làm rồi sao không trở về làm việc đi. Còn ở đây tám chuyện, rảnh lắm sao?"

Mọi người nghe vậy thì lần lượt trở về chỗ ngồi tập trung làm việc, Lê Mỹ nhìn cô đang trốn sau máy tính, nói: "Lưu Nguyệt cô vào văn phòng tôi, đem theo bản chỉnh sửa vào đây."

Lưu Nguyệt cầm bản chỉnh sửa đi tới phòng làm việc lúc đi ngang qua Mã Yên nghe thấy cô ta hừ một tiếng nhưng cô không quan tâm. Vào bên trong phòng làm việc cô đóng cửa lại đi tới đặt bản chỉnh sửa lên bàn, nói: "Trưởng phòng Lê, bản chỉnh sửa chị cần."

Lê Mỹ cầm bản chỉnh sửa lên nhìn qua một lượt rồi ném vào mặt cô tờ giấy rơi tứ tung rớt xuống đất, tức giận nói: "Cô đang chỉnh thành cái gì vậy? Cậu chỉnh xấu như vậy thì làm sao dám đưa vào game."

Cô cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi trưởng phòng Lê, tôi sẽ sửa lại."

"Hạn nộp là sáng sớm mai, cô tranh thủ làm đi."

"Dạ được." Cô ngồi xuống nhặt mấy tờ giấy vẽ lên xếp ngay ngắn trên tay rồi mở cửa ra ngoài.

Tiệp Nhã thấy cô đi ra trở về chỗ ngồi lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Cô lắc đầu: "Mình không sao, chỉ là sửa lại bản vẽ thôi."

"Khi nào nộp?"

"Sáng mai."

Tiệp Nhã nghe vậy thì hít sâu một hơi, biết bao nhiêu bức tranh cần chỉnh sửa vậy mà hạn chót lại là sáng mai. Cô ấy nói: "Chỉ sợ chị ta đã không nhìn cậu vừa mắt rồi."

Lưu Nguyệt nghe vậy thì hỏi: "Tại sao?"

Khiết Nhiễm kéo ghế xích lại gần nói: "Bởi vì chị ta thích Thẩm tổng nhưng hôm nay cô đi cùng ngài ấy nên khiến chị ta ghen ghét cô rồi."

Cô nghe vậy thì hiểu ra nhưng cô đã giải thích mà bọn họ không tin cô chẳng biết làm sao. Lúc này Lê Mỹ bước ra quét mắt nhìn mọi người: "Còn không mau đi làm việc? Muốn bị trừ tiền lương hết đúng không?"

Khiết Nhiễm và Tịch Nhã kéo ghế trở về chỗ ngồi làm việc, Lê Mỹ nói tiếp: "Tốt nhất ở trong văn phòng này ai có tâm bất chính thì dẹp ngay đi, tập trung cho công việc."

Nói xong Lê Mỹ xoay người đi vào phòng làm việc đóng cửa lại, một nữ đồng nghiệp nói: "Tâm bất chính ở đây chắc là đánh chủ ý lên Thẩm tổng rồi."

Nữ đồng nghiệp khác nhún vai: "Đừng để ý nữa mau làm việc đi. Không lại bị trừ tiền lương."

Tới giờ tan làm mọi người đều lần lượt ra về, Lưu Nguyệt vẫn đang tập trung chỉnh sửa bản vẽ. Tiệp Nhã đi tới đặt ly nước mới mua lên bàn: "Cậu sửa cái này biết khi nào mới xong được?"

Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: "Không sao mình ở lại tăng ca sửa, chắc chắn sáng mai kịp giao cho trưởng phòng Lê."



Tiệp Nhã đi tới kéo ghế ngồi xuống: "Vậy mình ở lại với cậu."

"Không được, cậu mau về đi. Mình làm tới khuya lắm mới xong nên cậu không thể đợi mình được đâu."

"Nhưng mà..."

Lưu Nguyệt mỉm cười: "Mau về nghỉ ngơi sớm đi, mình ở đây tăng ca không sao đâu."

Tiệp Nhã đứng dậy trở về chỗ cầm túi xách lên, nhìn cô: "Vậy được, mình trở về trước. Cậu nhớ ăn uống vào, đừng bận làm quá rồi quên ăn đó."

"Mình biết rồi, mình nhớ mà."

Nhìn bóng lưng Tiệp Nhã rời khỏi cô mỉm cười cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa bản vẽ, cô biết cô ấy lúc nào cũng lo lắng cho cô, sợ cô tập trung vào công việc mà bỏ bữa. Cô cảm thấy có một người bạn như cô ấy rất tốt.

Ở trên tầng 10 trong văn phòng làm việc, Thẩm Quân nhìn vào máy tính những ngón tay linh hoạt gõ bàn phím, bên trong yên tĩnh chỉ có nghe thấy tiếng gõ bàn phím từ anh phát ra. Anh ngẩng đầu đưa đồng hồ lên nhìn đứng dậy cầm áo khoác bước ra khỏi phòng.

Anh đến các tầng kiểm tra khi đến tầng 5 nhìn thấy đèn bên trong còn bật, anh nhíu mày giờ này còn ai tăng ca sao? Anh đi tới đứng từ ngoài nhìn vào thấy Lưu Nguyệt đang tập trung làm việc, anh mở cửa bước vào cô cũng không hề hay biết. Anh đi tới gõ lên mặt bàn, tiếng động này làm cô ngẩng đầu lên khi nhìn thấy anh thì cô giật mình đứng dậy: "Thẩm, Thẩm tổng."

Thẩm Quân nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Cô bây giờ vẫn còn tăng ca?"

Lưu Nguyệt gật đầu: "Dạ đúng vậy còn công việc chưa làm xong."

Thẩm Quân kéo ghế ngồi xuống đối diện cô hỏi: "Đang làm gì?"

"Chỉnh sửa bản vẽ."

"Đưa tôi xem."

Cô vội đưa bản vẽ đang chỉnh sửa sang cho anh xem, anh nhìn một lát rồi hỏi: "Khi nào nộp?"

"Dạ sáng mai."

Anh nghe vậy thì tức khắc chân mày nhíu lại, trong lòng anh biết bản vẽ này chưa cần gấp chỉ sợ có người đã không vừa mắt với cô gái này. Anh hỏi: "Đã xong?"

Cô lắc đầu: "Chưa xong, còn một phần cần chỉnh sửa nữa."

"Nếu sửa tiếp thì mất khoảng 15 phút."

Anh trả lại bản vẽ cho cô: "Được, sửa tiếp đi. Tôi ngồi đây đợi cô."

Lưu Nguyệt đang đưa tay nhận lấy nghe vậy kinh ngạc xém làm rớt luôn bản vẽ, cô từ chối: "Không cần đâu Thẩm tổng."

"Tôi muốn nhìn thấy bản vẽ chỉnh sửa hoàn thiện."

"Vậy, vậy anh đợi một chút tôi sẽ sửa xong ngay."

Cô nói xong thì bắt đầu tập trung chỉnh sửa bản vẽ trên tay, còn anh ngồi đối diện cũng chẳng nhìn hay làm phiền tới cô mà chỉ lấy điện thoại ra chơi. Khoảng 15 phút sau cô đã làm xong, cô đưa sang cho anh: "Thẩm tổng, bản vẽ đã sửa xong mời anh xem qua."

Thẩm Quân cất điện thoại vào túi đưa tay nhận bản vẽ mở ra nhìn qua một lượt, gật đầu trả lại bản vẽ cho cô: "Làm tốt lắm. Cô có thể tan ca rồi."

Lưu Nguyệt nhận lấy đem bản vẽ cất đi, anh cũng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Cô dọn dẹp lại bàn làm việc cầm lấy túi xách rồi bước ra ngoài không ngờ anh vẫn chưa đi.



Thẩm Quân nhìn thấy cô thì nói: "Đi thôi tôi đưa cô về nhà. Bây giờ cũng trễ để cô về một mình không an toàn."

Cô định nói hàng ngày đều đi làm về trễ nên cũng quen rồi nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của anh, cô không có gan từ chối chỉ đành đồng ý: "Vậy làm phiền Thẩm tổng rồi."

"Cô xuống đợi tôi trước đi, tôi đi lấy xe."

"Dạ được."

Ở ngoài công ty, Lưu Nguyệt đứng trên bậc thang di di mũi chân thì nghe thấy tiếng xe chạy tới chỗ cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn chiếc xe Bentley đậu trước mắt, cô đi tới mở cửa ghế sau ra thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh truyền tới: "Lưu Nguyệt, tôi không phải tài xế của cô. Mau lên ghế phụ ngồi."

Lưu Nguyệt đóng cửa xe ghế sau lại rồi mở cửa bên ghế phụ ngồi xuống, anh nhắc nhở: "Dây an toàn."

Cô vội vàng thắt dây an toàn vào, nhìn anh nói: "Dạ rồi Thẩm tổng."

"Nhà cô ở đâu?"

"Tôi thuê căn nhà ở trong con hẻm gần ngoại ô."

Thẩm Quân nghe vậy nhíu mày nhưng vẫn khởi động xe rời đi, bầu không khí bên trong xe im lặng không ai nói gì. Một lúc sau đèn đỏ anh dừng xe lại, quay sang nhìn thấy cô đã mệt đang dựa vào ghế ngủ mất. Anh lắc đầu tiếp tục chạy nhớ lại lời cô nói chỉ lúc nãy thì anh chạy vào con hẻm gần ngoại ô.

Anh nhìn hoàn cảnh ở đây tức khắc chân mày nhíu chặt lại, ở nơi này ánh sáng đèn đường không có không gian chật hẹp và đường đi tới công ty làm khá xa. Anh quay sang gọi cô: "Lưu Nguyệt tới rồi."

Lưu Nguyệt ngủ không sâu nên khi nghe anh gọi thì cô đã thức dậy, cô mở mắt ra nhìn xung quanh nói: "Thẩm tổng cảm ơn anh đã đưa tôi về."

"Cô ở nơi này?"

"Đúng vậy."

Anh hỏi: "Vì sao không thuê một căn hộ ở?"

Cô gãi má cười cười: "Thẩm tổng, tôi không có nhiều tiền như vậy. Với lại ở chỗ này giá thuê rất rẻ."

Anh im lặng không nói câu nào, cô nói: "Vậy Thẩm tổng tôi xuống xe trước, anh trở về cẩn thận."

Thấy anh không nói gì cô mở cửa bước xuống xe vẫy tay với anh ở bên ngoài cửa sổ, sau đó đi lên bậc thang thì phía sau chiếc xe đó của anh bật đèn lên khiến cho cô dễ dàng nhìn đường đi lên hơn. Cô vội chạy nhanh về nhà, anh nhìn thấy bóng dáng cô biến mất thì khởi động xe rời đi.

Về tới nhà Lưu Nguyệt đi tới cửa sổ nhìn xuống thì thấy chiếc xe đã rời đi, nếu lúc đầu cô thấy anh lạnh lùng thì bây giờ cô lại thấy anh rất ấm áp. Cô mỉm cười cũng không nghĩ nhiều nữa đi mở tủ quần áo lấy một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm.

Ngày hôm sau ở trong phòng bộ phận thiết kế, Lê Mỹ nhìn thấy bản vẽ chỉnh sửa của Lưu Nguyệt, gật đầu: "Làm tốt lắm, sau này tập trung vào công việc đừng suy nghĩ lệch lạc. Cô làm việc tiếp đi."

"Dạ được trưởng phòng Lê."

Lê Mỹ đi vào văn phòng Tiệp Nhã kéo ghế xích lại gần cô nói: "Cũng may chị ta không làm khó cậu. Hôm qua cậu tăng ca tới mấy giờ?"

"Gần 11 giờ."

"Trễ vậy sao?"

Lưu Nguyệt mỉm cười tập trung làm việc: "Được rồi cậu mau làm việc đi nếu không sẽ bị trưởng phòng Lê la đó."