Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 219




Edit : Cơm Chiên Trứng

Ngoại truyện 10: Ngày tháng gà bay chó sủa 10

Dương Gia Lập cười phá lên. 

Cậu cầm điện thoại của Diệp Đình như vừa phát hiện một đại lục mới, hai mắt phát sáng, mỉm cười nói: “Không phải, anh đây?”

Dương Gia Lập nhìn dáng vẻ Diệp Đình nghiêm túc với vẻ mặt lạnh lẽo đần thôi, Diệp Đình giấu mấy cảm xúc của mình rất cẩn thận, vẻ mặt này đúng thật là cậu chưa từng gặp qua. Diệp Đình lấy điện thoại lại, gương mặt hiện lên nét ửng hồng kỳ lạ: “Chỉ là nhân lúc nhàn chám chơi một chút thôi, nghe lời, không cho cười nữa.”

Dương Gia Lập vẫn vui vẻ dừng không được.

Cậu tiến đến ôm lấy cổ Diệp Đình, hai cơ thể đàn ông nóng hổi dán sát vào nhau.

Dương Gia Lập nhìn màn hình điện thoại của Diệp Đình, chỉ chỉ vào chỗ điểm danh trong siêu thoại, nói: “Anh đừng giả vờ nữa, tự anh xem đi, điểm danh liên tục thế này….. Em xem xem, ***, liên tục gần 2 năm luôn à, bản thân ông đây còn lười đi điểm danh siêu thoại của mình, anh thật có nghị lực nha. Đường đường là một “tổng tài bá đạo”, vậy mà lại đi điểm danh lấy số liệu cho một ngôi sao tuyến 18 như em.”

Diệp Đình hừ lạnh: “Ai bảo số liệu của em thảm như vậy, anh nhìn cũng ngứa mắt.”

Dương Gia Lập bĩu môi.

Dù sao cũng đã bị phát hiện, Diệp Đình cũng không sao cả, duỗi tay nâng đầu Dương Gia Lập xích lại cần mình, cúi đầu ngửi mùi thơm nhẹ trên người cậu rồi lại nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu một cái.

Hắn nhắm mắt hưởng thụ cái ôm ấm áp của Dương Gia Lập, nghe Dương Gia Lập nói: “Tài khoản này của anh là fan cứng siêu thoại, vậy hai chúng ta có từng tương tác lần nào không? Sao em càng nhìn càng thấy có chút quen mắt.”

Trong lòng Diệp Đình rơi xuống một cái bộp.

Hắn nhớ tới một sự kiện.

Hắn lập tức mở mắt ra, đang định lấy điện thoại trong tay Dương Gia Lập lại thì Dương Gia Lập đã mỉm cười tươi rói nhấn mở phần thư từ và tin tức của tài khoản weibo này, mở ra khung tin nhắn.

Sau đó Diệp Đình nhìn thấy nụ cười của Dương Gia Lập từng chút từng chút rũ xuống.

Trong lòng Diệp Đình tràn ngập khẩn trương. Hắn khẽ hỏi: “Dương Dương?” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Dương Gia Lập từ từ ngẩng đầu dậy, giơ màn hình điện thoại đang phát ra ánh sáng lên, chỉ vào trong lịch sử cuộc trò chuyện trên màn hình: “Mấy năm chia tay kia anh từng liên lạc với em sao?”

Trái tim Diệp Đình co thắt lại một cái, nhìn vào trên màn hình.

Ngày 18 tháng 12, năm 2018, Diệp Đình lén dùng tài khoản nhắn nhắn cho Dương Gia Lập một tin: “Xin chào.”

23:47 phút, Dương Gia Lập trả lời lại: “Xin chào.”

23:55 phút, Diệp Đình lại gửi: “Cố lên.”

23:58 phút, Dương Gia Lập trả lời: “Cảm ơn.”

Cổ họng Dương Gia Lập khô khốc: “Năm 2018 anh còn đang ở nước ngoài, chúng ta vẫn đang chia tay, em không có tin tức nào của anh, em chưa từng biết người nhắn tin cho em hai câu kia xong thì biến mất lại là anh.”

Diệp Đình nhìn đôi mắt đen láy của Dương Gia Lập, hắn há miệng hít thở, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.

Dương Gia Lập nuốt một ngụm nói bọt, giọng nói khàn khàn: “Tại sao anh lén liên lạc với em, tại sao chỉ nói hai câu rồi bỏ chạy.”

Diệp Đình im lặng hồi lâu, cuối cùng cúi đầu thở dài.

Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Dương Dương, lại nằm bên cạnh anh này.”

Dương Gia Lập không nhúc nhích, Diệp Đình duỗi tay kéo cậu lại, ôm chặt cậu vào lồng ngực mình: “…. Em đừng trách anh.”

Dương Gia Lập: “Vậy anh nói đi.”

Diệp Đình nhắm hai mắt lại, hô hấp dần trở nên dày đặc, hơn nửa ngày yết hầu mới lên xuống, nói: “Anh ở nước ngoài năm năm, lúc trước cũng từng nói với em rồi, suốt năm năm, anh không có ngày nào là quên em, cũng không có ngày nào không nhớ em.”

“Có đôi khi anh thậm chí còn muốn dứt khoát cho người trong nước theo dõi chụp trộm em, chụp toàn bộ từng chi tiết của em mang đến cho anh xem, có vài lần anh suýt nữa đã làm thiệt nhưng rồi vẫn chùn bước. Anh sợ nếu anh thấy em sống không được tốt, anh sẽ không khống chế được bản thân buông bỏ cục diện trước mắt lập tức chạy về nước bắt em lại. Anh chỉ có thể lén dùng tài khoản weibo này, trốn trong nghìn fan của em, lén nhìn em, lén nhớ em.”

“Mỗi tấm ảnh chụp của em, dù là trên sân khấu, trên tạp chí, hay mấy bức ảnh được lọc ra anh đều đã xem đến trăm lần.”

“Anh thường xuyên nhớ em đến mức không ngủ được, khi đó anh sẽ mở tài khoàn weibo này ra, mở bức ảnh chụp em lên, nghĩ rằng, Dương Dương của anh vẫn đẹp trai như vậy, vẫn trẻ trung như thế, cứ luôn khiến anh yêu thích. Anh phải hoàn thành mục tiêu của anh, không sớm thì muộn anh cũng sẽ có thể quay về tìm em.”

Diệp Đình hít sâu một hơi, càng ôm chặt Dương Gia Lập vào ngực hơn: “Ngày 18 tháng 12 năm 2018, anh nhớ hôm đó anh dự một tiệc xã giao, uống rất nhiều rượu, say không nhẹ, nửa đêm đau đầu nên tỉnh dậy, cuối cùng không ngủ lại được. Ngày hôm đó anh đặc biệt nhớ em, cũng không biết tại sao, lần đầu tiên anh cảm thấy mình nhớ một người tới vậy, thật sự có thể nhớ đến khóc.”

“Anh làm gì cũng không thể thôi miên chính mình, cũng hoàn toàn không có cách nào thỏa mãn với việc xem ảnh chụp của em để gây tê chính mình nữa, lúc ấy anh thật sự rất hồ đồ, cũng không biết bản thân xúc động thế nào mà gửi tin nhắn đầu tiên cho em, chính là hai chữ ‘xin chào’ kia ấy.”

Ngón tay Dương Gia Lập cuộn lại: “Lúc đó người nhắn tin cho em không nhiều lắm, hầu như ai em cũng trả lời.”

“Đúng vậy.” Diệp Đình nói, “Nhưng anh không nghĩ tới em sẽ trả lời anh nhanh như vậy. Khi anh thấy em trả lời lại, cả người anh đều choáng váng, anh rối rắm rất lâu, nghĩ đủ kiểu tâm sự nhưng cuối cùng lại không biết nên trả lời em cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng nhắn câu ‘Cố lên’…… Bé cưng, anh không muốn lừa em gì đâu, chỉ là hôm đó anh nhớ em nhiều đến mức không thể chịu nổi mà thôi.”

Dương Gia Lập chưa từng biết có chuyện như thế.

Khi đó cậu sống cũng không tốt gì, không có bao nhiêu nổi tiếng, cũng không có bao nhiêu thông cáo với tài nguyên, một ngôi sao nhỏ, sống cho qua ngày, chịu đủ mọi bắt nạt. Cậu không ngờ rằng, cách một vùng biển, có một người luôn dõi theo cậu, cậu cũng thật sự không nghĩ tới, ẩn giấu sau hai chữ ‘xin chào’ kỳ lạ trong tin nhắn của fan lại là những nhớ nhung đau khổ tận cùng.

Ngón tay Dương Gia Lập siết đến trắng bệch, Diệp Đình cúi đầu nhìn, đuôi mắt của Dương Gia Lập đã nổi lên tia máu.

Diệp Đình luống cuống: “Sao mắt lại đỏ như thế, anh nói chuyện này không phải để em buồn…. Cũng không phải muốn thổi phồng mình nam tính thế nào đâu, mắt em đỏ thế nào, anh đau lòng lắm.”

Dương Gia Lập khịt mũi, lắc lắc đầu.

Hồi lâu sau cậu mới nói: “Em không buồn, em chỉ cảm thấy chúng ta đúng thật là hai tên ngốc.”

Diệp Đình: “?”

Dương Gia Lập nói: “Nhiều năm như vậy, rõ ràng anh còn yêu em, cho đến bây giờ em cũng không quên được anh, thế mà em cứ luôn cứng đầu cáu kỉnh đối nghịch với anh, anh thì cứ giả thành bộ dạng ghét bỏ em, còn giả vờ rất cẩn thận nữa, ngu ngốc, cả hai đều ngốc. Bây giờ nghĩ lại, thế mà còn ngốc hơn cả Tiêu Dã nữa.”

Diệp Đình cẩn thận dùng tay lau khóe mắt Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Nếu hôm đó trong tiệc rượu, lúc hai ta mới gặp lại, em không để tâm mà bổ nhào vào người anh, anh có đỡ lấy em không?”

Diệp Đình hít sâu, trịnh trọng nói: “Anh sẽ ôm chặt lấy em.”

Diệp Đình nói: “Dương Dương, sao anh lại có thế thật sự tổn thương em chứ, đối với em, cho tới bây giờ anh vẫn luôn không có cách.”

Dương Gia Lập mỉm cười.

Cậu rúc vào lồng ngực Diệp Đình, hồi lâu sau, Diệp Đình nghe thấy cậu cúi đầu nói: “Em biết rồi.”

Diệp Đình cong môi lắc đầu, vuốt ve mái tóc vừa ngắn lại mềm mịn của Dương Gia Lập, trêu chọc nói: “Được rồi, chuyện này nói đến đây thôi, nói nữa thì sẽ xúc động nhớ về mấy chuyện không vui lúc trước đấy….. Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của anh, tại sao lại đào ra bí mật anh giấu nhiều năm như vậy chứ, dù thế nào anh cũng cảm thấy mình bị lỗ lớn đó.”

Dương Gia Lập im lặng suy nghĩ lúc lâu, chọc chọc vào cơ ngực của Diệp Đình: “Xem xét biểu hiện hôm nay của anh, có thể được bồi thường.”

Diệp Đình nhướng mà: “Bồi thường thế nào.”

Dương Gia Lập giả vờ suy nghĩ: “Hình như có người bị em phạt rất nhiều ngày, cũng bị nghẹn rất nhiều ngày rồi.”

Ánh mắt Diệp Đình tối sầm: “Hửm?”

Dương Gia Lập chống người dậy nhìn về phía Diệp Đình, mở to mắt nhìn, trong ánh mắt nháy mắt hiện lên chút hư hỏng, cũng không biết nhớ tới cái gì, trên mặt hiện lên nét ửng hồng, khóe môi câu lên một độ cong, nhanh chóng phi qua kéo chăn lên, cậu không nói gì chỉ trườn người xuống dưới như con cá Trạch.

Diệp Đình còn chưa kịp phản ứng lại, một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ truyền lên trên.

Diệp Đình trợn tròn mắt.