Lại Gần Bên Nhau

Chương 33




Lưu Văn vừa dứt lời một tiếng chát vang lên khắp căn phòng, cậu cảm nhận được trên má cậu bây giờ bắt đầu nóng rát. Cậu không thể tin được nhìn cô: "Chị đánh tôi?"

Lưu Nguyệt tức giận nhìn cậu: "Từ lúc chiều tới giờ em gây chuyện cho chị bao nhiêu đó là đủ rồi, cái tát này thì có là gì. Chị là chị em chứ không phải là người giúp việc của em, em mau dọn dẹp lại chỗ này đi."

Thẩm Quân không nghĩ tới cô sẽ ra tay đánh cậu, anh đưa mắt nhìn cô nhưng không nói gì. Cô cảm nhận được ánh mắt của anh nên cố gắng không để ý tới. Anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô rồi nhìn cậu: "Nếu em không dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ thì một lát em tự thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi."

Anh nói rồi nắm tay cô đi về phòng đóng cửa lại, cậu nhìn cánh cửa đã đóng thì ánh mắt hiện lên sự tức giận. Cậu nhìn dưới chân mình rất bừa bộn, cậu đi vào phòng bếp lấy đồ ra rồi bắt tay vào dọn dẹp. Nếu cậu không dọn dẹp thì tối nay chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi nhà và ngủ ngoài đường.

Ở bên trong phòng, anh quay sang nhìn cô đang đứng bên cạnh hỏi: "Lúc nãy cô cố ý đánh Lưu Văn có phải không?"

Cô biết không có chuyện gì là qua mắt được anh nên cô gật đầu: "Lúc nãy là tôi cố ý, tôi thấy cảnh anh đánh tên tóc vàng nên sợ anh cũng sẽ đánh Lưu Văn như thế nên mới đưa tay đánh trước."

Anh xắn tay áo lên, đưa tay mở hai nút đầu ở cổ áo nhàn nhạt nói: "Lưu Văn tôi không cần đánh cũng có cách trị em ấy. Tên tóc vàng tôi đánh là bởi vì không nói ra câu nào tử tế, thái độ không tốt. Cô sợ sao?"

Cô nghe anh hỏi vậy thì ngơ ra: "Sợ gì?"

"Sợ tôi đánh người."

"Đúng là lúc đó tôi thấy cảnh anh đánh người nên hơi sợ một chút nhưng tôi biết lúc đó anh đang giúp tôi với lại cũng không có ý gì xấu." Cô nhìn thẳng vào mắt anh dõng dạc nói.

Tiếng chuông cửa lúc này reo lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, cô nói: "Tôi nghĩ là đồ ăn tôi đặt đã được giao tới rồi, để tôi ra lấy."

"Được."

Cô mở cửa phòng bước ra ngoài nhìn thấy Lưu Văn đang loay hoay ở phòng khách dọn dẹp thì thở phào, đi ra ngoài mở cửa. Lúc sau cô cầm túi đồ ăn đi vào phòng bếp, mở chúng ra rồi để trong tô dĩa đặt lên bàn ăn. Anh bước ra kéo ghế ngồi xuống hỏi: "Là mì?"

Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, nói: "Mì của quán này bán khá ngon, anh ăn thử xem có ngon không?"

Anh cầm lấy đôi đũa gắp mì lên ăn, gật đầu: "Khá ngon."

Cô quay sang nhìn cậu đang ở phòng khách dọn dẹp, hỏi: "Em có ăn mì không? Khi nào dọn dẹp sạch sẽ xong thì nhớ qua ăn đấy."

Cậu cũng chẳng quay lại nhìn cô chỉ nói: "Tôi biết rồi."

Anh nhìn cô nói: "Mau ăn đi, lát đói sẽ tự sang ăn."

Buổi tối ở trong phòng, Lưu Văn đưa tay sờ gương mặt bị cô tát lúc nãy cuộn tròn tay lại siết chặt thành nắm đấm. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng bị ai đánh còn phải chịu đựng sự nhục nhã lớn như vậy. Cậu cầm điện thoại lên nhấn một dãy số gọi đi, đầu dây bên kia một lát sau mới bắt máy truyền đến giọng nói đầy sự buồn ngủ của Tố Ngọc: "Alo."

Cậu ngồi xuống giường nói: "Alo mẹ là con đây."

Tố Ngọc nghe vậy thì hỏi: "Có chuyện gì mà con gọi mẹ vào giờ này vậy?"

Cậu bắt đầu kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay cho bà nghe nhưng lược bỏ hết mấy tình tiết ví dụ như cậu dẫn bạn về nhà rồi bày bừa lộn xộn. Bà nghe cậu nói bị đánh thì tức giận, hỏi: "Ai? Ai dám đánh con trai bảo bối của mẹ?"

"Là chị." Cậu nhếch khóe miệng nói.



Bà nghe xong thì cao giọng hỏi: "Nay nó ăn gan hùm mật gấu gì mà dám động vào con còn đánh con nữa trong khi ở nhà con được ba mẹ yêu thương đến đánh cũng không dám đánh. Không được, ngày mai mẹ phải lên đó xem sao."

"Không cần đâu mẹ."

Bà mặc kệ lời cậu nói vẫn quyết định: "Ngày mai ba mẹ sẽ lên chỗ con, mẹ phải dạy lại Lưu Nguyệt mới được. Nó tưởng nó lớn hơn rồi có thể đánh con sao? Cứ như vậy đi, con yên tâm. Mẹ sẽ đứng ra làm chủ lấy lại công bằng cho con. Con bây giờ nên đi ngủ sớm đi."

Cậu nghe vậy thì trong lòng tràn đầy vui sướng: "Dạ mẹ, vậy mẹ ngủ ngon."

Cúp máy Tố Ngọc tức giận đặt mạnh điện thoại lên tủ đầu giường, Lưu Hoa nằm bên cạnh nhìn bà hỏi: "Chuyện gì xảy ra mà bà lại tức giận như vậy?"

Bà nhìn rồi đá chân ông một cái: "Ông đó, ông xem con gái ông yêu thương nó gây ra chuyện gì rồi."

Ông ngồi dậy dựa lưng vào giường hỏi: "Lưu Nguyệt, con bé đã làm gì rồi?"

"Lưu Văn nó là con trai mà chúng ta yêu thương từ nhỏ đến lớn ngay cả đánh tôi cũng không dám đánh vì sợ nó đau, vậy mà hôm nay Lưu Nguyệt nó ăn gan hùm mật gấu dám ra tay đánh thằng bé. Ông nói xem nó có phải tưởng rằng bản thân có chồng giàu có nên càng ngày càng lộng hành rồi đúng không? Không xem ai ra gì nữa."

Ông đưa tay xoa mi tâm thở dài nói: "Chắc chắn là Lưu Văn làm chuyện gì sai nên mới con bé đánh, bà phải tìm hiểu rõ mọi việc rồi hãy trách cứ con bé."

Bà nghe vậy thì đưa tay nhéo tay ông một cái: "Ngay cả ông bây giờ cũng đứng về phía nó có phải không? Cho dù Lưu Văn có làm sai chuyện gì cũng không được đánh nó. Không được, sáng mai chúng ta phải bay đến Thâm Quyến một chuyến, tôi phải dạy dỗ lại nó mới được."

Nói rồi bà mở điện thoại lên rồi đặt vé máy bay, ông ngồi bên cạnh biết có nói bà cũng không nghe nên nằm xuống xoay người lại đưa lưng về phía bà nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau ở bên trong văn phòng làm việc, Lưu Nguyệt ngồi trước màn hình máy tính đang làm việc đột nhiên mắt trái lại giật khiến trong lòng cô cảm thấy không yên. Chẳng lẽ hôm nay sẽ có chuyện gì không hay xảy ra với cô?

Tiêu Nhu lúc này đi tới gõ lên bàn làm việc của cô khiến cô quay sang nhìn cô ấy: "Trưởng phòng Tiêu."

Cô ấy nhìn cô rồi nói: "Cô vào văn phòng tôi một chuyến."

Cô nghe vậy thì đứng dậy cùng cô ấy đi vào bên trong văn phòng. Cô đi tới trước bàn làm việc nhìn cô ấy đang ngồi trên ghế thì hỏi: "Trưởng phòng Tiêu, cô kêu tôi vào đây là có chuyện gì sao?"

Tiêu Nhu đưa cho cô một tập hồ sơ rồi nói: "Chị đem cái này chỉnh sửa rồi chiều nay nộp lại cho em."

Cô nhận lấy mở ra nhìn, bên trong là những thiết kế trang phục cho game. Cô gật đầu: "Tôi biết rồi. Vậy không còn gì nữa tôi xin phép ra ngoài trước."

Tiêu Nhu gật đầu đồng ý, cô mở cửa văn phòng đi ra bên ngoài trở lại chỗ làm việc của mình. Tiệp Nhã quay sang hỏi cô: "Cậu bị trưởng phòng Tiêu kêu vào có phải bị mắng về chuyện chiều qua không?"

Cô lắc đầu: "Không có, chỉ giao công việc cho mình thôi."

Ở nhà bên trong phòng khách, Lưu Văn ngồi trên sofa gác chân lên bàn nhìn màn hình TV trước mặt. Tiếng chuông cửa reo lên, cậu lười nhác đứng dậy đi ra mở cửa nhìn thấy người đến là ai thì vui vẻ nở nụ cười: "Ba mẹ tới rồi. Mau vào bên trong đi."

Cậu đứng sang một bên để cho hai ông bà bước vào bên trong, Tố Ngọc nhìn căn nhà to bự trước mắt thì kinh ngạc: "Căn nhà này lớn dữ vậy sao?"

Cậu đứng dựa vào tường khoanh tay, nói: "Chị Lưu Nguyệt rất may mắn khi lấy phải một người chồng giàu có như anh rể, được sống trong một ngôi nhà to lớn như vậy. Không ai sung sướng bằng."



Bà nghe vậy thì nói: "Cho dù có là như vậy đi nữa thì nó cũng không được đánh con."

"Ba mẹ vào trong phòng khách ngồi đi, con đi lấy nước cho ba mẹ."

Cậu nói rồi đi vào bên trong phòng bếp, hai ông bà thì đi tới phòng khách nhìn cách bài trí trong căn phòng thì kinh ngạc không thôi. Tố Ngọc đưa tay sờ lên sofa rồi quay sang nói: "Ông mau sờ thử xem, chiếc sofa này rất mềm mịn ngồi vào chắc chắn rất êm ái."

Nói rồi bà nhanh chóng ngồi xuống nhìn màn hình TV lớn trước mắt thì thích thú. Lưu Hoa ở bên cạnh ngăn cản: "Đây là nhà của con rể không phải của chúng ta, đừng đụng lung tung. Nếu mà hư sẽ không có tiền đền đâu."

Bà nghe vậy thì bực bội nói: "Nó dù gì cũng là con rể mình đụng chút có sao."

Lưu Văn lúc này bưng hai ly nước ra đặt xuống trước mặt hai ông bà, bà nhìn cậu rồi vỗ vào vị trí trống bên cạnh: "Văn Văn, con qua đây ngồi bên cạnh mẹ để mẹ xem xem."

Cậu bước qua ngồi xuống bên cạnh bà, bà hỏi: "Hôm qua nó đánh con bên nào?"

Cậu chỉ vào cái má bên phải nói: "Bên này."

Bà đưa tay sờ vào đau lòng nói: "Chắc chắn lúc đó đau lắm, bây giờ thì sao?"

"Vẫn còn hơi rát một chút."

"Để khi nào chị con về mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con."

Lưu Hoa ngồi bên cạnh nhìn cậu hỏi: "Có phải hôm qua con làm gì sai nên mới khiến chị con tức giận rồi bị đánh không?"

Cậu nghe vậy thì đảo mắt trốn tránh: "Không có đâu ba."

Tố Ngọc quay sang vỗ vào chân ông, nói: "Lưu Văn ngoan ngoãn như vậy sao có thể làm sai gì được. Là do Lưu Nguyệt nó dựa vào chồng nó giàu nên mới không xem ai ra gì."

Lưu Hoa cũng chẳng nhúc nhích, nhìn cậu rồi nhìn bà nói: "Bà nhìn xem có ai ngoan mà lại đi nhuộm tóc thành màu đỏ, ăn mặc lòe loẹt suốt ngày trốn học không?"

"Ông, ông..."

Ông cầm ly nước lên uống: "Tôi nói có gì sai sao?"

"Tôi không nói chuyện với ông nữa." Bà quay sang nhìn cậu ngồi bên cạnh: "Trưa nay con ăn gì?"

Cậu nhìn bà trả lời: "Con đang định gọi đồ ăn bên ngoài."

Bà cau mày hỏi: "Bộ nó sáng ra không có nấu cơm cho con sao?"

"Chị ấy sáng ra bận đi làm, làm gì có thời gian nấu buổi trưa cho con nên con chỉ có thể đặt đồ ăn thôi."

Bà nghe vậy thì không vui: "Đồ ăn ở bên ngoài sao có thể đảm bảo được chất lượng và vệ sinh. Mẹ có đem vài món đồ lên, để mẹ nấu cho con ăn."

Bà nói rồi đứng dậy đi tới vali mở ra, cầm lấy vài túi đồ rồi đi vào trong bếp. Bên trong phòng khách cũng chỉ còn cha con hai người nhưng không ai nói với ai câu nào, đều im lặng xem TV.