Dương Gia Lập không trả lời Diệp Đình.
Cậu yên lặng ngồi trong bồn nước ấm đang tỏa ra hơi nước, mặc cho Diệp Đình xoa đầu mình thành đầy bọt trắng xóa, hệt như đang đội một đám mây trắng trên đầu.
Diệp Đình biết bây giờ Dương Gia Lập đã hoàn toàn tự kỷ, không muốn cùng hắn nói chuyện.
Hắn cũng không tức giận, ngồi ở sau lưng Dương Gia Lập, đôi chân dài vòng lên kẹp lấy eo Dương Gia Lập, hắn dựa sát vào bên tai cậu, khẽ cười: “Hôm nay tôi đã thả một cái bẫy kẹp lấy cái đuôi của con chuột cống đáng ghét đó.”
Dương Gia Lập yên lặng, duỗi tay bắt lấy con cừu cao su đang nổi trên mặt nước, bóp bóp mấy cái.
Diệp Đình cũng không để ý cậu có nghe hay không, tiếp tục nói: “Cái tên chuột cống lòng dạ độc ác đó dám cắn em bị thương, bé cưng, chúng ta cùng nhau nhổ sạch răng nó, nghiền nhuyễn xương cốt nó, em thấy có được không?”
Dương Gia Lập vẫn không nói tiếng nào.
Diệp Đình giúp cậu rửa sạch bọt trắng trên đầu sau đó dùng khăn lông bọc lấy tóc cậu, nhẹ nhàng lau khô.
Hắn ôm Dương Gia Lập vào trong lòng ngực, nhìn sườn mặt thon gầy của cậu, muốn cúi xuống hôn cậu một chút.
Dương Gia Lập xoay đầu tránh đi.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Diệp Đình nhíu mày lại, có chút không vui, ngón tay không nặng không nhẹ bắt lấy cái cằm nhỏ của cậu, muốn xoay đầu cậu lại hôn một lát. Nào ngờ Dương Gia Lập vô cùng chống cự hắn, vung tay lên đẩy ra.
Diệp Đình đè thấp giọng, hỏi: “Tại sao không cho tôi hôn?”
Dương Gia Lập nhìn sóng nước đang chuyển động, không có một chút ý muốn trả lời.
Một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy của Diệp Đình vang lên, hắn nhẹ hỏi, giống như đang thương lượng với cậu: “Được, bây giờ em không cho tôi hôn thì tôi không hôn nữa, nhưng em phải nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào thì em mới bằng lòng cho tôi thân mật, hửm?”
Hô hấp của Dương Gia Lập ngừng lại vài giây.
Diệp Đình tiến đến gần hơn một chút, ánh mắt thâm sâu nóng rực: “Là muốn tôi xử chết con chuột cống kia, trút giận cho em, lấy lại danh dự cho em? Hay là em còn đang giận dỗi tôi, tôi cho em cây gậy để em đánh tôi một trận? Hay là….”
Dương Gia Lập nâng mí mắt lên, cuối cùng cũng chủ động mở miệng nói.
Cậu gằn từng chữ một, nói: “Thả tôi đi.”
Diệp Đình sững sốt nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, khóe môi cong lên cứng ngắc.
Hắn dùng sức ấn đầu Dương Gia Lập vào trong lòng mình, thở dài: “Ngoan, chúng ta không nói chuyện này.”
Dương Gia Lập thất vọng nhắm mắt lại.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Ngay khi Diệp Đình còn muốn nói tiếp, Dương Gia Lập đã từ bồn tắm đứng lên, lấy khăn bông lau khô những giọt nước vẫn còn đang đọng lại trên người mình, khuôn mặt vô cảm trở về phòng ngủ.
Diệp Đình nhìn theo bóng lưng của Dương Gia Lập.
Một lúc lâu sau hắn mới xoay đầu lại, ngón tay có chút run rẩy tự châm cho mình một điếu thuốc lá.
Bên trong sương khói lượn lờ, hắn kẹp lấy điếu thuốc, mỉm cười như đang tự giễu: ” Đây là đang muốn lấy mạng tôi sao?”
Ngâm trong bồn tắm một hồi lâu, cuối cùng Diệp Đình cũng đứng dậy.
Hắn khoác tấm áo choàng dài đi vào trong phòng ngủ của Dương Gia Lập, nhìn trên giường nhô lên một khối lớn, Dương Gia Lập đang nằm đó.
Diệp Đình ngồi xuống bên mép giường của cậu, nương theo ánh trăng nhìn xuống sườn mặt trắng nõn gần như trong suốt của cậu, duỗi tay vuốt ve.
“Tôi biết bây giờ em đang có bệnh, tôi cũng không nỡ làm chuyện gì với em, nhưng mà bé cưng,” Diệp Đình cúi người xuống, chóp mũi dường như có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người của Dương Gia Lập xen lẫn trong hơi ấm cơ thể của cậu, “Chuyện gì tôi cũng có thể làm cho em, nhưng ngàn vạn lần em không được nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi. Em trốn đi, tôi sẽ lại ôm em về. Nếu có người muốn mang em đi….”
Giọng nói của Diệp Đình bỗng trở nên âm u lạnh lẽo: “Chính tay tôi sẽ bẻ gãy xương cốt của người đó.”
Cả người Dương Gia Lập run lên, hơi nghiêng người đi.
Cậu nhìn đôi mắt sâu thẳm như sói dữ của Diệp Đình, hệt như không thể nhịn được nữa, nói: “Anh là chó.”
“Đúng, tôi là chó, ” Diệp Đình mỉm cười đồng ý, thậm chí còn nói thêm một câu, “Một con chó điên.”
Nhanh chóng bay đến hôn trộm lên mặt Dương Gia Lập một cái, Diệp Đình giúp Dương Gia Lập đắp chăn, để lại một câu chúc ngủ ngon rồi rời khỏi căn phòng.
Một tháng tiếp theo, Dương Gia Lập không nói chuyện với Diệp Đình một lời nào
Diệp Đình đã quen với sự bài xích của cậu, vì thế cũng không cảm thấy tức giận.
Công việc của hắn tựa hồ càng thêm bận rộn, lúc trước khoảnh bảy tám giờ là hắn đã trở về ôm cậu, nhưng một tháng vừa qua có rất nhiều lần mười một mười hai giờ hắn mới trở về.
Cùng lúc đó, độ nổi tiếng của Vương Dương cũng tăng lên.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Vương Dương vốn đã bạo hồng, bây giờ lại tự giác leo lên ôm cái cây đại thụ tên Diệp Đình, càng cảm thấy con đường đi của mình bằng phẳng, càng không để người khác vào mắt. Người trợ lý được điều đến bên cạnh cậu ta một tháng qua không biết đã bị mắng chửi bao nhiêu lần, có lần xui xẻo nói chuyện đụng đến Vương Dương, Vương Dương bắt cô mở bàn tay ra, cậu ta lấy điếu thuốc còn chưa tàn lửa ấn thẳng vào lòng bàn tay cô.
Bây giờ ở bên trong công ty quản lý, không còn ai dám chọc đến Vương Dương nữa, ngay cả Nhiếp Duẫn cũng bắt đầu tránh xa Vương Dương.
Chẳng qua những người khác đã hoàn toàn sợ hãi Vương Dương, Nhiếp Duẫn thỉnh thoảng cũng bộc lộ ra một chút biểu tình suy tư.
Vương Dương ở trên mạng ngày càng nổi tiếng, lượt tìm kiếm trên hotsearch từng bước từng bước tăng lên, chỉnh sửa quảng bá những hình ảnh bán manh, các văn bản khen cậu ta tài giỏi, nhân phẩm tốt, vừa ngây thơ đáng yêu lại đơn thuần được phát ra, bay loạn như châu chấu trên khắp các diễn đàn.
Có người bị cảnh này làm cho ghê tởm, vừa mới mắng được tầm một hai câu, cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ đều là lời nhận xét tốt, tài khoản của mình thì biến mất.
Cũng có đồng nghiệp bị cậu ta đè ép quá tàn nhẫn, bị đoạt đi tài nguyên, vì quá tức giận nên muốn tìm người đánh cậu ta một trận, kết quả bọn họ đều “Sát vũ nhi quy”*, mấy lần như vậy, bọn họ đều tức giận nhưng không dám nói gì, ai cũng nghẹn một cơn tức trong lòng.
*緜羽而归: Thành ngữ Trung Quốc, mình lấy theo âm Hán Việt, nghĩa là thất bại hoặc không toại nguyện trở về.
Đương sự Vương Dương đối với những chuyện này đều không biết.
Cậu ta tận hưởng vô số tràng vỗ tay và tung hô, một mình ngồi ở trong phòng nghỉ xa hoa nhấp một ngụm rượu, cười nói với cô trợ lý nhỏ đang rụt rè đứng ở bên cạnh: “Đám ngu ngốc còn muốn làm gì được tôi, cũng không thèm nhìn xem người chống lưng cho tôi là ai. Thế nào gọi là che chở, bọn họ thì biết cái gì!”
Cô gái gật đầu: “Anh Dương, bọn họ là ganh tị với anh.”
Vương Dương hừ nhẹ một tiếng, hỏi: “Đúng rồi, tại sao mấy ngày nay Diệp tổng không gọi điện cho tôi?”