Lại Đây Chồng Hôn Một Cái

Chương 34: Bị ốm 2




- Mật Kết-

Sau khi đến phòng y tế được phát một ít thuốc thì Tăng Lý ngồi vào đằng sau xe Phí Lập về nhà.

Phí Lập cởi hết áo khoác của mình chùm lên người Tăng Lý, còn mình thì mặc cho gió thổi, Tăng Lý sợ hắn bị ốm muốn cởi áo khoác ra, nói: "Áo... cậu tự... mặc đi. Cẩn thận không chút nữa cậu cũng... bị ốm mất."

Phí Lập quay đầu nhìn cậu một cái, cản động tác của cậu lại, "Cơ thể của tôi khỏe mạnh, không sợ, cậu nhìn cậu mà xem, nói cũng không rõ chữ nữa. Vốn đã nói chuyện không rõ rồi, bây giờ lại càng không rõ, ngoãn ngoãn mặc đi."

Cơ thể Tăng Lý yếu ớt, không bị ốm thì còn được, bị ốm một cái là sập ngay, hôm nay Phí Lập cũng mới phát hiện ra điều này, trong lòng hắn lo lắng, tốc độ đạp xe lại càng nhanh hơn.

wtp Mật Kết

Ban đêm tiểu khu Dung Thụ cực kỳ yên tĩnh, Phí Lập dừng xe kéo Tăng Lý xuống, cúi đầu hỏi cậu: "Có cần gọi dì về không?"

Tên nhóc này không có ai chăm sóc, nếu hắn cứ như vậy mà đi, vậy cậu phải làm sao.

Tăng Lý lắc đầu, cậu kéo chặt áo xách túi thuốc xuống xe, Phí Lập thuận thế cầm lấy túi thuốc và cặp sách cho cậu, Tăng Lý ngoan ngoãn trả lời: "Không sao đâu... tôi có thể tự lên nhà."

Cậu bị Phí Lập ôm trong lòng, cảm nhận được hơi ấm chỉ thuộc về chàng trai ấy, cậu ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu nâu đối diện với đôi mắt đen kịt của Phí Lập.

"Cậu đi đi... Phí Lập, cảm ơn cậu." Tăng Lý cười với Phí Lập.

Trong nháy mắt ấy, trái tim Phí Lập đập thình thịch, một tay hắn che chở Tăng Lý, chắn gió cho cậu, một tay khác xách đồ, cưỡng chế đưa cậu lên nhà, nói: "Sao mà lắm lời thế nhỉ, lên rồi nói. Vừa nãy trên đường chưa mua cơm tối, cậu lên giường nằm đợi đi, tôi đi mua cơm tối cho cậu."

Phí Lập móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, hỏi cậu: "Không thì cậu cứ ngủ ở nhà tôi? Cũng đỡ phải leo chín tầng, đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng tiện hơn."

Tăng Lý ngoan ngoãn gật đầu: "Không sao... chuyện nhỏ thôi."

Chìa khóa vào ổ, xoay một vòng, cửa mở.

wtp Mật Kết

Phí Lập bỏ đồ lên bàn, gãi gãi tai, khó lắm mới thấy hắn xấu hổ trước Tăng Lý: "...Thật ra đây là lần đầu tiên tôi chăm sóc người khác, nên không có kinh nghiệm gì."

Tăng Lý hơi ngẩn người, thấy Phí Lập đóng cửa lại bèn cười nói: "Tôi cũng rất ít khi... được người khác chăm sóc."

Lần này đổi lại Phí Lập ngẩn người.

Câu nói này giống như một cây kim tàn nhẫn đâm vào trong máu thịt Phí Lập, hắn cố gắng kiềm chế bản thân tưởng tượng, trước kia Tăng Lý đã trải qua như thế nào? Bệnh lớn bệnh nhỏ, đều chỉ có một mình đi mua thuốc, uống thuốc, sau đó là ngủ một giấc sao?

Rõ ràng cậu vẫn chỉ là một cậu bé.

Có lẽ là trên phương diện này hai người rất giống nhau, Phí Lập cực kỳ thương cậu, đau lòng cho cậu.

"Phòng tôi ở bên phải." Phí Lập lấy trên giá treo một cái áo khoác, khoác lên người, cơ thể bắt đầu ấm lên, hắn cúi đầu vừa mặc áo vừa nói: "Bên phải là phòng của mẹ tôi, nhưng bình thường không có ai ở, gần đây bà ấy mới về Ma Đô, cậu yên tâm, trong nhà chỉ có mình tôi thôi."

Chỗ ở của Phí Lập tràn ngập dấu vết cuộc sống của một thằng con trai. Nhưng so với đa số bọn con trai lại không giống nhau, trong nhà Phí Lập rất sạch sẽ, đồ đạc ngăn nắp, khác biệt một trời một vực với bàn học của hắn trên trường.

Trong phòng khách treo mấy cái áo khoác, tiện lúc lấy, ở trong góc ném mấy quả bóng, tai nghe bị ném ở trên sofa, rõ ràng là trước đó chủ nhân chủ nó nằm trên sofa nghịch điện thoại.

Phòng bếp và phòng khách nối liền với nhau, bàn ăn ở trong bếp, ngăn cách với phòng khách bằng một tấm kính thủy tinh, cuối cùng là hai phòng.

Phí Lập nâng tay, vặn chốt mở cửa ra rồi mở đèn.

wtp Mật Kết

Không giống như phòng của Tăng Lý, phòng của Phí Lập vừa nhìn vào một cái là biết ngay màu sắc chủ đạo đều là màu đen ngầu lòi, trên bức tường màu đèn còn trang hoàng đủ các loại màu sắc, giống như mấy nét vẽ nghệch ngoạc ở đầu phố, chủ nhân căn phòng còn thiếu điều chưa viết lên trên đó ba chữ "tôi rất ngầu."

Góc tường để một dàn máy tính, trong phòng không có nhiều đồ, trừ máy tính và giường ra chỉ còn lại tủ quần áo.

Nhưng trên giường rất lộn xộn.

Chăn không được gấp gọn, một nửa rơi xuống đất, trên giường còn có mấy quyển truyện tranh, quần áo vắt vẻo bên trên, rõ ràng là sáng nay lúc thức dậy đã vội vàng thay ra.

Phí Lập cười xấu hổ, hắn quên mất sáng nay mình chưa thu dọn giường...



"Để tôi dọn dẹp lại, cậu đợi chút." Phí Lập ngượng ngùng, bước lên phía trước sửa sang lại giường chiếu, nỗ lực xoay chuyển cục diện, "Thật ra bình thường tôi không như vậy đâu."

"Ở trường giống vậy à?" Tăng Lý trêu hắn, bước theo đứng bên cạnh Phí Lập, thu dọn cùng với hắn.

Phí Lập sững sờ, quay đầu nhìn cậu, động tác của Tăng Lý hơi dừng lại, cũng quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, mặt hồ yên ả bắt đầu nổi lên những bọt sóng, Phí Lập hoang mang quay đầu đi, ném gối lên trên giường.

"Nói gì thế... ở trường tôi cũng không luộm thuộm, được không." Phí Lập hơi xấu hổ, điều hòa trong phòng tỏa hơi ấm khiến hắn cực kỳ nóng nảy, nhưng lại chẳng tìm thấy chỗ để xả, "Cậu ngồi đi, vẫn còn ốm đấy, làm linh tinh gì thế."

"Ốm vặt... không sao đâu." Tăng Lý vô cùng bất đắc dĩ, Phí Lập cứ làm như cậu là một bệnh nhân hiểm nghèo bị cơn đau tra tấn đến mơ hồ ấy.

Thật ra Phí Lập cứ ở cùng Tăng Lý là không hiểu sao cứ thấy không được tự nhiên.

Toàn thân nóng rực.

wtp Mật Kết

Sau khi sửa sang lại giường xong Phí Lập kéo Tăng Lý lên giường, áp lòng bàn tay lên trán cậu thử độ ấm.

"Không còn nóng như lúc nãy nữa rồi." Phí Lập thở ra một hơi, "Tôi đi mua cơm cho cậu, đói rồi đúng không? Đợi anh nhé."

Phí Lập nói xong, xoa mái tóc mềm mại của Tăng Lý một cái rồi cười với cậu, nhìn gương mặt yếu ớt này của Tăng Lý khiến hắn vừa đau lòng vừa thích. Thật sự bị ốm mất rồi.

Hắn đứng dậy chuẩn bị đi, Tăng Lý lại đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn, Phí Lập ngẩn ngơ quay đầu lại nhìn, Tăng Lý yếu ớt ngước mắt lên nhìn Phí Lập, nói: "Cậu đi... ăn cơm đi. Còn nhiều người... đang đợi cậu mà."

Cảm giác kỳ lạ ngắn ngủi qua đi, Phí Lập cười nói: "Được rồi cậu ngoan chút, tôi mua cơm cho cậu xong thì đi, bọn nó không cần vội, mặc kệ bọn nó ở đó bao lâu cũng không sao, đừng lo lắng linh tinh. Tôi đi đã."

Tăng Lý chẳng biết nên nói gì mới tốt, tay dần dần trượt rũ xuống bên cạnh, cậu gật đầu, nhìn Phí Lập đi xa rồi đóng cửa lại. Cậu cảm thấy hơi lạnh bèn nhét tay vào trong chăn, đầu hơi hơi nghiêng rồi gối lên gối của Phí Lập, cậu buồn ngủ.

Đúng là kỳ lạ... rõ ràng cậu rất hay lạ giường. Sao hôm nay lại buồn ngủ như vậy.

Mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi Tăng Lý dần dần khuếch tán ra toàn cơ thể. Mùi hương chỉ thuộc về Phí Lập, sáng sủa, tươi mát, dịu dàng dần dần phủ lên toàn thân Tăng Lý, giống như có một chàng kỵ sĩ vẫn luôn bảo hộ bên cạnh cậu, khiến cậu vô cùng yên tâm.

Không lâu sau, Tăng Lý nặng nề chìm vào giấc ngủ.

wtp Mật Kết

Khi Phí Lập xách túi cơm nóng hổi xuyên gió trở về nhà, Tăng Lý đã ngủ mất rồi.

Cả người hắn run rẩy, "hắt xì" một tiếng, tiện tay bỏ cơm xuống bàn.

"Mẹ nó lạnh thật đấy...."

Nhất là lúc nãy đưa Tăng Lý về, hắn còn giả vờ không lạnh, nếu không Tăng Lý ngốc nghếch kia sẽ trả lại áo cho hắn, sau đó cậu lại bị lạnh rồi ốm nặng hơn.

Phí Lập phát hiện ra cái tên nhóc Tăng Lý này đối với những chuyện của chính mình lại cực kỳ mơ hồ.

"...Nhóc lơ mơ." Phí Lập bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, đánh giá gương mặt say ngủ của Tăng Lý.

Hắn cảm thấy may mắn là mình đã mua hộp giữ ấm, nếu là loại hộp dùng một lần thì đợi đến lúc Tăng Lý tỉnh dậy cơm đã nguội lạnh hết rồi.

Da Tăng Lý trắng nõn, trắng như màu sữa, gầy gầy, rất đáng yêu, nhưng cũng khiến người ta đau lòng. Có lẽ là vì bị ốm cho nên ngay cả lúc ngủ lông mày cũng hơi nhăn lại, trên mặt nổi lên một màu đỏ không bình thường.

Phí Lập nghĩ một lúc sau đó mở ngăn kéo ra, từ trong đống lộn xộn kia tìm được một tệp giấy nhớ.

"Lò vi sóng ở trong bếp, cơm nguội thì nhớ làm nóng, nước nóng tôi nấu cho cậu rồi, ở trong ấm nước nóng ngoài phòng khách ấy, đồ đạc trong nhà cậu cứ dùng thoải mái, đừng khách sáo."

Sau khi hắn viết xong thì dán lên trên bàn, nhìn Tăng Lý một cái rồi mới ra khỏi cửa.

Tiệm cơm mà bọn họ hẹn nhau là một tiệm nằm ngay sau trường học, Phí Lập dừng xe ở trước cửa tiệm, chống chân xuống đất, vừa nhìn một cái là thấy gương mặt không còn gì để hối tiếc của Hàn Đông, câu được câu không ngồi ăn.

Thái Khang ngồi cách cậu ta rất xa, hai người trời nam đất bắc.

wtp Mật Kết

"Ăn lâu chưa?" Phí Lập đẩy cửa, bước đến trước bàn bọn họ, kéo một cái ghế ra ngồi xuống.



Người đến cũng không nhiều, trừ Hàn Đông, Thái Khang và hắn ra cũng chỉ có bốn người, chủ yếu là tránh khó xử, mục đích bữa cơm này là giải hòa cho Hàn Đông và Thái Khang, mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không nói ra.

"Sao mày không hỏi bọn tao đợi mày bao lâu rồi?" Hàn Đông nghiến răng, nguýt Phí Lập.

Phí Lập lười để ý đến cậu ta, hắn quay đầu gọi phục vụ mang thêm bát với đũa ra.

Sau khi bát đũa được đưa ra Phí Lập mới chậm rì rì hỏi: "Đợi lâu chưa?"

Cố ý trọc tức mình.

Hàn Đông: "Mày hơi bị ngứa đòn rồi đấy, người anh em à tao thật sự rất muốn bóp chết mày."

Phí Lập cười cúi đầu lau đũa, giải thích: "Xin lỗi, Tăng Lý bị ốm, không có người lớn ở nhà, không có ai chăm sóc cậu ấy cả nên tao phải đợi xem tình trạng của cậu ấy tốt hơn mới đến, không tao không yên tâm được."

Phí Lập tốt với Tăng Lý mọi người đều biết.

wtp Mật Kết

Bọn họ chẳng có ý kiến gì, đều là anh em với nhau với lại hôm nay Phí Lập mời khách, chẳng có gì để nói cả, dù sao bọn họ từ lúc tới giờ vẫn luôn ngồi ăn.

"Này, Phí Lập mày với cái cậu Tăng Lý kia... là quan hệ gì? Anh em thất lạc nhiều năm à?" Có người hỏi.

Phí Lập nhìn cậu ta một cái, nhướng mày, bên cạnh lại có người nói: "Tao thấy mày đối xử với cậu ta tốt thật đấy, tao phát hiện thật ra Tăng Lý trông cũng đẹp, mềm mềm, gọi là gì nhỉ... em... em trai nhà hàng xóm?"

"Hê, có đẹp nấy đẹp nữa cũng chẳng liên quan gì đến mày." Phí Lập cười liếc cậu ta, nói, "Nói thế nào nhỉ, khá hợp nhau, tao khá là thích cậu ấy, nên quan tâm thêm chút thôi."

Hắn vươn tay gắp đồ ăn, tay của mấy tên kia cũng không ngừng, Hàn Đông nghe thấy vậy thì ngẩn ra, chữ "thích" kia khiến lòng cậu ta rơi lộp bộp.

"Với lại, mày nói cũng không sai, em trai nhà hàng xóm." Phí Lập vừa nhắc đến Tăng Lý một cái là mặt mày vui vẻ, hắn cắn đũa nuốt thức ăn xuống xong nói: "Không phải em trai tao không thân với tao à, thật ra tao rất thích con nít."

Ý trong lời nói là muốn có em trai.

"Hóa ra mày coi người ta là em trai để nuôi à?" Người kia cười hỏi.

Hàn Đông nghe thấy vậy thì ngừng lại, ngẩng đầu vẻ mặt nghi ngờ, lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Phí Lập.

Phí Lập nói một cách vô tư thoải mái: "Ừ, không vậy thì sao? Cậu ấy ngoan lắm, cực kỳ đáng yêu, à, nhưng mà bọn mày đừng có mà đụng vào cậu ấy, cũng ít trêu trọc cậu ấy thôi, cậu ấy không quen bị trêu, trêu cái là xấu hổ."

Thật ra là không muốn ngoài mình ra còn có người người khác trêu Tăng Lý, và để người khác biết một vài thứ ít ai biết được.

Hắn đúng là điên rồi.

wtp Mật Kết

Bất giác, giống như Tăng Lý hôm nay vậy, đột nhiên lại bị ốm, sốt đến mức mơ hồ, sốt đến mức thần trí không tỉnh táo.

Là từ lúc nào, hắn bắt đầu có tư tâm với Tăng Lý vậy.

"Được được được, là bảo bối của mày." Người kia hô một tiếng, "Người không biết còn tường hai đứa mày yêu đương đấy, cái đứa con gái ngồi đằng sau tao ấy, Lưu Tiểu Vi mày biết không? Ngày nào tao cũng nghe nó nói với mấy đứa bạn về hai đứa mày."

Phí Lập nói: "Không biết, bọn họ nói gì hai bọn tao?"

"Con gái lớp mình mày biết ai? Nếu không phải tao quen mày thì tao cũng nghĩ mày yêu người đồng giới đấy. Thôi bỏ đi... bọn nó đang nói hai đứa mày yêu nhau, cơ tình bay phất phới, gọi là gì ấy nhỉ, à, mày là công, Tăng Lý là... là thụ? Tao cũng không biết là có ý gì, bọn nó còn vẽ hai đứa chúng mày, vẽ đẹp phết."

Phí Lập cũng không biết đó là gì, hắn nhíu mày: "Công... thụ? Là thứ gì?"

Hàn Đông cũng không biết, nhưng cậu ta thấy bản thân Phí Lập hình như cũng không biết.

Lẽ nào là cậu ta... hiểu lầm?

Thật ta hắn và Tăng Lý, không có gì cả.

Ngay lúc ấy, Thái Khang vẫn luôn mím môi trầm mặc không nói gì bỗng ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: "Đó là vị trí trong giới Gay đấy. Công, thụ tương ứng với vị trí trên dưới."

24/11/2022