Xe taxi ngừng ờ ngã tư đường.
Dương Gia Lập cầm đồ của mình xuống xe.
Cậu khép chặt vạt áo, khịt mũi nhìn nghĩa trang xa xa phía trước.
Cậu cố gắng đè nén những cảm xúc âm u đang tràn ngập trong lòng mình xuống, mang khẩu trang vào, cúi đầu đi về phía trước.
Vừa mới đi được vài bước, phía sau bỗng vang lên tiếng hét, vài chiếc xe nhanh chóng dừng lại bên cạnh Dương Gia Lập.
Cửa xe mở ra, là những phóng viên truyền thông ban nãy ở cửa biệt thự lên xe đuổi theo taxi của cậu đến đây, một đám người vác những máy ảnh, thiết bị lên, hai mắt sáng rực, vọt thẳng đến bên cạnh Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập luống cuống, nhấc chân muốn chạy đi.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Đáng tiếc, trước sau đều có không ít chiếc xe chặn lại, một đám paparazzi vây xung quanh Dương Gia Lập, không cho cậu cơ hội chạy trốn.
Dương Gia Lập đứng ở trong đám người, ánh mắt ngập tràn kinh hoàng, giống như một đứa trẻ bị lạc đường.
Không biết nên trốn đi đâu, cũng không biết nên làm cái gì.
Tầng tầng lớp lớp camera và microphone chĩa đến trước mặt Dương Gia Lập, một đợt âm thanh chói tai ầm ĩ vang lên, nổ mạnh bên tai cậu.
“Dương GIa Lập, xin anh hãy nêu một số cảm nghĩ của anh về sự việc đã phát sinh.”
“Có thể nói cho chúng tôi biết tại sao anh lại phát sinh ẩu đả với Vương Dương không? Đối với những fans thoá mạ anh, anh có cảm giác gì?”
“Xin hỏi, trên mạng có người đồn rằng anh có khuynh hướng bạo lực, đã từng và viện cải tạo dành cho thiếu niên, có đúng như vậy không?”
“…..Người lần trước nói năng lỗ mãng với Nhiếp Duẫn cũng là anh, cho hỏi anh rốt cuộc là ác ý dùng cách này để lăng xê mình hay còn mục đích nào khác? Xin trả lời, mời anh vui lòng trả lời!”
Dương Gia Lập dùng hai tay che mắt mình lại: “Không phải, tôi không có, tránh ra…..”
Cậu duỗi tay đẩy người trước mặt ra, nhưng lại bị người đó gắt gao đẩy ngược lại vào trong không cho cậu thoát.
Tình huống dần trở nên hỗn loạn, không biết từ đâu đột nhiên bay tới một cái trứng gà.
“Bụp” một tiếng.
Trứng gà chuẩn xác rơi thẳng xuống đầu Dương Gia Lập.
Vỏ trứng vỡ ra, chất lỏng sền sệt tanh hôi từ từ chảy xuống.
Dương Gia Lập sững sờ.
Cậu đưa tay sờ lên chất lỏng dính dính trên mặt, ngước mắt nhìn lên.
Không biết từ lúc nào đã có một nhóm người khác từ bên ngoài xông vào, mỗi người bọn họ đều có đeo khẩu trang trên mặt, ánh mắt phẫn nộ, tức giận vây quanh Dương Gia Lập, nhìn cậu tựa như đang nhìn kẻ thù.
Trong đó có một người cao giọng hô lớn: “Báo thù cho Dương bảo bảo, ném hắn!”
Trong nháy mắt, mấy quả cà chua và trứng gà lập tức được ném mạnh qua.
Hô hấp Dương Gia Lập cơ hồ bị nghẹn lại, cậu há miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệch, dùng sức muốn đẩy đám người ra.
Ai ngờ đám phóng viên paparazzi đó lại như tấm tường thành vững chắc, vây hãm cậu ở bên trong.
Trong hỗn loạn, không biết xuất hiện bàn tay của ai đã kéo mạnh khẩu trang của Dương Gia Lập xuống, buộc cả khuôn mặt cậu hoàn toàn bại lộ trước tầm mắt của đám người đó và máy kính ống quay.
Vừa lộ mặt ra, mấy tên phóng viên đó lập tức giống như nổi điên, ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dương Gia Lập che mắt lại, giọng nói vô cùng kinh sợ: “Đừng chụp, các người đừng có chụp!”
Lại có người cố hết sức chui vào bên trong đám người, hắn giơ điện thoại lên, trên màn hình hiển thị video đang phát trực tiếp.
Hắn cười hì hì nói với màn hình đang phát sóng: “Các bạn fans trong phòng phát sóng trực tiếp ơi, tôi đuổi theo hắn được rồi nè. Làm fans của Vương Dương…… Ai da, ông đừng có đẩy tôi, hôm nay tôi thay mọi người xả cơn tức, đòi lại công đạo cho Vương Dương, ở ác gặp dữ, nào, mọi người mau mau bình luận tặng quà đi!”
Phòng phát sóng trực tiếp lập tức tuôn ra một làn sóng bình luận mắng chửi.
“Thật ra hắn lớn lên cũng rất đẹp, nhưng lại làm chuyện không phải người nên làm, phải giết hắn!”
“Loại như con rệp này thì đừng có đánh giá nhan sắc, chết một cái là xong chuyện rồi.”
“Tôi tặng một cái hoả tiễn, chủ phòng có thể thay tôi tẩn hắn một quyền không, tôi tức quá đii.”
“Chết mẹ đi, còn có mặt mũi xuất hiện nữa hả, cư dân mạng còn đốt tốt với mày quá hả? Đánh hắn đánh hắn!”
Tình cảnh kích động phẫn nộ của quần chúng bên trong, lại thêm một quả trứng gà nữa hung hăng đáp xuống người Dương Gia Lập.
Những người bên trong phòng phát sóng trực tiếp như được bơm thêm máu gà, tặng thêm một chuỗi dài quà tặng “Ném con mẹ nó tuyệt quá.”
Hô hấp Dương Gia Lập càng trở nên dồn đập.
Cậu nhìn ánh đèn chớp nháy bốn phía, nhũng lời mắng chửi xung quanh, tinh thần cả người chậm rãi thả lỏng, xụi lơ xuống.
Người bên truyền thông ngày một đến gần, Dương Gia Lập ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu như máu.
Cậu đột nhiên mất khống chế, duỗi tay đẩy mạnh máy ghi hình ở trước mặt mình ra, nghiến răng tức giận gầm lên một tiếng, đẩy đám người ra mạnh mẽ rời đi.
Có người kéo áo cậu, khiến cậu bị khựng lại, chật vật té ngã xuống đất, đồ vật cậu giấu trong lòng bị văng ra ngoài.
Dương Gia Lập hoảng sợ.
Cậu nhìn bánh nướng áp chảo và bó hoa bị rơi xuống chân đám người kia, vô cùng lo lắng hét lên: “Đừng có dẫm, đừng có dẫm đồ của tôi, tránh ra, tránh ra……..”
Có người không nghe thấy tiếng hét của cậu, một đám người vì tin tức tư liệu sống để theo đuổi điểm nóng mà liều mạng chụp hình.
Đến cuối cùng, khi Dương Gia Lập rốt cuộc cũng có thể đẩy đám người này ra, cậu nhìn thấy những bông hoa rải rác rơi trên mặt đất.
Bên cạnh bông hoa, là cái bánh nướng bị dẫm nát lạnh lẽo nằm đó.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cậu bước đến bên cạnh bông hoa, ngồi xổm xuống, nhặt cái bánh nướng lên đặt vào lòng bàn tay.
Cậu ngẩng đầu, nhìn vô số máy quay lạnh băng trước mắt, ánh mắt trống rỗng nói: “Đây là để tôi cúng cho mẹ.”
Phóng viên cầm micro hướng sát tới trước mặt Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập nhìn micro, gương mặt trống rỗng, cả người phản phất như tê dại, không hề nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, từ hốc mặt cậu rơi xuống những giọt nước mắt.
Dương Gia Lập khóc
Làm trò cười trước máy ảnh, làm trò cười trước vô sô người xem trong vô số phòng phát trực tiếp, cậu gào khóc.
Cậu nói: “Cái này là cho mẹ tôi, là cho mẹ tôi……”
“Các người trả bánh lại cho tôi, trả lại cho tôi….”
Phòng phát song trực tiếp vẫn tếp tục trận cười nhạo ngất trời.
“Ồ hố, khóc khóc kìa, không hiểu tại sao nhìn hắn khóc tôi lại thấy có chút sảng khoái.”
“Hiện tại ở đây khóc thì có tác dụng cái rắm, lúc trước khi đánh Vương Dương lại không như vậy đi? Đáng đời.”
“Đỉnh cái nắp nồi, thật ra tôi thấy làm như vậy có chút quá đáng….”
“Chị gái lầu trên, chuyện đến nước này đều là do hắn tự mình làm, chúng ta muốn đau lòng cũng không được nè, mẹ nó ai thèm đau lòng cho cái thứ này.”
Dương Gia Lập bị vây hãm bên trong những lời mắng chửi.
Cậu đã từng vào một đêm tuyết lạnh lẽo tối tăm, vươn tay ra với chú mèo nhỏ bị bỏ rơi trong hộp, dùng sự ấm áp bao bọc lấy nó, nói với nó rằng: “Không sợ, có tao ở đây.”
Nhưng đến lúc này, xung quanh cậu là một trận hỗn loạn.
Lại không có ai vươn tay ra, nói với cậu: “Đừng khóc, tôi dẫn em về nhà.”
Không có một ai.
Dương Gia Lập đứng bên trong đám người, không quản hình tượng nữa.
Cậu ôm khối bánh không thành hình trong tay, khóc to như một đứa trẻ.
_______________
Thật ra tôi thấy thứ đáng sợ nhất không phải là thủ đoạn, đáng sợ nhất là lòng người. Khi làm chương này, tôi vừa khóc vừa đánh chữ, tôi thấy thương bé Lập, bởi vì trên mạng có nhiều người như vậy nhưng lại không có một ai đứng về phía bé ấy, mấy vạn lời mắng chửi nhục mạ chỉ đổi thành một câu “…tôi thấy có chút quá đáng…” Không phải đều là con người với nhau sao, nhất thiết phải làm đến như v
ậy à???