Điện thoại của thư ký từng lúc từng lúc thúc giục.
Giọng điệu người thư ký gần như muốn khóc đến nơi: “Triệu tổng, dưới đây không ngăn được Diệp tổng, ngài có muốn gặp ngài ấy không?”
Lúc này Triệu Hướng Hải cùng dần mất đi địa thế.
Anh vừa định tiếp tục cho thư ký ngăn Diệp Đình lại, đột nhiên đầu dây bên kia xuất hiện những tiếng động ồn ào, giọng nói trầm thấp cực kì lạnh lẽo của Diệp Đình vang lên từ ống nghe: “Sao, không dám gặp tôi hả?”
Vẻ mặt Triệu Hướng Hải cứng đờ, theo bản năng nhấn tắt điện thoại.
Ngay trước khi Triệu Hướng Hải kịp nhấn tắt điện thoại, Dương Gia Lập nghe được tiếng Diệp Đình thở dài, nói: “Bé cưng, tôi đã nói rồi, em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ đối xử với tốt thật là tốt. Tôi thương em nhiều như vậy, tại sao em cứ mãi chọc giận tôi thế?”
Cả người Dương Gia Lập cứng đờ, từng giọt mồ hôi to đùng rơi xuống nền đất.
Triệu Hướng Hải nhìn chằm chằm vào thiết bị định vị mini trong tay, dùng một tia ý thức bình tĩnh cuối cùng đè ép kinh sợ xuống, tự hỏi.
Người của Diệp Đình đã chặn dưới lầu.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Anh muốn đưa Dương Gia Lập trốn thoát thì chỉ có thể hy vọng vào việc để người của Diệp Đình tạm thời rời đi, mở ra một khoảng thời gian trống. Nếu không, mọi cố gắng hôm nay nhất định sẽ đổ sông đổ bể.
Nghĩ như vậy, anh đột nhiên nhớ đến một thứ, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Anh túm lấy Dương Gia Lập, chỉ thẳng về phía phòng nghỉ: “Em đi vào phòng nghỉ đi, phía sau lưng tủ có một gian phòng tối, trước tiên em cứ trốn trong đó, ngàn vạn lần đừng có lên tiếng, mau.”
Thời gian cấp bách, Dương Gia Lập cũng không dong dài nữa, chạy nhanh vào phòng nghỉ.
Nhìn thấy cánh cửa phòng nghỉ đã đóng lại, Triệu Hướng Hải hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, ấn vào đường dây điện thoại nội bộ: “Thư ký Vương vào đây một chuyến.”
Thư ký Vương nhanh chóng vâng lời đẩy cửa bước vào.
Dạo gần đây thư ký Vương ăn uống không tồi, gương mặt mơ hồ có thêm ít thịt, nhìn qua trông khá thật thà chất phác.
“Triệu tổng, ngài gọi tôi có việc gì sao?”
Triệu Hướng Hải mỉm cười, khoát tay với cậu ta: “Lại đây, cậu lại đây.”
Thư ký Vương chớp mắt mấy cái, cảm thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn đi đến bên người Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải vỗ vai hắn, cười nói: “Cậu đi đến nơi cách đây hai dãy phố mua cho tôi ly cà phê đen đi.”
Thư ký Vương khó hiểu: “Tôi pha cho ngài là được mà.”
“Thôi, phiền phức lắm,” Triệu Hướng Hải ho khan một tiếng, “Đi mua sẽ tiện hơn.”
Thư ký Vương: “…….” Tại sao tôi lại cảm thấy tự mình pha sẽ tiện hơn so với việc chạy qua hai con phố mua về nhỉ.
“Đợi lát nữa xuống lầu ngàn vạn đừng có đi thang bộ, nhất định phải leo thang đứng. Lúc đi trong công ty thì đi chậm một chút, một khi vừa ra khỏi công ty thì lập tức chạy đi cho tôi, biết chưa?”
Thư ký Vương ngây ngốc gật đầu, xoay người rời đi.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Ngay khi cậu ta vừa bước đi, ngón tay Triệu Hướng Hải nhanh chóng kẹp lấy túi áo vest bên hông.
Ngón tay nhẹ buông ra, máy định vị không tiếng động rơi vào trong túi áo.
Thư ký Vương vừa rời đi không lâu, cửa văn phòng bị mở mạnh ra vang lên một tiếng rầm.
Người dưới lầu rốt cuộc cũng không ngăn nổi Diệp Đình.
Diệp Đình lạnh mặt bước vào bên trong, theo sau là không ít vệ sĩ. Ánh mắt hắn như ngâm vào băng lạnh, hệt như một con thú đẫm mùi máu tanh, lộ ra những chiếc răng nanh sắc bén, đứng sát ranh giới hung ác tàn nhẫn.
Bước vào văn phòng, hắn cười lạnh thành tiếng: “Triệu Hướng Hải.”
Triệu Hướng Hải ngẩng đầu không chút sợ hãi đối diện với ánh mắt của Diệp Đình, cười nói: “Diệp tổng, dạo này có khỏe không?”
Diệp Đình chậm rãi bước đến trước mặt Triệu Hướng Hải, hắn mỉm cười, vươn tay nắm lấy cà vạt của Triệu Hướng Hải.
Giọng nói của hắn lạnh lùng âm u khiến người khác phải sợ hãi: “Triệu Hướng Hải, tôi đã cảnh cáo anh cách xa bé cưng của tôi một chút. Anh không chịu nghe, vậy thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.”
“Bây giờ, giao bé cưng của tôi ra đây, em ấy ở đâu?”
Triệu Hướng Hải cau mày, giả vờ bình tĩnh nói: “Bé cưng của cậu? Là Dương Gia Lập sao? Tôi không biết.”
“Tiếp tục giả vờ đi,” Ý cười của Diệp Đình thâm sâu, “Triệu Hướng Hải, vì tôi xem anh là người bên cạnh Tiêu Dã nên từ trước đến nay đối với anh vẫn khách khí ba phần, nhưng anh đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Lần trước Dương Gia Lập chạy trốn cũng không tránh khỏi liên quan đến anh, tôi dạy cho anh một bài học nhỏ đã là thủ hạ lưu tình rồi. Bằng không, dựa vào anh cũng xứng giành với tôi sao?”
Diệp Đình nắm chặt cà vạt của Triệu Hướng Hải, trong mắt dần hiện lên vẻ tàn nhẫn khiến người ta hoảng sợ: “Nói một lần nữa, trả người lại cho tôi.”
Triệu Hướng Hải siết chặt nắm tay: “Tôi không biết em ấy ở đâu.”
Diệp Đình nở nụ cười lạnh, thả cà vạt của Triệu Hướng Hải ra: “Tới giờ mà còn giả ngu với tôi.”
Hắn thong thả bước trong văn phòng, lạnh lùng nói: “Anh cứng đầu hơn tôi tưởng, nhưng mà bản thân tôi cũng không rõ, nếu để tôi tìm thấy người đang trốn ở chỗ anh, anh còn có gan nói chuyện như vậy với tôi không thôi?”
Hắn cười nhạt một cái, phất phất tay: “Ngây ở đó làm gì, tìm người.”
Lần này Triệu Hướng Hải nổi giận, đập bàn một cái rầm: “Diệp Đình, đây là văn phòng của tôi!”
Diệp Đình cong khóe môi lên, lười để ý đến, ánh mắt thoáng lướt qua của phòng nghỉ đang đóng chặt.
Diệp Đình bước đến phía trước cửa phòng nghỉ, ấn mở cửa ra.
Bên trong phòng nghỉ không bật đèn. mờ mịt không thấy ánh sáng.
Phòng nghỉ được thiết kế đơn giản, chỉ đặt một cái giường, một tủ quần áo cùng một bộ bàn ghế.
Đầu tiên Diệp Đình mở tủ quần áo ra, không thấy người.
Hắn nheo mắt lại, lập tức xoay người xốc chăn trên giường lên, bên dưới cũng không giấu người.
Vệ sĩ vội vàng chạy vào, nhỏ giọng, nói: “Diệp tổng, không tìm thấy Dương tiên sinh.”
Diệp Đình ngẩn người, giọng nói như rít ra từ kẽ răng, nghiến răng nghiến lại nói: “Cậu chắc chắn?”
“Đã tìm ở khắp nơi rồi,” vệ sĩ lau mồ hôi lạnh, “Thật sự không có ai.”
Vẻ mặt Diệp Đình trở nên u ám.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hắn lấy đèn pin từ tay vệ sĩ, bật lên chiếu xuống gầm giường, cũng không tìm thấy ai.
Diệp Đình nắm chặt đèn pin trong tay, lửa giận trong lòng trào lên đáy mắt.
Đúng ngay lúc này lại có thêm một người vệ sĩ tiến vào, đưa chiếc máy tính bảng đang phát sáng đến trước mặt Diệp Đình, nghiêm trọng nói: “Diệp tổng, định vị của Dương tiên sinh thay đổi rồi.”
Ánh mắt Diệp Đình sắc bén, cúi đầu nhìn chằm chằm điểm định vị.
Bên trên màn hình, điểm nhỏ màu đỏ đã ra khỏi phạm vi tòa nhà, đang lao thật nhanh về một hướng.
Diệp Đình cười lạnh một tiếng nói: “Chả trách anh ta lại tự tin như vậy, hóa ra đã thả người đi rồi.”
Hung hăng đập bể đèn pin cầm tay, Diệp Đình dẫn người đi xuống lầu bắt người.
Trước khi rời khỏi văn phòng của Triệu Hướng Hải, Diệp Đình bỗng nhiên xoay người lại.
Bên trong văn phòng trống trãi thiếu ánh sáng, ánh mắt Diệp Đình lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Triệu Hướng Hải, giằng co một hồi đột nhiên Diệp Đình cong môi cười, giơ một ngón tay chỉ vào mặt Triệu Hướng Hải.
Là lời cảnh cáo tàn nhẫn nhất.
Từ nãy đến giờ Triệu Hướng Hải vẫn bình tĩnh, nhưng khi bị Diệp Đình dùng ánh mắt khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhìn như vậy, cũng thoáng chốc cảm thấy cơ thể mình như ngâm vào tầng băng lạnh tháng hai, lòng bàn chân bị nhột, từ đầu đến chân lạnh run.