Lại Gần Bên Nhau

Chương 22




Bên trong văn phòng làm việc, Thẩm Quân đang tập trung giải quyết công việc trên máy tính thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Anh không nhìn số tiện tay cầm lấy bắt máy: "Alo."

Vu Cảnh đầu dây bên kia nói: "Tối nay có muốn đi uống vài ly không? Kể từ khi cậu có vợ cũng đã lâu rồi chưa đi ra uống cùng với tụi này. Còn có Hạo Minh nữa."

Anh nhìn lên đồng hồ, sau đấy đồng ý dù gì bây giờ về nhà cũng chỉ có một mình: "Ở chỗ cũ sao?"

"Đúng vậy."

"Được." Cúp máy, anh tắt máy tính rồi cầm áo khoác vest mở cửa bước ra ngoài.

Để Song Song uống thuốc xong, Lưu Nguyên cột gọn tóc đi ra xe của cô ấy cầm lấy mũ bảo hiểm đội lên, sau đó ngồi lên xe lái đi. Cũng đã lâu rồi cô mới chạy lại chiếc xe này để đi giao hàng, lúc trước ngày nào cô cũng lái nó đem hàng đi giao để kiếm tiền gửi về cho gia đình. Không nghĩ tới mọi thứ bây giờ của cô đã thay đổi, cô không cần đi làm nhiều việc trong một ngày, lại có cơ hội làm được ước mơ của mình mà cô từng mong ước. Những điều mà cô không nghĩ đến này đều là do anh đem lại cho cô.

Cũng không nghĩ nhiều nữa cô nhanh chóng đem hàng đi giao. Khi giao gần hết còn lại đơn hàng cuối cùng, cô nhìn địa chỉ là một quán bar khá nổi tiếng ở Thâm Quyến. Cô cũng chưa có cơ hội vào trong đó nên cũng không biết bên trong như thế nào nhưng nghe nói những người vào được bên trong toàn là những người có địa vị cao ở xã hội.

Bên trong quán bar, Thẩm Quân bước vào đi tới chỗ hai người họ ngồi xuống. Vu Cảnh thấy anh tới thì trêu chọc: "Thẩm tổng hôm nay cuối cùng cũng tới, khó có dịp để gặp mặt."

Anh nhàn nhạt nhìn anh ấy một cái: "Không phải mới gặp cách đây không lâu ở nhà hàng sao?"

Vu Cảnh nghe vậy thì lắc đầu: "Cái đó sao có thể tính được. Đó là buổi ra mắt của cậu và vợ cậu còn đây là cuộc hẹn giữa đàn ông chúng ta."

Hạo Minh cầm lấy chai rượu rót một ly rượu sang cho anh: "Nhưng mà sao hôm nay lại dễ dàng đồng ý đến đây vậy?"

Anh dựa lưng vào ghế, cầm lấy ly rượu uống một ngụm: "Cô ấy hôm nay về trễ vì giúp bạn chuyện gì đó nên tôi mới tới đây."

Vu Cảnh nghe xong thì hiểu ra: "Hiểu rồi, hiểu rồi. Nhưng mà hôn nhân của hai người là hợp đồng không có cơ sở tình cảm đừng nói là cậu đã thích cô ấy rồi đấy."

Anh đang lắc ly rượu trong tay nghe anh ấy nói vậy thì động tác trên tay khẽ dừng nhưng cũng không trả lời, chỉ cầm ly rượu lên uống hết sau đó rót thêm ly mới.

Tiếng vỗ tay ở trong quán vang lên, cô gái biểu diễn ở trên sân khấu đứng dậy khom người cúi cháo rồi đi tới chỗ ba người. Vu Cảnh nhìn thấy cô ấy thì nở nụ cười: "Jerry, đã lâu không gặp mà giọng hát cô vẫn hát hay như ngày nào."

Jerry đi tới ngồi xuống cạnh Vu Cảnh nghe vậy thì liếc anh một cái: "Cảnh, lâu rồi mới gặp lại anh có phải anh đã quên mất nơi này rồi không?"

Vu Cảnh nghe vậy thì nở nụ cười nhìn cô ấy: "Không có, chỉ là bận rộn công việc nhiều quá nên không thể tới đây được. Hôm nay rảnh rỗi một chút nên mới rủ họ tới đây."

Jerry nhìn hai người còn lại cầm lấy chai rượu rồi rót vào ly, sau đó giơ lên: "Nào, đã lâu rồi mới gặp lại ba anh. Sau này các anh phải đến đây thường xuyên để ủng hộ quán bọn em."



Vu Cảnh cầm lấy ly rượu chạm vào ly cô ấy: "Chỉ e là hơi khó, hai người họ đều đã có chủ cả rồi."

"Thế thì thật tiếc quá. Lúc trước em chỉ biết Hạo tổng đã có chủ không nghĩ tới Thẩm tổng cũng thế."Jerry nghe vậy thì hiểu ra cong khóe môi, hai người họ gật đầu đưa ly rượu lên rồi uống.

Lưu Nguyệt chạy xe tới trước quán bar, nhìn thấy tên bảng hiệu đang chớp chớp ánh đèn đầy đủ màu sắc. Nhân viên bảo vệ đi tới nhìn cô hỏi: "Xin hỏi, cô là?"

"À tôi tới đây để giao hàng cho khách."

Nhân viên bảo vệ nghe vậy thì gật đầu: "Thế được, vậy cô giao nhanh một chút."

Cô tháo mũ bảo hiểm ra, cầm lấy hộp hàng nhỏ trong tay sau đó đi vào bên trong quán bar. Khi bước vào cô cứ tưởng sẽ có tiếng nhạc xập xình vang lên nhưng không, hoàn toàn ngược lại bên trong chỉ vang lên tiếng nhạc du dương êm ái. Cô đi tới quầy bar hỏi: "Chào anh, cho tôi hỏi một chút bàn của Hoắc tiên sinh đang ở đâu vậy?"

Nhân viên đó nghe cô hỏi vậy thì đưa tay chỉ: "Hoắc tiên sinh đang ngồi ở bàn đó."

"À được, tôi cảm ơn."

Cô cầm hộp hàng đi tới cái bàn mà nhân viên lúc đó chỉ, sau đó hỏi: "Xin hỏi Hoắc tiên sinh là ai vậy ạ?"

Bàn đó đang nói chuyện hăng say nghe cô hỏi vậy thì dừng lại, một người đàn ông bụng phệ đeo kính cất giọng: "Tôi là Hoắc tiên sinh mà cô nói. Cô tìm tôi có chuyện gì không?"

"Tôi tới để giao hàng cho ông." Nói rồi cô đưa hộp hàng sang, ông đưa tay nhận lấy đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn vào cô.

Cô cũng không quan tâm đưa tờ giấy và bút sang: "Hoắc tiên sinh, phiền ông ký tên."

Ông lúc này nhận lấy nhưng đến khi nhận lấy bút từ cô thì bàn tay ông vô tình hay cố ý chạm vào mu bàn tay cô khiến cô nhanh chóng rụt tay lại. Ông nở nụ cười cầm bút ký tên đưa sang cho cô, cô nhanh chóng nhận lấy: "Cảm ơn Hoắc tiên sinh. Vậy tôi đi trước."

Nói rồi cô định rời đi thì cánh tay bị ông nắm lại, cô hoảng sợ giãy cánh tay ra làm chai rượu đổ xuống sàn: "Hoắc tiên sinh, hàng tôi cũng đã giao cho ông. Ông còn có chuyện gì khác sao?"

Ông ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt nóng bỏng khiến cô biết được ý đồ rõ ràng: "Cô xinh đẹp như vậy mà đi giao hàng thật tiếc. Hay giờ cô ở lại uống ly rượu này với tôi rồi đi với tôi một đêm thì số tiền này sẽ thuộc về cô."

Ông nói xong ném một sấp tiền lên bàn, sắc mặt của cô tức giận nhìn ông ta. Cô không nghĩ tới lại gặp một loại người hạ nhục cô như vậy, cô cuộn tròn tay mình nắm chặt: "Tôi chỉ đi giao hàng mà thôi, những việc ông nói lúc nãy tôi sẽ không làm."

Thẩm Quân đang ngồi uống rượu thi thoảng nói vài câu với Hạo Minh và Vu Cảnh thì bàn bên cạnh truyền đến tiếng động khá lớn khiến anh cũng phải nhìn sang. Sau đó anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ở gần đó, anh nheo mắt lại đứng dậy.

Vu Cảnh thấy thế thì hỏi: "Cậu tính đi đâu vậy?"

Anh không trả lời anh ấy mà từng bước từng bước đi tới bàn bên cạnh. Khi đến gần anh càng nghe rõ cuộc đối thoại của hai người khiến chân mày anh chau lại.



Hoắc tiên sinh nghe lời cô nói xong thì tức giận đứng dậy, nắm chặt lấy tay của cô: "Đừng có mà không biết điều như vậy. Không phải mấy người bọn cô đều thiếu tiền sao, tiền có trước mắt rồi thế thì sao lại không làm? Đừng có tỏ ra là mình thanh cao, cô giả vờ cho ai xem."

"Hoắc tiên sinh, phiền ông buông tôi ra. Cho dù tôi có thiếu tiền cũng sẽ không bán mình làm những việc này đâu." Lưu Nguyệt muốn thoát khỏi bàn tay của ông nhưng sức lực nam nữ cũng có sự chênh lệch khiến cô không thể nào thoát khỏi.

Bất ngờ cô nghe thấy tiếng hét của ông, mở mắt ra nhìn kỹ thì thấy cánh tay ông bị ai đó nắm chặt đau đến mức khiến ông phải hét lên buông cánh tay cô ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thẩm Quân đang đứng bên cạnh, gương mặt âm trầm đằng đằng sát khí nhìn Hoắc tiên sinh trước mặt vì bị đau mà kêu la oai oái.

Anh cảm nhận được ánh mắt của cô thì buông tay ông ấy ra, đi tới chỗ cô hỏi: "Không sao chứ?"

Cô lắc đầu: "Tôi không sao nhưng sao anh lại ở đây?"

"Tôi có hẹn với bạn tới đây uống rượu không nghĩ tới lại gặp cô ở đây. Cô nói có chuyện cần giúp bạn bè chính là cái này?"

"Không phải, tôi tới giúp cô ấy giao hàng không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như thế này."

Hoắc tiên sinh tức giận nhìn anh: "Mày là ai mà lại chen vào phá đám chuyện tốt của tao? Hay mày cũng để ý tới cô gái này nên mới muốn tới đây tranh cô ta. Tao nói cho mày biết, mày cứ ở đó nằm mơ đi."

Anh lạnh mặt quay sang nhìn ông ta: "Ông vừa nói gì?"

Lúc này đứng ngược sáng nên ông không thấy rõ gương mặt của anh, bây giờ khi thấy rõ thì trong lòng ông run sợ, ông lắp bắp nói: "Thẩm...tổng. Nếu...nếu anh thích...tôi không dám...đụng vào."

"Cô ấy là người ông muốn đụng vào thì đụng sao?" Anh lạnh giọng hỏi.

Ông nghe vậy thì cúi gằm mặt xuống đất vội vàng lắc đầu: "Không dám đụng vào."

"Hoắc tiên sinh đúng chứ? Ông lần này chọc giận cậu ấy rồi. Cô gái đó cho dù ông có tư tưởng tới thì cũng không nên đụng vào dù chỉ là một ngón tay. Ông biết cô ấy là ai không?"

Hai người nghe thấy giọng nói thì quay sang nhìn Vu Cảnh không biết đã đứng đây từ lúc nào bên cạnh còn Hạo Minh. Ông nghe vậy thì vội vàng lắc đầu ông thật sự không biết cô ấy là ai, nếu biết thì có cho mười lá gan cũng không dám đụng vào.

Hạo Minh nhìn thấy ông như vậy thì cười khẩy: "Đó là vợ của Thẩm tổng. Ông đắc tội với ai không đắc lại chọn trúng người khó dây vào."

Ông nghe xong thì chân run rẩy, ông cứ tưởng cô gái này được Thẩm Quân để ý tới không nghĩ đến cô ấy lại chính là vợ của ngài ấy.

Thẩm Quân lạnh nhạt nhìn ông ta, giơ nắm đấm lên đấm một quyền vào mặt ông ta khiến ông ta té nhào xuống đất, cô ở bên cạnh thấy cảnh tượng này cũng giật mình. Anh nhìn ông ta nói: "Những câu nói dơ bẩn lúc nãy đều có trong cú đấm này. Hợp đồng giữa công ty tôi và ông không cần bàn tới."

Anh nói rồi nắm tay cô đang đứng ngơ ngác bên cạnh trở về bàn, hai người bọn họ lắc đầu nhìn ông ta rồi cũng đi theo. Ông nghe xong thì trước mắt tối sầm lại, công ty Thẩm Thanh là một công ty lớn nếu không ký hợp đồng này thì công ty ông coi như xong.