Lại Đây, Công Chúa Của Chú!

Chương 1: Tai nạn thảm khốc




Vy Vy... Vy Vy à mau tỉnh lại đi, Vy Vy... anh xin em đó, đừng làm anh sợ mà... Vy Vy...

Một người đàn ông với dáng người cao to đang ôm một cô gái nhỏ bé, gầy gò không còn sự sống ở trong vòng tay của mình. Khuôn mặt cô gái đã xanh xao không còn một cắt máu nào, thân hình thì gầy gò, xương sống nhô ra dưới lớp da trắng nõn nhìn rất đáng thương. Người đàn ông thì mang một khuôn mặt lo lắng, nước mắt hắn đang cố kìm lại để không bị rơi xuống, hắn luôn miệng gọi tên cô, nắn bóp khuôn mặt lạnh băng của cô, cố gắng gọi cô tỉnh dậy nhưng điều đó đã trở nên vô ích vì cô đã không còn hơi thở nữa rồi. Cô đã ra đi... cô muốn tự sát để kết thúc cuộc đời khổ đau của mình.

Khởi đầu của việc tự sát của cô đó chính là hắn. Hắn là người anh em thân thiết nhất của bố cô. Vào một đêm nọ, sau khi đi dự tiệc ở biệt thự nhà Triệu gia về, trên chiếc xe ô tô trở về Sở gia một sự cố bất ngờ đã xảy ra, đó là một chiếc xe Container đã đâm thẳng vào chiếc xe của gia đình cô. Vụ tai nạn đã mang đến cho cô nỗi đau lớn đó là bố cô cùng bác tài xế đều bị thiệt mạng tại chỗ, mẹ cô may mắn hơn hai người xấu số kia vì ngồi ở giữa nhưng bà chỉ còn lại chút hơi thở tàn dư khó có thể qua khỏi. Còn Sở Vy thì bị trầy xước nặng do bị kính xe ô tô vỡ đâm vào người.

Người đầu tiên phát hiện ra hiện trường tai nạn đó là Cố Lâm vì xe của hắn đi sau xe của gia đình Sở Vy, do đi phía sau nên xe của hắn tránh được vụ tai nạn thảm khốc đó. Sau khi vụ tai nạn diễn ra, tất cả đều bất động, đèn xe nhấp nháy liên tục, xăng trong xe nhỏ xuống từng giọt, không gian tĩnh lặng bỗng chốc trở nên u ám, mùi máu tanh cùng mùi xăng pha lẫn vào nhau, theo làn gió bay đi khắp nơi. Cố Lâm vội vàng mở cửa xe, chạy lên phía trước, hắn khó khăn mở cửa xe của gia đình Sở Vy, chiếc xe đã trở nên biến dạng rất khó coi... Hắn tới xem Sở Vy còn hơi thở không liền vội vàng ôm cô ra khỏi xe, rồi quay trở lại xe xem còn người nào còn sống sót không. Thấy mẹ của Sở Vy còn hơi thở, hắn đương định bế ra thì bố Sở Vy còn chút hơi thở, yếu ớt nói với hắn:

- Cố Lâm... người... em trai yêu quý... em hãy cứu lấy Tiểu Vy và mẹ con bé... người anh này... có lẽ không thể... khụ... sống sót qua đêm nay... khục khụ... và... anh có thể nhờ em... chăm sóc cho... hai mẹ con con... bé... được không?... Kiếp này... coi như... anh... nợ... chú...

Nói xong ông yếu ớt thở dài một hơi rồi nhắm mắt. Cố Lâm sau khi nghe lời trăn trối của người bố, hắn cũng đáp lại:

- Anh trai thân yêu của em hãy yên tâm an nghỉ, em sẽ chăm sóc cho chị dâu và Tiểu Vy thật tốt...

Nói rồi hắn bế chị dâu ra khỏi xe một cách nhanh chóng. Hắn để người mà hắn gọi là chị dâu nằm sang một bên, còn con gái của bà ấy được hắn ôm ấp ở trong lòng, hắn ôm cô một cách yêu thương trìu mến như của người tình đối với người mình yêu vậy. Xe cứu thương và cảnh sát cùng đến một lúc, các bác sĩ nhanh chóng đưa mẹ con Sở Vy lên cáng và gấp rút đi tới bệnh viện. Còn Cố Lâm được cảnh sát giữ lại để làm nhân chứng lấy lời khai về vụ tai nạn. Sau khi lấy lời khai, Cố Lâm được cảnh sát cho ra về, hắn tức tốc lái xe đến bệnh viện nơi mà chị dâu hắn cùng đứa cháu gái yêu quý của hắn đang điều trị ở đó...

Lúc hắn đến thì mẹ Sở Vy đang trong cơn nguy kịch, đang làm phẫu thuật. Còn Sở Vy thì đang được sát trùng vết thương, chụp chiếu toàn bộ cơ thể xem có bị tổn thương chỗ nào nữa không. Sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện cho hai mẹ con, Cố Lâm đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, nghe có vẻ rất thần bí, đại loại là: "làm tốt lắm"; "việc còn lại để tôi tự giải quyết, việc của các anh đã xong rồi"... Hắn ngồi ngoài phòng chờ một lúc lâu, cuộc phẫu thuật của mẹ cô diễn ra trong vòng hai tiếng đồng hồ, còn Sở Vy đã được đưa ra phòng chăm sóc đặc biệt. Hắn ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn vào khuôn mặt chằng chịt vết thương của cô và nói rằng:

- Không sao đâu Tiểu Vy à, cháu sẽ ổn thôi, hãy tin chú.



Sáng hôm sau, đó là một buổi sáng vô cùng đẹp trời, tiếng chim hót ríu rít ngoài cửa sổ, những giọt sương đêm long lanh nhỏ giọt xuống dưới đất, tất cả đều thật bình yên như đêm qua chưa có chuyện gì xảy ra cả. Sở Vy vẫn nằm đó, vẫn đang nằm hôn mê trên chiếc giường bệnh. Cố Lâm thức dậy từ rất sớm, hắn pha nước ấm ra một chiếc thau nhỏ rồi lấy khăn lau người cho cô. Y tá bước vào hốt hoảng liền ngăn lại:

- Người nhà của bệnh nhân Sở Vy xin hãy dừng lại, bây giờ cơ thể cô ấy còn rất yếu lại có nhiều vết thương, anh làm vậy miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng mất...

Hắn vội vàng giải thích:

- Tôi có dùng nước ấm, tôi chỉ là sợ cô ấy cảm thấy khó chịu nên muốn lau người cho cô ấy thôi, tôi thật sự không cố ý...

Y tá liền đáp:

- Người nhà cứ yên tâm ạ, bệnh nhân ở đây sẽ được chúng tôi chăm sóc rất tận tình nên anh cứ yên tâm giao việc vệ sinh và chăm sóc bệnh nhân cho chúng tôi.

Hắn thở phào:

- Vậy xin cảm ơn các bác sĩ.

Hắn trở nên nhún nhường trước cô y tá, hình tượng cao cao tại thượng của hắn bỗng chốc bị sụp đổ trong giây lát chỉ vì quá lo lắng cho người thương, hắn tự dằn vặt trong lòng mình vì bản thân suýt thì làm cho cô ấy bị nhiễm trùng vết thương.