Lại Gần Bên Nhau

Chương 30




Lưu Nguyệt đi tới bếp chỉnh lửa lại, anh đứng bên cạnh hỏi: "Cô hôm nay không đi làm thêm sao?"

Cô lắc đầu, cầm củ cà rốt lên cắt: "Không đi, tôi gửi lời tới Song Song kêu cô ấy xin nghỉ giùm tôi vài hôm rồi. Tôi cảm thấy thời gian này đối với tôi khá quan trọng để tôi tập trung vào dự án. Dự án này tôi sẽ làm hết sức mình để có thể làm nhân viên chính thức."

Thẩm Quân nghe cô nói vậy thì hài lòng gật đầu: "Nếu cô đã suy nghĩ thông suốt rồi thì rất tốt. Việc làm thêm cứ để sau, hiện tại cô cứ tập trung vào dự án mà Tiêu Nhu đã giao đi. Làm hết sức có thể là được."

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Anh ra ngoài ngồi đợi đi, đồ ăn cũng nấu sắp xong rồi."

Anh không rời đi mà ngược lại còn sắn tay áo đứng cạnh cô: "Để tôi giúp cô một tay như vậy sẽ nhanh hơn."

Một lát sau đồ ăn cũng được nấu xong, hai người ngồi tập trung ăn cơm nhưng anh thấy được cô cứ len lén nhìn anh như có việc gì đó muốn nói. Anh gắp thịt lên bỏ vào chén cơm của cô, hỏi: "Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Cô nhìn miếng thịt trong chén cơm sau đó nhìn anh, gật đầu: "Đúng vậy sao anh biết?"

Anh thản nhiên nhìn cô: "Nãy giờ cô ăn cơm mà cứ len lén nhìn tôi với bộ dạng đắn đo thì tôi biết cô có chuyện gì đó muốn nói với tôi. Nói đi, là chuyện gì?"

Cô ngập ngừng nói: "Chuyện là...cuối tuần này Lưu Văn lên Thâm Quyến nhưng em ấy không có chỗ ở. Mẹ tôi nói có thể để Lưu Văn sang đây ở cùng không?"

Cô vừa nói vừa quan sát nét mặt anh sau đó vội vàng nói tiếp: "Nếu anh cảm thấy không tiện thì tôi có thể tự sắp xếp."

Anh nhìn cô rồi nói: "Được, không sao. Nhưng gia đình cô không hề biết đến việc hợp đồng hôn nhân giữa hai chúng ta. Nếu để em cô biết hai chúng ta đang ở mỗi người một phòng, cô nghĩ em cô có nghi ngờ không?"

Cô nghe vậy thì nhíu mày, hỏi anh: "Như vậy phải làm sao?"

"Khi nào em cô lên, cô chuyển sang ở chung phòng với tôi như vậy sẽ không bị nghi ngờ."

Cô nghe anh nói xong thì kinh ngạc há hốc mồm: "Hả?"

Anh gắp rau bỏ vào miệng, hỏi: "Cô hả cái gì? Nếu cô không muốn bị nghi ngờ hay phát hiện thì chỉ còn cách đó."

Anh đặt chén cơm xuống đứng dậy: "Tôi ăn xong rồi cô cũng mau tranh thủ ăn cho xong đi."

Nói rồi anh đi tới ghế sofa cầm lấy áo khoác vest đi về phòng để cô ở trong phòng ăn một mình tiêu hóa thông tin những gì mà anh nói. Cô nuốt rau xuống nhìn cánh cửa phòng anh, vậy là sắp tới cô phải ở chung phòng với anh sao? Điều đó là điều mà cô chưa từng nghĩ tới.

Ngày cuối tuần cuối cùng cũng tới, buổi sáng hôm đó cô thức dậy thật sớm dọn dẹp đồ đạc chuyển sang phòng của anh. Buổi trưa là máy bay sẽ đáp tới đây nên cô tranh thủ buổi sáng thời gian này chuyển đồ sang phòng anh. Anh từ trong phòng tắm đi ra trên tóc vẫn còn ướt, anh nhìn cô đang treo quần áo vào tủ. Anh đi tới hỏi: "Có cần tôi giúp một tay không?"

Cô quay sang nhìn anh đang đứng bên cạnh, lắc đầu: "Không cần đâu, tôi cũng chỉ có mấy bộ quần áo thôi nên treo cũng nhanh lắm."



Anh nhìn thấy mỹ phẩm của cô rất ít, anh hỏi: "Cô không sử dụng mỹ phẩm sao?"

"Không có, một người tiết kiệm tiền để gửi về cho gia đình như tôi sao có thể phung phí mua những cái đó được."

Anh nghe vậy thì bước ra ngoài, đi tới ban công cầm điện thoại gọi điện. Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy: "Alo Thẩm tổng."

"Lâm Vĩ, cậu lên mạng tìm xem mỹ phẩm nào phụ nữ hay dùng đặt về một bộ. Sau đấy thì đặt một cái bàn trang điểm tới nhà tôi."

Lâm Vĩ nghe anh dặn dò xong thì trong đầu đầy dấu chấm hỏi, đang định hỏi lại thì đã nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại truyền tới. Lâm Vĩ vò đầu bứt tai thở dài, anh rõ ràng là một người đàn ông có được không sao lại nhờ anh làm những việc này. Anh than thì than vậy nhưng vẫn lên mạng tìm hiểu, trùng hợp lúc đó mẹ Lâm đi ngang qua nhìn thấy anh đang tìm hiểu cái gì thì ánh mắt sâu xa nhìn anh, anh không có bạn gái thì tìm hiểu mấy cái mày làm gì.

Bà lại gần hỏi: "Con bây giờ chuyển đổi sở thích rồi sao?"

Lâm Vĩ ngơ ngác nhìn bà, thấy bà đang nhìn chằm chằm vào điện thoại thì biết chắc chắn mẹ anh đã hiểu lầm. Anh vội nói: "Mẹ nghe con giải thích, chuyện này không phải như mẹ nghĩ đâu..."

Ở sân bay, hai người đang đứng bên ngoài chờ Lưu Văn. Thẩm Quân giơ tay đang đeo đồng hồ lên, nói: "Chúng ta cũng đã đứng đây đợi nửa tiếng rồi, em cô đâu?"

Lưu Nguyệt lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm."

Hai người đang nói chuyện thì cô thấy Lưu Văn từ bên trong đi ra, vừa bước ra là hai người đã cô nhận ra cậu ngay bởi vì mái tóc được nhuộm màu đỏ phối với nguyên bộ đồ mau đỏ khiến cô không nhận ra cũng khó. Cô chạy lại nhíu mày: "Sao em lại ăn mặc như này còn nhuộm tóc nữa?"

Lưu Văn đưa tay chỉnh chỉnh mái tóc của mình, nhìn cô: "Chị có phải quê mùa quá không? Đây là xu hướng hiện nay, chị không thấy rất phong cách, rất đẹp trai sao?"

Cô lắc đầu: "Như vậy chỗ nào là phong cách? Em còn là sinh viên đấy nên tập trung vào việc học chứ không phải chăm chút vào mấy cái này."

Lưu Văn càng nghe càng mất kiên nhẫn: "Chị đừng nói nữa phiền quá."

Thẩm Quân đứng bên cạnh không nói câu nào bỗng lên tiếng: "Lên xe đi, trời đang nắng. Muốn nói gì lên xe rồi nói."

Anh nói rồi đi vào ghế lái ngồi xuống, cô đang đưa tay định mở cửa ghế phụ ra ngồi thì bị Lưu Văn đẩy sang một bên mở ra ngồi vào nhìn cô nói: "Chị ra sau ngồi đi, tôi muốn ngồi đằng trước."

Cô cũng không muốn tranh giành vị trí đó với em mình làm gì, đang định mở cửa ghế sau ra thì nghe thấy anh lạnh giọng nói: "Lưu Văn, em nên xuống xe ra ghế sau ngồi."

Lưu Văn bất mãn nhìn anh: "Vì sao?"

Anh quét ánh mắt lạnh lùng tới nhìn cậu: "Không có vì sao, chỗ đó chỉ có cô ấy được ngồi cậu cho dù là em trai cũng không được. Mau đi xuống ghế sau ngồi đi."

Cậu đang định cãi lại nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh thì cậu im lặng, mở cửa xe bước xuống nhìn cô nói: "Chị lên ghế phụ ngồi đi, em ngồi đằng sau."

Nói rồi cậu mở cửa ghế sau ra ngồi vào, anh ở bên trong xe nói với cô: "Mau lên xe đi."



Những lời anh nói lúc nãy khiến cô không tin được vào tai mình nên còn hơi ngơ ngác một chút nhưng khi nghe thấy giọng anh truyền tới thì cô hồi thần, mau chóng vào ghế phụ ngồi xuống rồi đóng cửa xe lại.

Anh chở hai người đi ăn trưa sau đó đưa về nhà, vừa bước vào bên trong nhà Lưu Văn đã trầm trồ kinh ngạc về nội thất bên trong. Cậu đi một vòng nói: "Căn nhà này to thật còn to hơn nhà của ba mẹ em đang ở này." Nói rồi cậu chạy tới ghế sofa ngồi xuống: "Chiếc ghế sofa này cũng mềm với êm ái nữa, quả nhiên nhà giàu có khác."

Cô thấy cậu như vậy cũng không khác gì cô lần đầu khi tới nhà anh nhưng cô không biểu hiện như vậy trước mặt anh. Thẩm Quân nhìn đôi chân cậu đang gác lên bàn trà thì chân mày nhíu lại, lạnh giọng nói: "Bỏ chân cậu xuống."

Cậu nghe vậy thì cũng không thèm bỏ chân xuống, nói: "Tôi gác một chút có sao đâu, anh rể đừng có keo như vậy."

Anh nghe xong thì đi vào bên trong bếp cầm lấy một cái khăn ra ném lên bàn, nói: "Nếu em muốn gác thì cũng được, gác xong thì lau bàn cho sạch sẽ."

Cậu nhìn thấy chiếc khăn đang đặt ở trên bàn thì tức giận nhìn anh: "Dựa vào đâu mà tôi phải lau?"

"Dựa vào tôi là chủ nhà với lại những vật dụng này đều là của tôi nên tôi có quyền bảo cậu làm thế."

Cậu quay sang nhìn cô đang đứng bên cạnh, nói: "Chị, chị là vợ ảnh thì cũng nên nói giúp một tiếng đi."

Cô đưa mắt nhìn qua lại hai người sau đó nói: "Chị không giúp được chuyện này là em sai, em mau để chân xuống rồi cầm khăn lên lau bàn đi."

Cậu tức giận nhìn cô sau đó bỏ chân xuống cầm khăn lên lau bàn rồi để sang một bên nhìn anh: "Anh hài lòng rồi chứ?"

"Rất hài lòng."

Cậu đứng dậy cầm lấy vali hỏi: "Phòng của tôi ở đâu?"

"Ở đây, em đi theo chị." Cô nói rồi dẫn đường đi trước còn cậu thì đi theo phía sau. Tới căn phòng, cô mở cửa ra rồi đứng sang một bên: "Trong khoảng thời gian này em ở đây thì sẽ ở trong phòng này. Em xem có thiếu gì không để chị đi mua."

Lưu Văn bước vào bên trong phòng nhìn xung quanh nói: "Căn phòng này lớn thật đó."

Cậu đi tới nệm nằm xuống, thoải mái nói: "Ngay cả chiếc nệm này cũng mềm mại dễ chịu nữa. Quả nhiên làm nhà giàu sướng thật." Sau đó cậu bật dậy nhìn cô đang đứng ở cửa nói: "Hay là bây giờ tôi chuyển trường lên đây học luôn, rồi sẽ sống ở đây luôn. Chị thấy sao?"

Cô còn chưa trả lời thì anh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, trả lời thay cô: "Em nghĩ cũng đừng nghĩ. Đây là nhà của vợ chồng bọn anh, anh không thích không gian riêng tư của chúng tôi bị người khác làm ảnh hưởng nên chỉ có thể tạm thời cho cậu ở đây vài ngày thôi."

Cô nghe những câu anh nói thì đôi tai lặng lẽ ửng đỏ, anh đứng đằng sau nhìn thấy thì cảm thấy khá thú vị. Hình như cô đang ngượng ngùng với những lời anh nói. Anh đưa tay ôm lấy eo cô kéo cô vào trong lòng khiến cô kinh ngạc đến nỗi xém la lên. Anh nhìn cậu đang ngồi căm tức ở trong phòng nói: "Bên trong phòng đã được chị em chuẩn bị sắp xếp chu đáo rồi. Em ở đó nghỉ trưa đi, anh chị về phòng trước đây."

Anh nói rồi đưa tay đóng cửa phòng lại phớt lờ ánh mắt của cậu truyền tới rồi kéo cô trở về phòng. Anh buông cô ra nói: "Cô nên làm quen những chuyện này đi, sau này tôi hành động như thế mà cô kinh ngạc như vậy thì mọi chuyện không phải sẽ bại lộ sao?"

Cô nghe anh nói vậy thì gật đầu: "Được tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý."