Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 34





Mưa cứ rơi suốt cả một đêm, những ngày cuối cùng của mà hạ cũng nhanh chóng đi qua, thời tiết bắt đầu trở lạnh.

Cuối tuần, một đoàn múa ba lê ở Yến Thành công khai tuyển người, tin tức về việc Kiều Chỉ đảm nhiệm vị trí giám khảo nhanh chóng leo lên hot search.

Phóng viên, nhà báo lũ lượt kéo đến, mang theo máy ảnh đủ loại, vây kín cả hội trường nhỏ của trường, càng có không ít người từ các công ty quản lý cũng đến để tìm những sinh viên nữ phù hợp để tặng cho họ những cành ô liu xinh đẹp.

Những nữ sinh nào có sẵn nền tảng về múa ba-lê, khí chất tốt thì càng có thể áp đảo những thí sinh khác, càng có nhiều lợi thế hơn.

Tạ Du dưới sự giám sát chặt chẽ của Tạ Diệc và Lạc Sanh đi đến hội trường, cô thấy đâu đâu cũng là người đang chen chút bỗng vô thức lùi về phía sau.

Cô quay đầu cầu cứu Lạc Sanh, “Chị dâu, em…”
Tạ Diệc kéo cổ tay cô, trầm giọng nói một cách dứt khoát, “Không cần để ý đến họ, chúng ta đi vào thôi.


Phương Xán ở phía sau đám đông liều mạng vẫy tay với Tạ Du, Tạ Du mấy hôm không đến trường, cô ấy cũng đã đến nhà thăm cô, chỉ là trong nhà có một người anh nghiêm nghị như tượng đá, cô ấy cũng chỉ nán lại không lâu rồi rời đi.

Đây cũng là lần thứ hai trong mấy ngày gần đây cô được gặp Tạ Du, trong lòng đột nhiên thấy có chút ngưỡng mộ, vốn dĩ da của Tạ Du đã trắng, khi đứng cũng đám đông thế này thì càng trở nên nổi bật.

Tạ Du cũng cười mà vẫy tay lại với Phương Xán, rồi sau đó bị Tạ Diệc kéo vào trong hội trường.

Phương xán véo mặt mình một cái, lén lút thở dài, khoảng cách giữa người với người thật sự lớn như vậy sao?!
Phương Xán vừa quay đầu thì thấy một ống kính đang tiến về phía cô, “Chào bạn, cho hỏi bạn có phải là fan của Kiều Chỉ không?”
Đối mặt với một cô gái có phần to con cùng một người quay phim đứng ngay đó, trên cổ cô đeo một dây màu xanh lam, bên dưới rũ xuống thẻ nhân viên của một công ty truyền thông nào đó.

Phương Xán mắt sáng rực lên, “Bạn em Tạ Du chính là fan của Kiều Chỉ, mọi người đã nghe qua chưa? Hoa khôi mới của trường chúng em đó, hôm nay cô ấy cũng tham gia tuyển chọn, em đến là để cổ vũ!”
Ở Yến Thành này không ít công ty quản lý đã nghe qua tên Tạ Du, trong cái thời đại coi trọng nhan sắc như thế này, đến cả một cơn gió thổi qua làm ngọn cỏ đong đưa cũng bị người người nắm rõ.

Nhưng mà, nghe đồn có mấy người dù có đưa cành ô liu ra cũng không nhận được câu trả lời.


Cô gái mặt bầu bĩnh kia cười một cái, “Tôi có biết cái tên này, chúng tôi từng xem qua ảnh của em ấy, nhưng không ngờ là em ấy còn biết múa ba-lê.


Phương Xán vô cùng kiêu ngạo, tự hào mà nói, “Đương nhiên rồi, tuy bạn của em khiêm tốn, hiền lành, nhưng mấy thứ cần vẻ ngoài, trí tuệ này nọ đều có thể cân được hết, cậu ấy còn là thủ khoa đầu vào của ngành chúng em nữa đấy!”
Mấy lời khen có cánh của Phương Xán dẫn đến mấy tiếng cười giễu cợt, “Một con nhóc mới vừa vào tới cổng trường thôi mà đã được người ta tâng bốc lâu vậy rồi, mua hot search xong cũng chả thấy được công ty quản lý nào ngỏ lời, bây giờ lại nóng lòng chạy đến dựa ké sự nổi tiếng của Kiều Chỉ để nâng cao giá trị bản thân à? Chỉ sợ là đến lúc đó mất mặt không chịu nổi.


“Tôi gặp cô ta rồi, cùng lắm là nhìn ngây thơ trong sáng xíu thôi, làm gì như trên mạng nói đẹp như tiên giáng trần? Dù có đẹp thì cũng có đẹp hơn Phương Lâm không?
“Phương Lâm lúc học năm nhất đã là cô gái hàng đầu rồi, từ nhỏ đã học ba-lê, lần này nhất định đánh cho ai đó đến cả mảnh giáp cũng không còn.


Phương Lâm từ phía sau bọn họ bước đến, chẳng thèm nhìn đến Phương Xán một cái, quay qua phía hai chị em kia nói, “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, sắp bắt đầu rồi, tôi đi chào hỏi cô Kiều trước cái đã.


Phương Lâm và Phó Đình Sâm là bạn cùng ngành cùng lớp, vào ngành giải trí cũng là tình cờ, cô ta vẫn luôn thích Phó Đình Sâm.

Kỳ nghỉ hè trước, cô ta nhận được vai diễn của một đạo diễn lớn, trước khi khai máy, cô ta đặt trước một phòng để mời tất cả các bạn trong lớp đến chúc mừng, vừa đúng lúc Phó Đình Sâm vừa thi đấu xong trở về, bèn đi cùng với Lâm Dư.

Cô ta cứ tưởng rằng Phó Đình Sâm đến vì cô ta, nhờ uống rượu mà lấy can đảm tỏ tình với Phó Đình Sâm, ai mà ngờ rằng cái người này lại cầm ly rượu lên, thờ ơ ngẩng lên nhìn qua một cái, “Cô là ai vậy?”
Một câu nói lạnh lùng như đưa cô vào trong kho lạnh, sắc mặt Phương Lâm trắng bệch, có ai đó lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng lúc đó, rồi kéo cô đi.

Sau khai giảng mấy hôm, bộ phim của cô đang quay vẫn chưa kết thúc, thế là cô chỉ đành xin trường nghỉ học vài ngày, không ngờ lại nghe tin Phó Đình Sâm có bạn gái.

Nếu không phải Phó Đình Sâm ngầm thừa nhận, thì mấy loại tin đồn này tuyệt đối không thể loan truyền như thế được, trong lòng cô rất tức giận nhưng không thể nào trút ra được, nhưng bản thân thì đang ở đoàn phim nên cũng chỉ đành tạm thời kìm nén.

Vì muốn được vào đoàn múa của Kiều Chỉ mà cô đã vội vàng rút ngắn lịch trình quay phim, một ngày trước mới trở về Yến Thành, không ngờ rằng vừa mới bước vào cửa hội trường đã nghe Phương Xán không ngừng khen ngợi cái cô bạn gái mà Phó Đình Sâm ngầm thừa nhận.

Phương Xán nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Phương Lâm, nụ cười hớn hở trên mặt dần biến mất, sờ sờ vào hình xăm phía sau gáy đang được giấu sau mái tóc của cô, bặm bặm môi cười nhạt, nhìn về phía bóng lưng của Phương Lâm mà nói to “Con gái của kẻ thứ ba mà cũng dám đứng trước mặt tôi huênh hoang à!”
Phương Lâm đứng lại, không quay đầu, nhưng móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay mình, gương mặt bình tĩnh từ từ mỉm cười, quay người nhìn Phương Xán, “Em gái à, nói chuyện phải giữ mồm giữ miệng, nếu không bố em mà có đuổi em ra đường thì có đến cầu xin chị cũng vô ích.



Tên tuổi Phương Lâm cũng không mấy nổi tiếng, chỉ mới diễn qua một bộ phim chiếu mạng, bộ phim truyền hình lần này vẫn còn chưa phát sóng, sự xuất hiện của cô ta cũng chẳng hấp dẫn gì được sự quan tâm đặc biệt của các công ty quản lý, vậy mà cô ta vẫn cẩn thận nhìn ngó xung quanh.

Thấy không ai chú ý đến bên này, ngón tay dần thả lỏng ra, xoa xoa lòng bàn tay mà quay người lại tao nhã bước vào hội trường.

Mắt Phương Xán rừng rực lửa, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, vừa cười vừa nhìn vào ống kính, lè lè lưỡi, “Cảm phiền đừng chiếu đoạn lúc nãy lên, chỉ cần để lại đoạn êm khen bạn mình là được rồi.


Mấy cô gái ngây thơ này đúng là làm người ta tức cười.

Cô gái mặt bầu bình đưa đến một tấm danh thiếp, “Xin chào, tôi là người quản lý đương nhiệm của công ty truyền thông Cảnh Thái, nếu em có hứng thú với ngành giải trí thì có thể gọi điện cho tôi.


Phương Xán ngẩn người ra, làm thế nào cũng không thể nghĩ đến bản thân lại được người của công ty quản lý đưa cành ô liu, sau khi ngơ ngác nhận lấy tấm danh thiếp thì nhìn lướt qua cái tên trên đó, Truyền thông Cảnh Thái – Viên Tư Mộng.

Truyền thông Cảnh Thái so với công ty quản lý của Phương Lâm cao hơn một chút.

‘Em cám ơn, để em suy nghĩ xong sẽ liên hệ với chị.

” Phương Xán lịch sự cảm ơn.

Cô mất hồn nhìn ra cửa hội trường rồi cất tấm danh thiếp vào, quay người rời đi.

Tạ Du đến hậu trường thay trang phục biểu diễn, chiếc váy này là hàng đặt may riêng cho cô, cổ áo mở hình chữ V nhỏ nhỏ, chiếc eo nhỏ lộ ra không đến một nắm tay, dưới những chiếc lông vũ trắng tinh là một lớp vải lưới ngắn che lấy đùi.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ mang giày vào, giày nhảy của cô bị dính thứ gì đó đen đen, cô lấy khăn giấy tỉ mỉ lau sạch sẽ, nhưng tim vẫn đập nhanh không ngừng.


Hội trường có khán giả, còn có cả máy quay.

Cô là người thứ 10, người thứ 5 đang biểu diễn ở phía trước, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.

Đột nhiên cửa phòng thay đồ bị ai đó ở bên ngoài mở ra, một hương thơm khá phổ biến bay đến mùi cô, Tạ Du không kìm được mà hắt hơi, hương nước hoa này thơm thì thơm, chỉ là hơi nồng một tí.

Phương Lâm ở cửa kiêu ngạo nhìn Tạ Du từ đâu xuống chân, vẻ mặt càng tệ hơn, không nói một câu đã đi vào căn phòng nhỏ kế bên để thay đồ.

Tạ Du nghiêng đầu không hiểu gì cả, không biết cô gái lạ mặt này từ đâu đến mà lại cố tình làm thế, muốn đứng lên đóng cửa phòng thay đồ rộng lớn lại, chỉ là vừa đi đến cửa thì thấy Phó Đình Sâm đang đi về phía này.

Theo phản xạ có điều kiện cô liền che miệng lại, hai mắt trừng lên, đóng cửa một cái rầm.

Bị chặn ở bên ngoài, Phó Đình Sâm “…”
Anh gõ cửa, “Nhuyễn Nhuyễn à, mở cửa đi.


Phương Lâm đang thay quần áo thì ngưng lại, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cô nhận ra giọng của Phó Đình Sâm, chỉ là giọng nói này chưa bao giờ dịu dàng như bây giờ.

Cô cố kìm nén sự đố kị trong lòng, dây kéo của trang phục bị cô kéo hư cũng chả đáng để tâm.

Tạ Du lúng túng nhìn về phía căn phòng nhỏ, vừa có một cô gái vào, cô lật đật cài khóa cửa, tim đập như trống đánh, nhưng cửa chỉ gõ một lúc thì liền yên tĩnh, đợi một lát, cô đành qua khe cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng không có bất cứ tiếng động nào.

Tạ Du vỗ vỗ miệng mình.

Hừ!
Cô cứ tưởng Phó Đình Sâm đi rồi, bèn thở dài nhẹ nhõm, hai má bất giác đỏ lên, cái hôn của tối qua lại một lần nữa tái hiện trong đầu cô, cô ngay lập tức lấy tay che mặt lại.

Aaaaaaa, xấu hổ chết đi mất!
Cô cố gắng khống chế sự rụt rè này lại, nhưng hiện tại lại rất căng thẳng, muốn đi xem sân khấu thi đấu thế nào, kéo cửa ra, chưa đi được 2 bước đã bị ôm trọn vào lòng, cùng với mùi hương chanh ngọt ngào thoảng qua, sau đó bị đưa đến một phòng trang điểm nhỏ không có người.

Tạ Du nắm chặt lấy vành áo, hoảng hốt nhìn người đã ôm cô vào lòng, nhìn thấy ánh mắt khoái chí của anh, ánh mắt trốn tránh, tức giận đấy anh một cái, “Buông ra, em phải đi thi đấu!”
Phó Đình Sâm đưa tay nhấc bổng cô lên, để cô xuống một chiếc bàn trang điểm trống, rờ rờ tai cô, động tác rất ung dung nhẹ nhàng, môi kề sát bên tai cô “Em trốn gì chứ?”
Hơi thở nóng tỏa ra bên tai, cảm giác nhột nhột tê dại từ tai từ từ truyền đến tim cô, mi mắt cô run run, “Em…em muốn đi thi…”
Phó Đình Sâm che phủ môi cô, đôi mắt đen sâu thẳm của anh như đang phát sáng, giống như một xoáy nước lớn nuốt chửng mọi thứ, nhẹ nhàng hấp dẫn cô, một phút sau thấy cô gái nhỏ cả người đỏ ửng thở hổn hển, trong mắt hiện lên một ham muốn to lớn, “Anh không đợi được nữa rồi, chửi anh là tên khốn cũng được, lưu manh cũng được, anh chỉ muốn em thôi.



Tạ Du không ngờ anh lại to gan đến vậy, anh hai với chị dâu vẫn còn ở phía trước vậy mà còn dám chạy đến hậu trường để hôn cô!
Cô đá anh một cái, đôi giày nhảy mỏng manh siết chặt lấy đôi chân đang đạp lên chân anh, đôi mắt trong sáng của trở nên mơ màng, trừng mắt nhìn anh, “Em vẫn còn đang rất giận đó!”
Đôi mắt lấp lánh của Phó Đình Sâm bắt đầu dao động, cúi đầu xuống hôn môi cô, mỉm cười, “Vẫn còn giận à?”
Tạ Du hết lần này đến lần khác bị anh hôn, lại không thể nào phản kháng được, chỉ đành che miệng lại, nhìn anh bằng ánh mắt phẫn nộ, lùi về phía sau dựa vào tấm kính lạnh như băng, từ kẽ ngón tay phát hai một từ “Giận!”
Phó Đình Sâm đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô khóa chặt trên đỉnh đầu, cúi đầu xuống hôn cô, tận hưởng sự ngọt ngào của cô gái bé nhỏ này, “Còn giận không?”
“Giận….


Chưa nói hết câu lại bị anh hôn một lần nữa.

Anh ngẩng lên hỏi lại, “Còn giận không?”
Cổ tay Tạ Du bị ấn vào tấm kính phía sau bàn trang điểm, đôi môi mềm mại của cô hơi sưng lên, cô như một quả bóng hết hơi mà dựa trán vào cằm anh, cắn môi nói một cách nhẹ nhàng, “Hết giận rồi”
Phó Đình Sâm cười mãn nguyện, nâng gương mặt đang dần cuổi xuống của cô lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô, “Dù đã hết giận rồi nhưng cho anh hôn thêm một lúc nữa nhé.


Tạ Du: “…!!!”
Phản kháng không thành công.

Tất cả mọi lời nói đều phải nuốt ngược vào trong, trong không khí chỉ còn lại mùi hương của cô, vừa ngọt ngào vừa mềm mại, cùng với mấy tiếng kêu nghẹn ngào yếu ớt của cô.

Chỉ cho đến khí phía trước kêu đến số 8, Phó Đình Sâm mới chịu buông tha cho cô gái sớm đã mơ màng, không còn thể nào phản kháng đang trong lòng ngực mình.

Bỏ đi hết những sự ngượng ngùng, cô cười một tiếng, nén những sự sợ hãi trong lòng xuống.

Bài hát của người số 9 đã qua một nửa Phó Đình Sâm mới rời khỏi hậu trường, ngồi vào chỗ có thể thấy được rõ nhất đợi Tạ Du lên sân khấu.

Lúc anh từ trong hậu trường đi ra hội trường, một nhân viên vệ sinh đang cúi người nhặt rác trong thùng.

Anh không phát hiện, lúc anh rời khỏi, nhân viên vệ sinh kia cứ cắm đầu làm việc, bỏ rác vào xe rác, tay phải rõ ràng là có vấn đề, nhìn liếc qua không thấy nhân viên nào đi đến, khập khiễng bước về phía phòng thay đồ.