Dương Gia Lập rời khỏi nhà vệ sinh.
Diệp Đình dựa người vào tường sứ bên ngoài, gương mặt chìm trong ánh đèn mờ ảo toát lên vẻ anh tuấn quyến rũ tựa như điêu khắc, dáng người cao lớn rắn chắc mang theo sự nam tính hấp dẫn bức người, ánh mắt tự hồ như nhuốm phải một cảm xúc phức tạp mơ hồ, thâm sâu mà u ám.
Thấy Dương Gia Lập bước ra, hắn duỗi tay kéo người cậu về phía mình, cười nói: “Tại sao lại nhanh vậy, vừa rồi em vào đó làm cái gì, là đi vệ sinh ư?”
Dương Gia Lập giật mình cả người run lên, vội vàng bước nhanh hơn.
Diệp Đình đứng ở phía sau nhìn theo bóng lưng cậu, nhấc chân bước theo.
Trở lại bên trong hội trường.
Tiệc từ thiện vẫn chưa bắt đầu, có không ít thương nhân, nhân vật chính trị và minh tinh lần lượt xuất hiện ngồi xuống.
Dương Gia Lập ngồi ở một góc do Diệp Đình cố ý sắp xếp, tránh cho các phương tiện truyền thông chụp ảnh, nhìn qua thì trông cậu rất thoải mái.
Cậu khẽ ngước mắt lên, liếc nhìn qua hướng Triệu Hướng Hải đang ngồi.
Triệu Hướng Hải ngồi ở hàng ghế phía trước, đang cùng nói chuyện, gật đầu với một thương nhân, gương mặt mỉm cười bình tĩnh dịu dàng.
Dương Gia Lập đang muốn thu tầm mắt lại, Diệp Đình bỗng nhiên duỗi tay ra chắn trước mặt cậu, bàn tay mở ra năm ngón.
Dương Gia Lập liếc xéo hắn một cái, không hiểu hắn đang làm gì.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Diệp Đình mỉm cười, nắm lấy bàn tay của Dương Gia Lập, đặt tay cậu vào trong lòng bàn tay mình, mười ngón tay vừa vặn đan vào nhau, Diệp Đình cong ngón tay lại, siết chặt lấy bàn tay cậu.
Hắn dựa đến gần Dương Gia Lập, ghé sát vào tai cậu, dùng một giọng nói vô cùng khẽ, xa xăm nói: “Bé cưng ơi, em nhìn xem, ở đây nhiều người như vậy, loạn như vậy, tôi phải nắm chặt lấy tay em, để cho người khác không thể nhân cơ hội làm hại em, hoặc lỡ như khiến tôi không tìm được em, vậy thì rất đáng chết.”
Hô hấp của Dương Gia Lập bỗng trở nên loạn nhịp.
Diệp Đình mang theo ý cười nhàn nhạt, lấy từ trong túi áo ra một cái khẩu trang đeo lên cho Dương Gia Lập.
“Đợi lát nữa tiệc tối bắt đầu thì sẽ có truyền thông đến chụp hình,” Diệp Đình vuốt ve mái tóc của Dương Gia Lập, “Em đeo khẩu trang vào, mất công lát nữa có người nhận ra em rồi lại đem phiền toái đến, chúng ta cứ ngồi ở đây yên tâm xem kịch hay đi.”
Dương Gia Lập khẽ thở ra dưới lớp khẩu trang, cậu không hiểu kịch hay mà Diệp Đình nói là cái gì.
7 giờ, rốt cuộc bữa tiệc cũng bắt đầu chạy thử thiết bị.
7 giờ rưỡi, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Những ánh đèn đồng thời sáng lên, máy ảnh của giới truyền thông báo chí hướng về phía sân khấu, thông qua phòng livestream, vô số cư dân mạng cùng nhau thảo luận về bữa tiệc hội tụ toàn các ngôi sao nổi tiếng.
Dương Gia Lập không để ý những chuyện này, trong lòng cậu bây giờ chỉ một mực nghĩ đến cái ngày mà Triệu Hướng Hải viết trên giấy cho cậu, càng nghĩ càng cảm thấy lòng bàn tay đổ nhiều mồ hôi, ẩm ướt cả một mảng.
Từ nãy đến giờ Diệp Đình vẫn luôn nắm chặt bàn tay của Dương Gia Lập, hắn nghiên đầu nhìn khuôn mặt bị ánh đèn trên sân khấu chiếu đến trắng bệch của cậu, đôi mắt thâm sâu, khẽ hỏi: “Tại sao lòng bàn tay em lại ra nhiều mồ hôi như vậy, em đang lo lắng cái gì?”
Dương Gia Lập rút mạnh tay về, đút vào túi.
Diệp Đình còn muốn tiếp tục truy hỏi cậu, đột nhiên người dẫn chương trình trên sân khấu gọi đến tên Vương Dương.
Diệp Đình nhướng mày, bỏ thắc mắc lại vào trong bụng, mở miệng nói ở bên tai Dương Gia Lập: “Xem cho kỹ.”
Dương Gia Lập nâng mí mắt lên nhìn.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Vương Dương mặc một bộ vest hồng, tóc mái cắt lộn xộn rũ xuống trán, lại càng làm tăng thêm khuôn mặt ngây thơ non nớt của cậu ta, tựa như một thiếu niên vẫn chưa trưởng thành.
Cậu ta ở trên sân khấu nói mấy câu đơn giản, đám fans ở hàng ghế phía sau giống như phát điên, kích động la hét tên cậu ta.
Vương Dương mỉm cười với fans hâm mộ, nụ cười ôn hoà đáng yêu, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng chanh chua của cậu ta khi ở dưới sân khấu.
Dương Gia Lập nghe thấy có người mắng chửi: “Làm bộ làm tịch, văn bản lăng xê xào loạn cả lên, bây giờ còn bài đặt đi đến tiệc từ thiện. Tiền không quyên góp gì hết, toàn là do ép buộc thôi, giả tạo.”
Lại có người thở dài, than thở một tiếng: “Cậu ta cũng có nổi tiếng lắm đó, fans nhà cậu ta tràn lan trên mạng, ai dám nói cậu ta không phải thì ngồi đợi bị ăn chửi đi, ông cũng đừng có nói nữa, đỡ phải rước lấy phiền phức vào mình.”
“Còn không phải cậu ta ỷ lại có kim chủ sao, trong giới đánh giá cậu ta kém như vậy, đợi đến lúc kim chủ không thèm cậu ta nữa, thì cậu ta xong đời rồi.”
Người ở hàng ghế phía sau bàn luận vô cùng hăng say, Vương Dương ở trên sân khấu lại bắt đầu hát, nói là bài hát viết cho trẻ em ở vùng nghèo khó.
Còn chưa hát xong, đôi mắt Vương Dương đã bật khóc, fans cũng bắt đầu nước mắt lưng tròng theo cậu ta.
Dương Gia Lập không cần nghĩ cũng biết, đêm nay Weibo sẽ phát văn bản, nói không chừng lại là tựa đề “Vương Dương vì trẻ em nghèo khó mà rơi nước mắt.”, “Vương Dương mang tâm hồn lương thiện như tiểu thiên sứ.”,….. Đại loại mấy cái như vây.
Dương Gia Lập đang cảm thấy nhạt nhẽo, bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng động.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cậu ngước mắt lên nhìn, ở lối đi lên sân khấu chính giống như đang có một trận bạo loạn.
Có người mặc đồ đen vượt qua nhân viên công tác đang ra sức chặn lại, vọt thẳng lên trên sân khấu.
Hắn ta đội mũ lưỡi trai và khẩu trang màu đen, trong tay cầm một cái chai.
Vọt đến gần Vương Dương, “ào” một tiếng, chất lỏng trong cái chai đột nhiên đổ thẳng vào người Vương Dương.
Tất cả mọi người trong hội trường đều trơ mắt nhìn người nọ đổ chất lỏng lên người Vương Dương, ai ai cũng khiếp sợ trừng to mắt.
Vương Dương còn đang đắm chìm trong bài hát của mình, giọt nước mắt giả mù sa mưa lập tức không thấy đâu, cậu ngẩng đầu lên, cả người đều ướt sũng, chất lỏng đen đặc nhơ nhớp xuôi theo mái tóc chảy xuống dưới, ngay lập tức nhuộm lên khuôn mặt cậu ta.
Biểu cảm Vương Dương lập tức cứng đờ.
Trong nháy mắt, toàn bộ hội trường trở nên hỗn loạn như ong vỡ tổ.
Diệp Đình ngồi ở trong những âm thanh hỗn loạn, nhìn một màn này, khóe môi hơi nhếch lên, hắn ghé sát đến bên tai Dương Gia Lập, nói: “Bé cưng ơi, em xem, kịch hay sắp bắt đầu rồi.”