Lại Đây Chồng Hôn Một Cái

Chương 28-3: Mùa thu vừa lúc ngọt ngào (3)




Không vui vẻ được như bọn họ, nhà họ Tưởng sau khi sắp xếp hậu sự cho Từ Âm xong thì Tưởng Tu Vũ ở nhà ngẩn ngơ mất mấy ngày, cuối cùng mới xách cặp ủ rũ đến trường.

Vẫn đang là tiết tự học sáng, tiết thứ nhất vẫn chưa bắt đầu.

Vì Từ Âm nên gần đây tinh thần của Tưởng Tu Vũ không tốt lắm, quầng đen bên dưới mắt rất thâm, một vòng tròn quanh mắt, trước ngày Từ Âm chuẩn bị rời đi đã nắm lấy tay cậu ta, cách mặt nạ oxy gọi tên cậu ta.

"Tu Vũ... con lại đây." Giọng của Từ Âm rất nhẹ, mang mặt nạ oxy, gương mặt trắng bệch không có màu máu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành một cơn gió rồi biến mất không thấy đâu.

Bị tra tấn đến mức không nhìn ra hình dạng nữa.

wtp Mật Kết

Bà ta cảm nhận được bản thân sắp phải đi, trong lúc mơ hồ nói vài lời, ví dụ như bản thân có lỗi với gia đình Tưởng Văn Linh, bảo cậu ta sau này phải cố gắng khống chế được tính tình, đừng dễ dàng cãi nhau với người khác, nếu không một khi xúc động sẽ gây ra sai lầm lớn.

Giọng của bà ta hơi nghẹn ngào, đứt quãng, càng ngày càng nhỏ, rồi cuối cùng biến mất không nghe thấy nữa.

Một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt người đàn bà già nua, làm ướt cái gối màu trắng. Đau ốm mang bà ta đi, mang đi nỗi nhớ, có lẽ là để lại chút ký ức vui vẻ hoặc đau khổ.

Giây phút lúc nhịp tim dừng lại ấy, nước mắt mà Tưởng Tu Vũ cố nén cuối cùng cũng không chịu được nữa mà tuôn rơi, cậu ta nằm úp xuống bên cạnh bàn tay Từ Âm mà khóc lớn. Ngày hôm ấy, cậu ta mãi mãi mất đi người mẹ, mất đi người yêu cậu ta nhất trên thế giới này, mất đi người thân nhất trên thế giới này.

Cuộc đời đắng cay, bước đi vội vã, không quý trọng, có thể một ngày nào đó, cũng chẳng còn cơ hội nữa.

wtp Mật Kết

Tưởng Tu Vũ khóc khàn cả giọng, giống như trưởng thành trong một đêm, giúp ba lo liệu hậu sự cho Từ Âm. Ông Tưởng cũng phải đi rồi, bà Tưởng cũng chẳng còn sống lâu được nữa.

Vì chuyện của Tưởng Văn Kỳ hai ông bà bắt đầu chậm rãi ý thức được những sai lầm của mình.

Đả kích này với ai cũng rất lớn.

Tưởng Tu Vũ bỗng nhiên cảm thấy, một gia đình đang tốt đẹp tại sao đột nhiên, đột nhiên lại tan nát thế này.

Tất cả đều là góp nhặt từng ngày.

Thật ra ngay từ lúc bắt đầu cậu ta vẫn luôn nhớ đến những bữa cơm của Từ Âm, bản thân cậu ta từ trước đến nay chẳng phải làm gì cả, nhưng đến sau này, Tưởng Văn Kỳ vô cùng bận rộn, cậu ta cũng chỉ đành bắt đầu học nấu cơm. Chỉ là không làm ra được mùi vị ấy.

Sân bóng rổ trống trải, thời gian đọc buổi sáng các học sinh đều quay về phòng học đọc bài.

Tưởng Tu Vũ đeo cặp trên lưng, ngẩn ngơ, mất tập trung.

wtp Mật Kết

Bỗng một chai coca rỗng đập vào chân cậu ta, hình như là muốn quăng vào thùng rác bên cạnh nhưng không trúng.

Tưởng Tu Vũ ngẩn ra, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tên con trai.

Tóc trên đầu dựng lên.

"Xin lỗi, tôi không cố ý." Thái Khang nhấc đôi chân dài, đứng dậy từ bậc thang, một gương mặt lạnh tanh bước đến bên cạnh chân Tưởng Tu Vũ, cúi người nhặt chai coca lên.

"Bụp" một tiếng, lần này trúng rồi.

Tưởng Tu Vũ nhìn theo hắn, Thái Khang cúi đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.

"Cậu...."

"Này, hai em học sinh kia! Tiết tự đọc sáng lại ở ngoài lượn linh tinh làm gì đấy hả? Lớp nào!"

Thái Khang quay đầu nhìn bảo vệ một cái, khoảng cách hơi xa, chắc không nhìn rõ hắn.

Hắn lập tức túm lấy cánh tay Tưởng Tu Vũ, nhấc chân chạy, "Theo tôi."

"Này...!"

Thái Khang mím môi giải thích: "Bị bắt sẽ bị ghi tội."

Cuối tháng chín, cả thế giới trong phút chốc bị màu vàng rực rỡ bao phủ, mùa thu vừa đẹp.

Theo ngày thu mà đến, đồng thời cũng là lần thi tháng đầu tiên.

wtp Mật Kết

Tăng Lý hoàn toàn tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, lúc đầu Phí Lập còn chưa cảm thấy có gì cả, cứ như bình thường mà quấy rầy cậu, hoặc là trêu ghẹo chú thỏ nhỏ, chơi không biết mệt. Tận đến lúc Tăng Lý thật sự không vui, hơi nhăn mày lại, gương mặt trắng hồng kia tràn ngập không vui, quay đầu nói với Phí Lập: "Tôi... tôi phải học, Phí Lập, sắp, sắp thi tháng rồi đấy."

Tăng Lý đúng là minh chứng tốt nhất cho việc cần cù bù thông minh, cậu không được tính là thông minh, một tiết học cậu chuyên chú nghe giảng thì vẫn sẽ có rất nhiều chỗ không hiểu được. Cậu có thể duy trì ở mấy thứ hạng đầu trong lớp cũng là dựa vào phấn đấu không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm, cùng với sức chịu đựng chưa bao giờ buông lỏng.

Phí Lập thấy cậu không vui thì sợ ngay. Hắn gối đầu lên cánh tay, đôi mắt chẳng che giấu chút gì mà nhìn chằm chằm Tăng Lý, nói: "Không phải chỉ là một cuộc thi tháng thôi à, có thể quan trọng hơn tôi sao? Vào học tan học cậu toàn học thuộc, muốn nói chuyện với cậu cậu cũng không thèm quan tâm, quan hệ của hai chúng ta vẫn còn tốt chứ?"

Mẹ nó uất ức quá đi mất.

wtp Mật Kết

Bắt đầu từ trước thi tháng một tuần, con thỏ nhỏ này đã bước vào trạng thái, lên lớp nghe giảng, tan tiết ngủ bù, tan học ngồi sau xe hắn mà vẫn học thuộc bài! Về nhà hắn mất công leo lên tầng chín tìm cậu chơi, thế mà mẹ nó cậu ấy lại đang làm bài tập! Định mệnh! Uất ức thật đấy!

Tăng Lý ăn mềm không ăn cứng, không chịu được cái giọng mềm dẻo này của hắn, bỗng chốc cậu không còn cáu nữa, bất đắc dĩ nói: "Phí Lập, chúng ta có thể... chăm chỉ học hành cùng nhau mà."

Xem ra đối với Tăng Lý, đây là một chuyện cực kỳ vui vẻ, cũng có thể tiếp tục ở cùng với Phí Lập, không làm lỡ cả hai, tốt biết bao.

Nhưng Phí Lập lại cảm thấy Tăng Lý đúng là ma quỷ, tuy hắn có căn bản, thành tích cũng không tính là quá kém, xếp hạng thứ mười từ dưới đếm lên, nhưng hắn hoàn toàn không có ý tưởng muốn học hành.

"Ầy," Phí Lập nghẹn lời, xoa xoa mũi, quay đầu lại, "Tôi xem sách một lúc là đau đầu, thôi bỏ đi bỏ đi."

Tăng Lý nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ thở dài, không nói gì, chỉ cầm bút lên tiếp tục viết.

Có thể là Phí Lập thật sự cảm thấy lời đề nghị này của Tăng Lý cực kỳ ma quỷ, nên cả buổi sáng không tiếp tục quấy rầy cậu nữa, không phải ngủ thì cũng là lấy bút của Tăng Lý viết bài.

Chữ của Tăng Lý rất đẹp, Phí Lập cảm thấy lúc hắn tỉnh dậy đằng nào cũng đang rảnh rỗi, không bằng theo ý thỏ nhỏ, chép bài vậy.

Buổi chiều tiếng chuông tan học vừa mới vang lên, Phí Lập bèn vội vã xách cặp đứng dậy, duỗi thắt lưng lười biếng, trong chốc lát cả cơ thể đã thoải mái hơn nhiều.

Tăng Lý cảm thấy Phí Lập đúng là không thích học hành.

wtp Mật Kết

Phần lớn học sinh đều có kế hoạch tương lai cho riêng mình từ thời cấp ba, Phí Lập nhanh chóng đẩy xe đạp ra khỏi nhà để xe, vẻ mặt sáng láng, so với tên nhóc ỉu xìu, mệt mỏi lúc nãy trong lớp thì như hai người khác nhau vậy.

"Nhanh lên, lên đây." Phí Lập vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau, quay đầu nhìn Tăng Lý, hất hất cằm, vênh váo, "Anh đưa cậu đi ăn đồ ngon."

"Gì thế?" Tăng Lý ngoan ngoãn ngồi xuống đằng sau xe, hai tay nắm lấy cặp sách, ngẩng đầu nhìn Phí Lập.

Phí Lập chỉ cười: "Kích thích."

Tăng Lý cũng cười không nói gì, Phí Lập kéo lấy tay cậu ôm eo mình, nói một câu "Ngồi chắc nhé!" rồi đạp xe, vèo vèo vèo lướt qua hàng cây bên đường. adrenalin của Tăng Lý tăng cực nhanh, không chịu nổi kích thích này, theo bản năng ôm Phí Lập càng chặt, dựa đầu vào lưng hắn.

Vì vậy Phí Lập rất vui.

wtp Mật Kết

Gần đây thật ra thời tiết rất lạnh, hai người đều mặc thêm áo, cho nên lúc Phí Lập dừng xe lại trước một quán bán kem, cậu đã giật mình.

Đừng bảo là giống như cậu đang nghĩ đấy nhé?

"Kem, kem?"

"Ừm, kích thích chứ?" Phí Lập xuống xe, dựng xe ở bên đường, duỗi lưng, quay đầu nói: "Chú nhỏ nhà tôi mở đấy, không phải là hết mùa hè rồi à, bây giờ không bán nữa, nhưng có thứ kích thích."

Tăng Lý hơi rung rinh, một ngày lạnh như thế này, ăn kem thì hơi lạnh sẽ từ miệng rồi lan ra khắp tứ chi, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.

"Trông vẻ mặt ngẩn ngơ của cậu kìa." Phí Lập đút một tay vào túi quần, một tay khác kéo Tăng Lý lại gần mình, Tăng Lý không đứng vững, bị động để Phí Lập kéo đi, Phí Lập gần như là dán sát vào bên tay cậu cười nhẹ, mang theo ý tứ khen ngợi nói: "Sau đó chú nhỏ của tôi gọi tôi đến giải quyết hộ chú ấy, tôi nghĩ thỏ nhỏ của chúng ta thích đồ ngọt như vậy, nên gọi cậu qua đây. Thế nào, ông đây tốt với cậu chứ?"

Tăng Lý cảm thấy cái đuôi chó của Phí Lập cũng sắp vẫy lên đến trời cao rồi, nên cậu hào phóng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói một câu, ừm, tốt.

Cũng không biết Phí Lập đột nhiên bị làm sao, ngơ ngác nhìn Tăng Lý một lúc, rồi vội vội vàng vàng chuyển rời ánh mắt, như bị điện giật mà buông tay Tăng Lý ra, đút hai tay vào trong túi áo, cà phơ cà phất.

wtp Mật Kết

"Đúng, đúng không." Phí Lập giả vờ bình tĩnh, "Bây giờ không thấy tôi hung dữ nữa à?"

Thật ra lúc Phí Lập cười lên thì người khác sẽ không thấy hắn hung dữ nữa, mà rất sáng sủa. Nhưng hắn không cười thì gần như toàn nhăn mày, trông có vẻ cực kỳ vênh váo, biếng nhác.

Lúc mới đầu hai người vẫn chưa quen thân, Tăng Lý đã vì điểm này mà vẫn luôn sợ Phí Lập.

Nhưng Phí Lập cũng chỉ đối xử khác biệt với mình Tăng Lý mà thôi, trước mặt Tăng Lý rất ít khi bày ra vẻ mặt hung dữ, trong những tình huống khác rất dễ làm người khác ngạc nhiên.

Tăng Lý cười, nghiêng đầu tò mò hỏi hắn: "Tôi thích... đồ ngọt, sao, cậu lại biết?"

Phí Lập đưa cậu vào một con hẻm nhỏ, không lâu sau hai người đã dừng lại ở một cánh cửa, Phí Lập nghe thấy thế thì nâng tay gõ cửa, một tay để trong túi áo, quay đầu nhìn Tăng Lý: "À, lần trước chúng ta đến con phố ăn vặt ấy, tôi thấy mắt cậu bị đồ ngọt dán chặt lại." Phí Lập cong môi cười nói, "Làm sao, tôi đoán sai à, không thích?"

Phản ứng đầu tiên của Tăng Lý là nghĩ bị đồ ngọt dán chặt lại, rõ ràng, rõ ràng là Tưởng Tu Vũ mà?

Chẳng lẽ cậu cũng như vậy...

"Không... không có." Tăng Lý gãi gãi gáy, vội vàng phủ định, ngại ngùng nói, "Tôi thích."

Cực kỳ đáng yêu.

wtp Mật Kết

Trong đầu Phí Lập bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩ, lúc Tăng Lý nói câu ấy hắn cứ cảm thấy cậu đang nói, tôi thích Phí Lập.

Suy nghĩ này lướt qua rất nhanh, nhưng Phí Lập lại cứ như bị thiêu đốt vậy, hai má hắn nóng lên, quay đầu, ép mình phải xóa những suy nghĩ kia ra khỏi đầu.

Xem ra là vẫn chưa trút hết hơi nóng trong người, hôm nay lại tiếp tục.

Cửa mở ra rất nhanh, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện ở cửa, mặt mày có vài nét giống Phí Lập, y thấy Tăng Lý thì hơi ngạc nhiên, nói: "Đến rồi đấy à, vào đi vào đi. Đây là bạn học của Lập Tử đúng không?" Y nói xong bèn mang hai người đi vào trong, "Vẫn còn một túi to đấy, đợi chút nữa hai đứa về nhà thì tiện đường mang về luôn đi, nhưng phải nhanh lên đấy, không thì tan hết."

Đây là lần đầu tiên Tăng Lý nhìn thấy chú ruột của Phí Lập, vốn dĩ vẫn còn hơi căng thẳng, kết quả lại bị một câu nói của Phí Lập trọc cười.

Phí Lập nhăn mày bước nhanh hơn kéo chú nhỏ của hắn lại, nhỏ giọng nói chuyện, cứ như là sợ Tăng Lý nghe thấy, không vui nói: "Chú! Cháu đã nói là đừng gọi nhũ danh trước mặt bạn cháu mà, sao chú vẫn gọi thế."

Chú Phí buồn cười, quay đầu nhìn Tăng Lý, biết hắn xấu hổ nên cũng cúi đầu nhỏ giọng nói với Phí Lập, âm thanh mang theo sự vui sướng: "Được được được, chú nhỏ không gọi nữa." Y nói xong thì lớn giọng nói, "Hai đứa muốn ăn gì thì tự lấy nhé, chú còn việc chưa làm xong, chút nữa về thì đóng cửa lại cho chú là được, Phí Lập, nghe rõ chưa?"

Phí Lập không kiên nhẫn nói: "Nghe rồi nghe rồi, chú đi nhanh đi."

Quan hệ của hai chú cháu vừa nhìn là biết không tệ, chú Phí vừa đi Phí Lập liền quay đầu lại nhìn Tăng Lý, tay nhét trong túi quần, nghêng ngang hỏi: "Thích ăn vị gì? Tự lại chọn đi, đừng khách sáo."

"Vị vani đi...?" Tăng Lý bước đến, Phí Lập xoay người mở tủ lạnh, nghiêng đầu nhìn cậu một lúc lâu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thấp thỏm hỏi: "Từ nãy đến giờ cậu đang cười gì thế? Cười cười cười."

Tăng Lý cười đến mức má lúm đồng tiền cũng lộ ra rồi: "Cậu nói thầm... cũng rất to."

Đây chính là báo thù lại lần trước Phí Lập nói cậu và Tưởng Tu Vũ nói thầm to.

wtp Mật Kết

Mặt Phí Lập đỏ bừng, hắn quay đầu tốc độ mở tủ lạnh càng nhanh hơn, căng thẳng nói: "Câm, câm miệng. Đừng, đừng nhắc đến nhũ danh của tôi. Toàn đặt linh tinh."

Phí Lập cảm thấy nhũ danh của hắn thật sự rất mất mặt.

Là có thể ăn hay là làm sao.

Tăng Lý nhìn Phí Lập, bàn tay trắng nõn thon dài với vào trong tủ lạnh tìm cùng hắn, Tăng Lý nói: "Dễ thương."

Phí Lập ngẩn ra, Tăng Lý nhìn hắn một cái, rồi lại nghe cậu nói: "Rất... đáng yêu, nhũ danh ấy."

Phí Lập sững sờ một lúc sau đó hai má bắt đầu đỏ lên, hắn lấy cái kem vị vani ra khỏi tủ lạnh, nhét cho Tăng Lý: "Ăn, ăn của cậu đi, nói nhảm nhiều thế nhỉ."

Nói xong hắn cũng lấy bừa cho mình một cái, dựa vào tủ lạnh, bóc vỏ kem. Tăng Lý nhìn hắn một cái, không nói gì, ngoan ngoãn cúi đàu, cái lưỡi hồng hồng nhẹ nhàng liếm trên cái kem, rất là hấp dẫn người khác, Phí Lập nhìn cái cổ trắng nõn của cậu gần giống như màu của cây kem, trái tim hơi ngứa ngáy.

Tăng Lý duỗi lưỡi ra liếm lên cái kem một cái, sau đó dùng răng nhỏ cắn một miếng, trên môi dính một ít kem màu trắng trắng xanh xanh.

Nếu như liếm đi, chắc chắn sẽ rất ngọt.

Kem ngọt, người, càng ngọt.

wtp Mật Kết

"Bọn mình đi thôi, cậu đợi một chút, tôi mang một ít về." Phí Lập nói xong, ném cái vỏ kem vào thùng rác, vỗ vỗ tay, quay người đi tìm túi bóng. Không lâu sau, hắn nhét từng cái từng cái kem vào hai túi.

"Cậu mang một túi về đi." Phí Lập đóng tủ lạnh lại, đưa cho Tăng Lý một túi đầy ắp, Tăng Lý ngây ngốc nhận lấy, hơi luống cuống: "Thế này... thế này không... không tốt lắm thì phải?"

"Có cái gì mà không tốt." Phí Lập kéo cậu đi ra ngoài, nói: "Chú nhỏ của tôi là người một nhà, đừng khách sáo với tôi, hai chúng ta ai với ai."

Tăng Lý cũng không hé răng, Phí Lập thấy bên mép cậu vẫn còn dính một ít kem, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đưa ngón tay ra lau miệng cho Tăng Lý, rất mềm.

"Chưa liếm sạch." Ma xui quỷ khiến, Phí Lập rút tay lại, sau đó liếm kem mới lau ở miệng Tăng Lý.

Ngọt thật.

Tăng Lý theo bản năng duỗi lưỡi ra liếm, liếm vào chỗ vừa nãy Phí Lập mới lau cho cậu.

Phí Lập ngây người.

Cậu cũng sững sờ.