Lại Gần Bên Nhau

Chương 11




Thẩm Quân nghe vậy thì quay sang nhìn cô hỏi: "Tráo đổi? Rốt cuộc là chuyện gì?"

Tiệp Nhã biết mình đã lỡ lời nên vội im lặng đặt đồ ăn xuống bàn, Lưu Nguyệt nhìn anh nói: "Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát."

Anh không kiên nhẫn nói: "Nói rõ."

"Chuyện là bản vẽ của tôi khi nộp cho trưởng phòng Lê là một bản vẽ chỉnh chu, được sửa rất nhiều lần nhưng không biết tại sao trưởng phòng Lê nhận được lại là một bản vẽ không ra hồn, đường nét nguệch ngoạc."

Anh nghe vậy thì nhíu mày: "Cho nên bản vẽ của cô có khả năng bị tráo đổi?"

Cô gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy nhưng bản thân lại không có chứng cứ."

"Đi xem lại camera giám sát đi, xem xem ngày mà cô nộp bản vẽ thì ai là người đi vào phòng làm việc của trưởng phòng Lê."

Tiệp Nhã đứng bên cạnh nãy giờ không dám nói câu nào, nghe anh nói vậy thì kinh hô một tiếng: "Đúng rồi,còn có camera giám sát mà mình quên mất. Vậy chúng ta mau đi xem xem."

Ba người đến phòng bảo vệ yêu cầu họ cho xem lại đoạn camera giám sát ngày hôm đó, bên trong màn hình chiếu rõ ngày hôm đó mọi người đều đã tan ca trong văn phòng chỉ còn lại Mã Yên. Họ thấy Mã Yên lén lút đi vào văn phòng làm việc của Lê Mỹ, trên tay còn cầm một tập tài liệu bản vẽ y chang cái của cô.

Thẩm Quân nhìn rồi nói: "Thông qua những gì màn hình camera ghi lại thì người tráo đổi bản vẽ của cô chính là Mã Yên."

Lưu Nguyệt nhíu mày, không hiểu hỏi: "Nhưng vì sao cô ấy phải làm như vậy với tôi? Tôi với cô ta đâu có thù oán gì."

Tiệp Nhã nhún vai: "Chuyện này đi hỏi cô ta mới biết được đáp án."

Anh quay sang nói: "Trễ rồi mau về thôi. Công việc của cô tạm gác lại đi."

Lưu Nguyệt gật đầu, không có ý kiến gì: "Vậy cũng được."

Tiệp Nhã đứng bên cạnh cười nói: "Vậy mình về trước đây, hai người lát về sau cẩn thận. Đồ ăn mình mua cho cậu nhớ ăn cho hết đó."

Nghe cô ấy nói cô mới nhớ ra đồ ăn đang để trên bàn trong phòng làm việc, hai người trở về phòng đi tới bàn của cô. Cô nhìn bên trong túi cầm một cây xiên que nướng lên ăn, quay sang hỏi anh: "Thẩm tổng, anh ăn không?"

Thẩm Quân nhìn xiên que trên tay cô ấn đường nhíu chặt: "Cô ấy mua cho cô mấy món ăn này?"

Lưu Nguyệt gật đầu, cầm lấy một xiên đưa sang cho anh: "Đúng vậy, vừa ngon vừa rẻ. Thẩm tổng anh mau ăn thử xem."

Anh lắc đầu từ chối: "Tôi không ăn, cô cũng đừng ăn nữa sẽ không tốt cho dạ dày."

"Nhưng mà không ăn nữa bỏ thì phí lắm. Lâu rồi tôi mới được ăn món này đó." Cô cầm xiên thịt khác lên ăn, bên trong còn có lon nước ngọt mà Tiệp Nhã mua cho cô.

Cô vừa ăn vừa uống nước ngọt quay sang nhìn anh: "Thẩm tổng, anh thật sự không ăn sao?"

"Không ăn, cô ăn đi."

Ăn xong cô đang cố gắng lấy khăn giấy trong túi ra thì một bàn tay thon dài đã đưa đến trước mặt cô, mở lấy túi cô rồi đem bịch khăn giấy ra đưa sang. Cô ngơ ngác nhận lấy lau tay: "Cảm ơn anh, Thẩm tổng."

Anh lắc đầu: "Không gì, mau về thôi."



Về tới nhà tắm rửa xong, Lưu Nguyệt nằm trên giường đưa tay xoa bụng mình, hình như lúc nãy ăn hơi nhiều nên có chút khó tiêu. Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô ngồi dậy bước ra mở cửa nhìn thấy Thẩm Quân đã thay một bộ đồ đơn giản hơn, trên tay còn cầm cái gì đó.

Cô nhìn anh hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Anh đưa viên thuốc sang cho cô: "Lúc nãy không phải cô ăn khá nhiều thịt nướng sao? Tôi sợ cô không tiêu nên đem viên thuốc tiêu hóa này tới cho cô."

Cô nghe vậy nhất thời cảm động, đã lâu lắm rồi vậy mà còn có người quan tâm đến cô như vậy. Cô sụt sịt đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn anh."

"Không có gì, uống thuốc rồi thì mau nghỉ ngơi sớm đi."

Nhìn anh rời đi cô mới đóng cửa trở về phòng, rót một ly nước rồi uống thuốc. Uống xong cô nhìn thời gian không còn sớm nữa nên lên giường nằm nghỉ.

Ngày hôm sau Thẩm Quân vẫn đưa cô tới chỗ ngã tư hôm trước rồi để cô xuống. Lúc Lưu Nguyệt tới công ty vừa vặn thấy anh đang đứng trước cửa thang máy, bên cạnh còn có Lê Mỹ. Cô đi tới chào họ: "Chào Thẩm tổng, Trưởng phòng Lê."

Thẩm Quân cũng chẳng nhìn cô chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn trạng thái của anh bây giờ với người hôm qua đem thuốc cho cô là hai người khác nhau. Cửa thang máy mở ra bọn họ bước vào, Lê Mỹ nhấn tầng 5 và tầng cao nhất của công ty rồi đứng sang một bên.

Cô cảm thấy bầu không khí khá là căng thẳng nên cố gắng nhích qua một góc để giảm thấp sự tồn tại của bản thân. Nhưng hình như Lê Mỹ không nghe thấy tiếng lòng của cô, hỏi: "Lưu Nguyệt, bản vẽ cô đã làm xong chưa?"

Lưu Nguyệt nhìn cô ấy gật đầu: "Đã xong rồi trưởng phòng Lê, một lát tôi sẽ nộp cho chị."

"Đừng giống như lần trước bản vẽ lại không ra hồn."

Thẩm Quân đứng bên cạnh nãy giờ không nói câu nào bỗng dưng lên tiếng: "Trưởng phòng Lê, đôi lúc cô nên nghe lời giải thích của nhân viên và kiểm tra lại sự việc."

Lê Mỹ quay sang nhìn anh, gật đầu: "Tôi biết rồi Thẩm tổng."

Cửa thang máy tới tầng 5 mở ra, hai người nhanh chóng bước ra đi tới phòng làm việc. Tiệp Nhã thấy cô tới thì kéo ghế xích qua hỏi: "Chuyện camera giám sát cậu có định nói cho Lê Mỹ biết không?"

Cô ngồi xuống lắc đầu: "Tạm thời thì không, mình muốn gặp cô ấy nói chuyện."

Tiệp Nhã nghe vậy thì tức giận: "Sao cậu lại ngốc như vậy? Cậu đi nói với cô ta thì có chắc là cô ta sẽ cảm động rồi không động đến cậu nữa không? Có một lần chắc chắn sẽ còn nhiều lần khác."

Cô cầm tập hồ sơ đứng dậy: "Mình biết nhưng cứ bỏ qua lần này đi. Mình đi nộp bản vẽ cho trưởng phòng Lê đây."

Nhìn bóng dáng cô rời đi, Tiệp Nhã trở về chỗ ngồi tức giận. Khiết Nhiễm ngồi bên cạnh thấy cô ấy như vậy thì hỏi: "Làm sao vậy? Sắc mặt cô không được tốt cho lắm."

Tiệp Nhã cũng không giấu cô ấy về chuyện này nên nói với cô ấy. Khiết Nhiễm nghe xong thì ánh mắt đưa sang nhìn Mã Yên: "Thật sự là cô ta làm sao?"

Tiệp Nhã gật đầu: "Đúng vậy đó nhưng Lưu Nguyệt cậu ấy lại không nói chuyện này với Lê Mỹ, để bản thân chịu ấm ức thiệt thòi."

Khiết Nhiễm thở dài nhìn cô ấy nói: "Hiện tại cứ tôn trọng quyết định của Lưu Nguyệt đi, sau này nếu Mã Yên còn như thế thì chúng ta tố cáo cũng không muộn."

"Cô nói cũng đúng."

Buổi trưa ở nhà ăn, Lưu Nguyệt bưng khay cơm đi tới chỗ Tiệp Nhã và Khiết Nhiễm ngồi xuống. Tiệp Nhã thấy cô tới thì gắp sườn xào chua ngọt sang cho cô: "Hôm nay có món ngon, cậu ăn nhiều vào một chút. Cậu nhìn xem cậu ốm quá rồi, cần bồi bổ thêm."

Cô gắp đậu ve bỏ vào miệng ăn, nói: "Cậu cứ ăn đi, mình cũng có phần rồi."

Khiết Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Bản vẽ cô nộp cho trưởng phòng Lê sao rồi? Có bị mắng nữa không?"



Cô lắc đầu: "Không có, chị ấy rất hài lòng."

Tiệp Nhã ngồi bên cạnh nói: "Tất nhiên, lúc trước không biết ai ác ý tráo đổi bản vẽ của cậu nên mới gây ra hiểu lầm như thế."

Câu lúc nãy Tiệp Nhã cố ý nói lớn để cho bàn bên cạnh Mã Yên đang ăn cơm cũng nghe thấy. Tay gắp đồ ăn của Mã Yên chợt khựng lại nhưng sau đó lại xem như không có gì tiếp tục ăn. Nhưng những hành động đó đều lọt vào tầm mắt của ba người bọn họ.

Ăn xong Lưu Nguyệt đi tới bàn bên cạnh nhìn Mã Yên nói: "Chúng ta nói chuyện một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Trên sân thượng của công ty, Mã Yên nhìn cô hỏi: "Có chuyện gì thì cô mau nói đi. Sắp tới giờ vào làm rồi, tôi không có nhiều thời gian."

Cô nhìn thẳng vào mắt cô ấy, mỉm cười: "Cô yên tâm tôi sẽ không làm tốn quá nhiều thời gian của cô đâu. Tôi chỉ muốn biết lý do vì sao cô lại làm vậy với tôi thôi."

"Làm vậy là làm gì?"

"Chính là tráo đổi bản vẽ của tôi. Cô vì sao lại làm vậy?"

Mã Yên nghe vậy thì hừ lạnh nhìn cô: "Cô có bằng chứng không mà nói chuyện này là tôi làm. Tôi còn phải về văn phòng làm việc không rảnh nói mấy chuyện không đâu với cô."

Cô nhìn cô ấy xoay người định rời khỏi thì nói: "Lần này tôi không tố cáo cô nhưng lần sau nếu cô còn làm như vậy nữa thì tôi không chắc."

Nhìn thấy cô ấy rời đi thì cô thở dài, ở trên sân thượng một lúc rồi cũng rời khỏi trở về làm việc.

Buổi tối trước ngày chủ nhật, Lưu Nguyệt ở trong phòng khách tập trung vẽ trên máy tính, bên cạnh còn có một dĩa trái cây. Tiếng mở cửa vang lên, Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang thay giày ở huyền quang: "Anh về rồi à?"

Thẩm Quân gật đầu trên tay còn cầm một cái túi đi tới ngồi xuống sofa, cô ở gần nên cảm nhận được mùi rượu trên người anh. Cô hỏi: "Anh uống rượu sao?"

"Có một chút."

Cô đứng dậy nói: "Vậy để tôi vào bếp nấu chút canh giải rượu cho anh. Anh đợi tôi một lát."

Cô nói xong thì chạy vào phòng bếp, anh nhìn bóng dáng cô bận rộn trong bếp thì lắc đầu đưa tay xoa lên mi tâm, nhắm mắt dưỡng thần. Một lát sau anh nghe thấy giọng cô gọi thì mở mắt ra, cô đưa chén canh sang: "Đây là canh giải rượu, anh uống đi."

Anh đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Nhìn thấy anh uống xong chén canh giải rượu, cô nhận lấy chén rỗng từ tay anh nói: "Hôm nay anh cũng mệt rồi, anh về phòng nghỉ ngơi trước đi."

Nói rồi cô định xoay người vào bếp thì nghe thấy giọng anh kêu lại: "Khoan đã."

Cô quay sang hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Anh đưa túi đồ sang cho cô: "Đây, ngày mai theo tôi về nhà thì mặc cái này."

Cô đặt chén xuống bàn nhận lấy túi đồ mở ra nhìn, bên trong là một chiếc đầm màu xanh được thiết kế tinh xảo. Chỉ nhìn sơ qua thôi cô đã cảm thấy chiếc đầm này rất mắc, cô nói: "Cái này đắt quá e là tôi không nhận được."

Anh đứng dậy nhìn cô: "Cứ nhận lấy đi."

Nói rồi anh đi về phòng không cho cô từ chối, để cô một mình ở trong phòng khách trừng mắt nhìn chiếc đầm ở trong túi.