Lại Gần Bên Nhau

Chương 27




Tới giờ nghỉ trưa, ở bên trong nhà ăn Lưu Nguyệt đang cầm khay cơm đưa mắt tìm kiếm Tiệp Nhã thì nhìn thấy ở bên ngoài Thẩm Quân bước vào. Cô nhìn thấy thì liền xoay lưng lại, trong lòng thầm nói không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy.

"Lưu Nguyệt ở bên này." Bỗng dưng cô nghe thấy giọng Tiệp Nhã gọi dọa cô xém làm rớt khay cơm, quay đầu lại nhìn thì đã không thấy anh đâu. Cô thầm thở phào đi tới chỗ Tiệp Nhã ngồi xuống.

Cô ấy hỏi cô: "Cậu hôm nay làm sao vậy?"

"Hả? Mình có làm sao đâu." Cô cầm đũa lên rồi tập trung ăn cơm.

"Mình thấy cậu rất khác so với mọi ngày, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?" Tiệp Nhã nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

"Không có không có đâu, mình vẫn bình thường."

"Ồ." Tiệp Nhã đã thấy cô nói như vậy thì cũng không ép hỏi nữa nếu cô muốn nói sẽ chủ động nói.

Bên tầng trên nhà ăn, Thẩm Quân sắc mặt không tốt bưng khay cơm đi tới chỗ Hạo Minh và Tiêu Nhu ngồi xuống. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang nhìn anh, cảm thấy có gì đó không đúng. Hạo Minh quay sang hỏi: "Cậu làm sao vậy? Tôi thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm."

Anh đang ăn cơm nghe vậy cũng không dừng lại động tác, chỉ hàm hồ trả lời: "Vậy sao?"

Tiêu Nhu ngồi đối diện gật đầu: "Đúng vậy đấy, sáng nay lúc em bước vào bên trong công ty nhìn thấy Lưu Nguyệt mang một cặp mắt gấu trúc đến làm việc là đã dọa em sợ rồi. Trưa nay ăn cơm với anh cũng nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, rốt cuộc hai người bị làm sao vậy?"

Anh nghe cô nói vậy thì ngừng động tác đang gắp đồ ăn lại, lắc đầu: "Tôi cũng không rõ cô ấy nghĩ gì, tối qua cô ấy đi làm thêm còn sáng ra đến bây giờ thì tránh mặt tôi."

Tiêu Nhu nghe vậy thì cắn đôi đũa, nói: "Hay là để em hỏi cô ấy nhé? Dù gì thì là phụ nữ với nhau cũng dễ nói chuyện hơn."

"Vậy phiền cô rồi nếu biết được lý do thì nói cho tôi biết."

"Được, anh cứ yên tâm giao cho em."

Nói thì nói vậy nhưng buổi chiều ở bên trong văn phòng có nhiều việc nên Tiêu Nhu cũng quên mất đến ngày hôm sau mới nhớ ra.

Buổi tối Lưu Nguyệt chạy tới chỗ công ty giao hàng bước vào, Song Song nhìn thấy cô thì cười nói: "Lưu Nguyệt cậu tới rồi. Sao lại đến trễ vậy?"

Cô lấy chìa khóa xe đặt ở trên bàn cười nói: "Do công việc hôm nay hơi nhiều nên tôi mới tới đây muộn. Những kiện hàng đều được để ở xe rồi chứ Song Song?"

Song Song gật đầu: "Đã để giúp cậu rồi, cậu bây giờ chỉ có việc mặc áo khoác vào cầm lấy chìa khóa xe lái đi thôi. Nhưng mà cậu gấp gáp chạy tới đây như vậy đã dùng bữa chưa?"

"Vẫn chưa, một lát mình ăn sau. Giờ mình đi giao hàng cho khách trước đây." Cô vừa nói vừa cài áo khoác lại chạy ra ngoài, Song Song nhìn cô thì lắc đầu rồi cầm lấy chìa khóa xe cũng đo ra bên ngoài.

Cô giao hàng cho đến gần 9 giờ rưỡi mới xong, lúc cô về tới công ty thì Song Song cũng vừa lúc chạy về. Cô bước xuống xe cởi nón bảo hiểm ra rồi đi tới chỗ cô ấy: "Cậu giao hàng xong rồi sao?"



Song Song gật đầu bước xuống xe, còn đưa ra trước mặt một túi đồ ăn: "Giao xong rồi, về trễ như vậy là vì mua đồ cho hai người bọn mình đấy. Mau vào ăn thôi."

Cô gật đầu cùng với cô ấy bước vào trong, bên trong cũng còn vài người ở lại đang dọn dẹp đồ. Họ thấy hai cô thì lên tiếng chào hỏi, hai người đi tới bàn trống ngồi xuống. Song Song mở túi đồ ăn ra đưa sang cho cô một hộp miến: "Đây, mình biết cậu hay ăn miến ở quán này nên đã tới mua cho cậu đó."

Cô nhận lấy mở nắp ra ngửi thấy mùi thơm, cười nói: "Cảm ơn cậu nha Song Song."

Song Song lắc đầu lấy hộp cơm mở ra, nói: "Không có gì đâu, chúng ta đều khó khăn nên mới phải làm những công việc này tới tối trễ như vậy. Nên mình giúp đỡ được gì cho cậu thì giúp thôi."

Cô gắp thịt bỏ vào hộp cơm của cô ấy: "Đây cậu ăn đi, chúng ta có cuộc sống không dễ dàng gì nên càng phấn đấu hơn thôi."

Song Song giơ ngón cái lên gật đầu đồng ý: "Cậu nói đúng, mau ăn nhanh thôi rồi còn về nữa."

Lúc Lưu Nguyệt về tới nhà cũng đã hơn 10 giờ rưỡi, từ chỗ cô làm tới đây khá xa đi đường ít nhất cũng phải nửa tiếng. Vừa bước vào phòng khách cô đã giật mình khi thấy Thẩm Quân đang ngồi ở đó, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Cô siết chặt cái túi xách đang cầm, cười khan: "Anh, anh hôm nay chuyển chỗ làm việc rồi sao?"

Anh nâng mắt nhìn cô sau đó nhìn đồng hồ treo tường rồi hỏi: "Cô có biết bây giờ đã mấy giờ rồi không?"

Cô nhìn lên đồng hồ rồi nói: "Đã hơn 10 giờ rưỡi rồi."

"Giờ này cô mới về tới nhà, cô còn là con gái một mình đi về trễ như vậy không an toàn. Tôi tôn trọng không cản cô đi làm thêm nhưng đừng về khuya như thế sẽ làm người khác lo lắng."

Cô nghe từng câu từng chữ anh nói với cô, trái tim của cô vì anh mà lại đập nhanh hơn. Anh đây là đang lo lắng cho cô sao? Cô gật đầu nói: "Tôi biết rồi. Vậy tôi về phòng trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm."

Nói rồi cô chạy nhanh đến phòng, tay đang định mở cửa ra thì nghe thấy anh nói: "Ngày mai đi làm thì để tôi đưa đi."

Anh nói rồi đứng dậy đi về thư phòng không cho cô nói câu từ chối. Cô nhìn cánh cửa thư phòng đã đóng lại thì thở dài, mở cửa phòng bước vào đi tới trên giường nằm xuống. Anh cứ như thế quan tâm đến cô thì cô làm sao có thể buông bỏ đoạn tình cảm này đây. Cô nhìn lên trần nhà rồi thở dài, ngồi dậy đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau, bên trong xe đi tới công ty Lưu Nguyệt dựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ. Thẩm Quân lái xe bên cạnh, tới ngã tư mà hay để cô xuống thì dừng xe lại nhưng anh cũng không có ý định gọi cô. Anh nhìn thấy trên gương mặt cô xuất hiện sự mỏi mệt, không nghỉ ngơi đầy đủ. Anh đưa tay đeo đồng hồ lên nhìn thì thấy bây giờ đã 7 giờ 45 trong khi 8 giờ sẽ bắt đầu làm việc.

Anh đưa tay lay cô: "Lưu Nguyệt, mau dậy đi. Nếu cô không dậy sẽ trễ giờ làm."

Cô nghe anh gọi thì mở mắt ra nhìn thấy anh đã đưa cô tới ngã tư, cô ngồi dậy nhìn anh: "Bây giờ đã mấy giờ rồi vậy?"

"Đã 7 giờ 45 rồi."

Cô nghe vậy thì cầm túi xách, nói: "Sắp trễ rồi, cảm ơn anh đã đánh thức tôi dậy. Vậy tôi đi trước đây."

Nói rồi cô mở cửa bước xuống xe rồi chạy tới công ty, anh ngồi bên trong xe nhìn bóng dáng cô chạy vội vàng từ từ xa dần rồi biến mất không thấy đâu thì anh mới khởi động xe lái đi.

Bước vào bên trong phòng làm việc cô thở hồng hộc đi tới chỗ ngồi xuống. Tiệp Nhã nhìn cô hỏi: "Sao thế? Cậu bị ai rượt đuổi à?"



"Không có, chỉ là...mình...sợ muộn thôi."

Tiệp Nhã đứng dậy rót cho cô ly nước rồi đưa sang: "Đây nước của cậu. Mà chúng ta sắp hết thời gian thực tập rồi cũng không biết ai sẽ trở thành nhân viên chính thức nữa."

"Cảm ơn cậu." Cô cầm lấy ly nước rồi uống sau đó nói: "Mình cũng không rõ nữa, mình chỉ cố hết sức có thể thôi."

"Mình thấy dạo này sắc mặt cậu hơi kém, có phải cậu nghỉ ngơi không đủ không?" Sau đó cô ấy ghé sát vào tai nói nhỏ: "Chẳng lẽ Thẩm tổng bắt cậu tăng ca?"

Cô lắc đầu xua tay: "Không có đâu, dạo này minh đi làm thêm vào buổi tối nên mới thế thôi không liên quan gì tới Thẩm tổng."

Tiệp Nhã nghe vậy thì hỏi: "Sao cậu lại đi làm thêm rồi? Lúc trước không phải cậu đã nghĩ chỗ đó chuyên tâm vào công việc này rồi sao?"

"Cậu cũng biết kỳ hạn thực tập cũng sắp hết nếu như mình không được trở thành nhân viên chính thức thì kiếm đâu ra tiền nên phải đi làm thêm."

Tiêu Nhu lúc này bước vào bên trong văn phòng làm việc, Tiệp Nhã thấy vậy thì hai người bọn cô tách ra trở về chỗ ngồi khởi động máy tính làm việc. Một lát sau Tiêu Nhu bước ra nói: "15 phút sau họp."

Mười lăm phút sau bên trong phòng họp, Tiêu Nhu quét mắt nhìn mọi người rồi nói: "Nhân viên thực tập cũng sắp tới kì hạn, tôi sẽ đưa ra một dự án để xem xét và đánh giá xem ai có thể được làm nhân viên chính thức. Mọi người cũng biết công ty chúng ta có tổng cộng là ba game rất hot trên mạng xã hội, một game trong số đó đã hoàn thành xong bản cập nhật. Game tiếp theo chính là game có tên Thất Ảnh sẽ là game cập nhật tiếp theo, tôi muốn các bạn thiết kế trang phục, đồ họa nhân vật cho lần cập nhật tiếp theo này. Mọi người có ý kiến gì không?"

"Không có."

"Vậy dự án này chính là thử thách cho các nhân viên thực tập. Chúng ta sang vấn đề tiếp theo..."

Thời gian nghỉ trưa, Lưu Nguyệt dùng bữa xong đang định trở về văn phòng thì bị Tiêu Nhu gọi lại. Cô quay sang hỏi: "Có chuyện gì sao trưởng phòng Tiêu?"

"Cô có thời gian chứ? Chúng ta lên sân thượng nói chuyện một chút."

Cô cũng không biết cô ấy muốn nói gì nên gật đầu đồng ý rồi cùng nhau đi lên sân thượng. Cô quay sang nói với Tiệp Nhã và đồng nghiệp đang đứng bên cạnh: "Mọi người về văn phòng trước đi, minh đi nói chuyện với trưởng phòng Tiêu một lát."

Nói rồi cô với Tiêu Nhu rời đi, vị đồng nghiệp đứng bên cạnh tò mò: "Không biết trưởng phòng Tiêu tìm cô ấy có chuyện gì không nữa. Không phải là bị la chứ?"

Tiệp Nhã quay sang nói: "Đừng tò mò nữa, chúng ta về văn phòng thôi."

Bên trên sân thượng, những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới cùng với ánh nắng chói chang chiếu xuống. Hai người đứng ở một chỗ mát, Tiêu Nhu cầm hai ly cà phê đưa một ly sang cho cô: "Đây, cà phê của chị dâu."

Cô nhận lấy, nói: "Cảm ơn. Em kêu chị lên đây có chuyện gì muốn nói sao?"

Tiêu Nhu nhìn cô rồi hỏi: "Em thấy sắc mặt chị hơi kém, dạo gần đây chị không nghỉ ngơi đủ sao? Hay là anh ấy không chăm sóc tốt cho chị?"

Cô nghe vậy thì vội nói: "Không có, anh ấy rất tốt với chị chỉ là gần đây chị đi làm thêm về trễ nên không nghỉ ngơi đầy đủ thôi."