Chiếc xe nghênh đón màn đêm, lao vùn vụt trên đường cái.
Trong xe là một mảnh u ám, trợ lý khẽ đưa điện thoại cho Diệp Đình.
Cô nhỏ giọng, nói: “Diệp tổng, ngài…xem cái này đi.”
Diệp Đình nhìn màn hình đang phát sáng, hô hấp run run, duỗi tay nhận lấy.
Trên màn hình là một đoạn video trên Weibo, bên dưới có một dòng chữ: “Cuối cùng cũng có thể giúp Vương Dương đáng yêu báo thù được rồi, kẻ ác đều gặp quả báo, chị em chúng ta cùng nhau đến đây xem một chút, hình ảnh vô cùng sắc nét, vô cùng sảng khoái.”
Diệp Đình nhấn mở video.
Hắn nghe thấy tiếng người ồn ào phát ra từ trong video, nhìn hình ảnh rung lắc trên màn hình.
Ánh mắt hắn tập trung nhìn chằm chằm vào người đứng ở chính giữa.
Dương Dương của hắn, bị mọi người vây quanh như một tên tội phạm, nhục mạ, cười nhạo, châm chọc, tựa như một cơn hồng thuỷ dìm cậu xuống đáy. Trên mặt cậu dính trứng sống cùng vết máu, chật vật như một chú hề. Trong tay cậu cầm mấy mẩu bánh, che mắt lại gào khóc.
Xung quanh nhiều người như vậy, không có một ai giúp cậu.
Tất cả mọi người đều bắt nạt cậu, nhục mạ cậu, dùng đồ vật ném cậu.
Tiếng khóc Dương Gia Lập từ màn hình truyền ra, Diệp Đình nghe thấy cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.
Dường như trái tim hắn đang dâng lên nỗi đau đớn kịch liệt, xuôi theo thần kinh lan xuống toàn thân.
Dương Dương khóc, Dương Dương của hắn khóc.
Không phải vì buồn bã, là vì trầm cảm, là vì cậu mắc bệnh.
Diệp Đình chống một tay lên ghế dựa, hô hấp trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Xe chạy đến nghĩa trang Hạc Sơn bằng tốc độ nhanh nhất.
Bầu trời đã hoàn toàn trở đen, tuyết rơi cực kì lớn, gió thổi lạnh lẽo âm u.
Diệp Đình bước xuống xe, bước chân hỗn loạn đi tới trước cửa nghĩa trang.
Ông cụ bước ra khỏi phòng quản lý, trên đầu đội một cái mũ nỉ lông, giọng điệu ngạo nghễ nói: “Mấy cái người này, tới đây làm gì?”
Hai mắt Diệp Đình đỏ như máu: “Tìm người.”
Ông cụ nheo mắt nhớ lại, gật gật đầu, nói: “Ồ, tìm cái cậu trai cao cao gầy gầy, vẻ ngoài lớn lên trông khá đẹp trai á hả?”
Diệp Đình tiến gần thêm một bước, vừa tức giận vừa nôn nóng nói: “Em ấy ở đâu?”
“Còn ở bên trong đó,” ông cụ hở dài, “Từ sáng cho tới giờ, sắp một ngày rồi tôi cũng chưa thấy cậu ta đi ra, tuyết rơi lớn như vậy cũng không đi, tôi thấy đứa nhỏ này giống như đang ủ rũ gì vậy đó, có phải có chút……Ai, tôi cũng không dám nói chuyện với nó, cậu tự đi xem đi.”
Diệp Đình xông vào nghĩa trang.
Nghĩa trang đen như mực, yên lặng không một tiếng động.
Sâu trong nghĩa trang, Dương Gia Lập ngồi ở phía trước bia mộ, không hề có sức sống.
Trên người cậu có một lớp tuyết mỏng, ngồi bất động không nói một lời, hai tay cầm lấy mẩu bánh nướng ôm sát vào lồng ngực.
Đợi đến khi Diệp Đình đến gần, hắn mới nhìn thấy Dương Gia Lập đang cúi đầu.
Có giọt nước mắt từ trên mặt cậu rơi xuống.
Lồng ngực Diệp Đình dâng lên nổi sầu, trong lòng đau ê ẩm, giọng nói khàn khàn: “Dương Dương, là tôi, tôi đã trở về rồi.”
Dương Gia Lập không ngẩng đầu, thậm chí đến ngón tay cũng không hề nhúc nhích, giống hệt như đã chết trong màn đêm tuyết trắng này.
Diệp Đình trở nên lo lắng, run rẩy đỡ lấy cánh tay Dương Gia Lập: “Dương Dương, Dương Dương?”
Dương Gia Lập vẫn không nhúc nhích, cả người dại ra cừng đờ.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Em đừng làm tôi sợ,” Trong lòng tràn ngập hoảng hốt, Diệp Đình duỗi tay muốn bế Dương Gia Lập lên: “Dương Dương, đi thôi, tôi đưa em về nhà, đứng lên nào.”
Dương Gia Lập đột nhiên phản ứng lại.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng mất đi tiêu cự nhìn về phía Diệp Đình.
Diệp Đình nhìn thấy đôi mắt cậu, một nỗi đau đớn đè ép lên hô hấp hắn.
Dương Gia Lập dại ra nhìn hắn mấy giây, sau đó lại chậm rãi cúi đầu, khẽ tựa lên bia mộ lạnh như băng.
Diệp Đình muốn duỗi tay chạm vào cậu, đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt của Dương Gia Lập vang lên: “Bắt đầu từ khi Tiểu Hoàng chết.”
Động tác Diệp Đình khựng lại, hiếm khi hắn có được kiên nhẫn, nói: “Tiểu Hoàng là cái gì?”
Hai mắt Dương Gia Lập trống rỗng, như thể đang hồi tưởng về quá khứ: “Là một chú chó nhỏ bà ngoại tôi nuôi, nó có đôi mắt đen láy, mỗi khi nhìn thấy tôi nó sẽ vẫy vẫy đuôi, còn cười nữa. Nó lớn lên cùng với tôi đến năm tôi tám tuổi, nó rất thích dính lấy tôi, mỗi lần tôi đi học, nó sẽ đứng ở bên cửa nhìn ra ngoài đường, tôi biết, nó đang đợi tôi đi học về, mỗi ngày nó đều đợi.”
“Nhưng mà, có một ngày, nó không đợi nữa.”
“Bà ngoại nói với tôi, Tiểu Hoàng chạy đi rồi, tôi không tin. Sau đó tôi từ hàng xóm biết được, chiều hôm đó có người trộm chó đi vào thôn, Tiểu Hoàng đang đứng đợi tôi ở cửa thì bị bọn họ tiêm thuốc mê, túm cổ nó lôi đi rồi, sau này tôi không thể nhìn thấy nó nữa, tôi hiểu, cuối cùng nó đã không thể trở về được nữa.”
Hốc mắt Dương Gia Lập rơi nước mắt, men theo khuôn mặt đờ đẫn của cậu chảy xuống: “Kể từ đó, tôi biết lòng người chính là độc ác.”
Lồng ngực Diệp Đình run lên, nhìn Dương Gia Lập như vậy, hắn không thở nổi.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dương Gia Lập tiếp tục nhỏ giọng, nói: “Sau đó là bà ngoại tôi.”
“Bà ngoại tôi rất hiền từ, khi cười đuôi mắt bà sẽ cong lên, nếp nhăn cũng rất đẹp. Chân bà không tốt lắm, bà hay ở nhà làm vằn thắn cho tôi ăn, bà hay vá áo cho tôi, bà là người đối xử dịu dàng nhất với tôi. Năm tôi mười hai tuổi, tôi cùng bà ngoại đi huyện thành, bà ngoại đi qua đường mua cho tôi mấy viên kẹo, thời điểm bà loạng choạng đi trở về, bị một chiếc xe đâm bay.”
“Tôi tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó trực tiếp cán qua cơ thể bà ngoại, tôi nhìn thấy rất nhiều rất nhiều máu của bà bắn ra ngoài, bà ôm kẹo ở trong lòng, khuôn mặt hiền từ kia đều là máu. Tôi khóc vô cùng đau khổ, tôi muốn báo thù cho bà, mỗi ngày tôi đều hỏi mẹ, người xấu có bị bắt không?”
Cảm xúc Dương Gia Lập đột nhiên mất khống chế, nước mắt ồ ạt chảy ra ngoài: “Sau này tôi biết được, người cán chết bà ngoại tôi lại là một tên phú nhị đại có quyền có thế. Hắn căn bản không hề chịu trừng phạt, hắn vẫn vui vẻ đi học, vẫn vui vẻ đến trường, vẫn vui vẻ cười to, còn bà ngoại tôi đâu, bà bị chết oan, thời điểm bà chết, trong tay bà vẫn còn cầm kẹo mà bà mua cho tôi. Trên thế giới này chỉ có vài người đối tốt với tôi, vậy mà đòi lại sự công bằng cho bà tôi cũng không làm được.”
“Kể từ đó, tôi liền hiểu được, cả thế giới này đều độc ác.”