Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 210




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày tháng gà bay chó sủa

Ngoại truyện 1: Ngày tháng gà bay chó sủa 01

Dương Gia Lập sắp điên rồi.

Cậu không muốn sống với Diệp Đình nữa.

Vốn tưởng tính tình của Diệp Đình chỉ là cố chấp một chút nhưng không có hại gì nhiều. Không ngờ bây giờ trong lòng người này còn đang giấu một con hổ lòng dạ hiểm ác, trong đầu giấu một con cáo quỷ quyệt, dáng người to lớn tựa như Wolverine*, đáng sợ nhất chính là trên lưng còn đeo theo một cái máy đóng cọc, chịu không nổi, thật sự là chịu không nổi nữa.

*Phim Wolverine



Lại một lần nữa bị Diệp Đình ôm lên giường, Dương Gia Lập cuối cùng không nhịn được nữa.

Cậu giãy giụa đẩy Diệp Đình ra xa, tay đập lên ván giường, mặt đỏ tía tai mắng: “Không phải hôm qua mới làm sao, sao hôm nay lại muốn làm nữa!”

Diệp Đình bình tĩnh nói: “Hôm qua em cũng mới ăn cơm, chẳng lẽ hôm nay không ăn nữa sao?”

Nói xong lại đè Dương Gia Lập đang lộn xộn, mút lên khóe miệng cậu một cái.

Dương Gia Lập nghiêng đầu tránh đi, siết nắm tay lại: “Không ăn cơm sẽ chết người, anh không làm thì sẽ chết sao?”

Diệp Đình gật đầu.

Dương Gia Lập khinh miệt hắn một tiếng.

Cậu chống giường ngồi dậy, chỉnh lại quần áo lộn xộn của mình: “Anh càng ngày càng không biết kiềm chế, không biết kiêng nể, không có kỷ cương.”

Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập, cười cười: “Chúng ta là chồng chồng hợp pháp, có cái gì không đúng đâu chứ.”

Dương Gia Lập nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh còn nhớ mấy cái điều khoản hai tháng trước em nói với anh không?”

Diệp Đình nhíu mày: “Điều khoản gì?”

“Là cái đó đó,” Dương Gia Lập nói, “Chính là vụ thương lượng kia đó…..Là cái số lần và tần suất vận động của chúng ta. Em đã nói rõ với anh rồi, một tuần ba lần, nhiều nhất không thể vượt qua bốn lần, đó mới là tần suất thoải mái nhất, thích hợp nhất, anh cũng đã đồng ý rồi.”

Diệp Đình nhíu mày cẩn thận suy nghĩ lại, hình như quả thật có chuyện như vậy.

Diệp Đình nhún vai: “Vậy thì sao?”

Dương Gia Lập hung dữ nói: “Anh có tuân thủ không, hai tháng này anh có tuân thủ không?”

Diệp Đình ngồi xuống cạnh giường, hỏi: “Em đây là chê anh làm nhiều hơn hả?”

Dương Gia Lập lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải là làm nhiều hơn mà là làm nhiều nhiều lắm! Phải, em thừa nhận chuyện đó thật sự rất thoải mái, nhưng gần như mỗi ngày đều làm, mọi người đều là người phàm bằng xương bằng thịt, mẹ nó ai mà chịu được. Mỗi lần bảo anh tuân thủ ước định, anh luôn có thể tìm được một đống lý do để từ chối.”

Dương Gia Lập nhảy xuống giường, đôi chân trần đi đi lại lại trên sàn nhà, mọi uất ức trong lòng đều rút ra ngoài hết: “Lúc thì nói hôm nay là ngày lễ gì đó, vì chúc mừng nên muốn làm một lần, lúc thì nói bản thân mình nhiều việc quá nên cần nạp điện, mẹ nó em là ổ cắm điện của anh hả?”

Diệp Đình ngồi ở bên giường, hai chân bắt chéo nhìn Dương Gia Lập đang bùng nổ tức giận, không nói chuyện.

Dương Gia Lập tuôn một tràng dài, cuối cùng đi đến trước mặt Diệp Đình, chất vấn hắn: “Anh viện cớ nhiều như vậy, từ lúc chúng ta ra ước định đến giờ đã là hai tháng rồi, không một tuần nào anh thực hiện ước định hết. Anh còn lời gì để nói không, còn muốn viện cớ gì nữa không?”

Khóe miệng Diệp Đình nhàn nhạt mỉm cười, khoan thai nói: “Lần sau có thể là bởi vì em ở gần người khác làm anh không thoải mái cho nên phải phạt em, lấy cớ này được không?”

“Không được!”

Dương Gia Lập trừng mắt, cậu mò quần áo rơi trên giường của mình lên.

Vốn dĩ cậu định nhân lúc Diệp Đình ở trong phòng sách xử lý công việc sẽ ngủ trưa một giấc. Ai ngờ ngủ được một nửa thì Diệp Đình vào được, sờ soạng làm cậu tỉnh thì không nói, cả người lại đè lên trên, vừa hôn vừa ôm, Dương Gia Lập nhịn được chừng hai tháng, bây giờ bị kéo tỉnh dậy, cuối cùng nhịn không nổi nữa rồi.

Cậu nhanh chóng mặc quần áo vào, bỏ lại một câu “em đi trường quay”, xoay người bước đi.

Diệp Đình thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của cậu, ánh mắt thâm sâu không biết đang nghĩ cái gì.

Dương Gia Lập đi đến trường quay sớm hơn thời gian dự kiến, tự mình ngồi ở hậu trường một tiếng đồng hồ.

Chờ khi đạo diễn gọi mình, cậu mới phối hợp đi lên sân khấu, sau khi gần như quen thuộc với tất cả phần trình diễn phía sau, cậu quay về hậu trường, ôm ly sữa Cao Lương Lộ, nhấp từng ngụm nhỏ trông có chút đăm chiêu.

Cậu còn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, sau lưng bỗng có người vỗ lưng cậu.

Dương Gia Lập tức giận, quay đầu cả giận nói: “Rùa con, đừng có phiền tôi.”

Lời ra khỏi miệng, cậu ngẩng đầu nhìn một cái, cả người nhất thời ngây ra. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Người phía sau mặc thường phục cao cấp, nho nhã lịch sự, khí chất phi phàm. Đường cong góc cạnh của hai má rõ ràng, khóe mắt nhuộm ý cười, đôi mắt thâm thúy đen sâu tựa biển đêm, là dáng vẻ trưởng thành cực kỳ ăn ảnh.

Dương Gia Lập nhịn không được kêu thành tiếng: “Hạ Bình!”

Hạ Bình từng là một diễn viên siêu nổi tiếng trong giới, kỹ thuật biểu diễn vô cùng tốt, đóng không ít phim điện ảnh không tồi, nhận được vô số giải thưởng. Trước kia Dương Gia Lập từng xem phim điện ảnh của anh ấy, còn từng làm fan của người này. Chẳng qua sau đó Hạ Bình có chút tuổi nên dần lui về sau, không xuất hiện nữa.

Dương Gia Lập vốn nghĩ anh ấy đã giải nghệ lui về sau, không ngờ hôm nay lại có thể tình cờ gặp được, vui vẻ vô cùng.

Cậu vui tới mức lông mi muốn bay lên, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Anh Bình, thật sự là anh sao. Em em em lúc trước có xem phim của anh, tuy là cũng một giới nhưng vẫn chưa thể gặp mặt anh, hôm nay bắt được vận may gì đây chứ….. Ai da anh Bình ơi, anh có thể ký tên cho em được không?”

Hạ Bình cười khẽ: “Bản thân em cũng là người của công chúng, tại sao còn muốn anh ký tên cho?”

Dương Gia Lập xấu hổ gãi đầu: “Người của công chúng thì trong lòng vẫn có thần tượng mà.”

Hạ Bình cười ha ha, thẳng thắn ký tên lên kịch bản của Dương Gia Lập.

Chờ khi ký tên xong, Dương Gia Lập cẩn thận ôm kịch bản vào lòng, cười hì hì ngồi bên cạnh Hạ Bình.

Sau khi Hạ Bình giải nghệ thì làm ở bộ phận sản xuất, trái lại hôm nay rất rảnh rỗi nên ngồi nói chuyện phiếm câu được câu không với Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập được nói chuyện cùng với thần tượng, khuôn mặt đểu đỏ ửng lên, cái miệng bắn pháo không dứt.

Cậu trò chuyện gần nửa tiếng, Hạ Bình nhìn ánh mắt phát sáng và khuôn mặt trắng nõn mang theo ý cười của Dương Gia Lập, nói: “Sắp đến giờ rồi, anh nên đi vào hậu trường tìm phó đạo diễn nói chuyện đã.”

Dương Gia Lập vội đứng lên: “Anh đi đi ạ. Hôm nay có thể trò chuyện với anh Bình em đã rất vui rồi. Anh đi trước đi, em không làm phiền anh làm việc.

Hạ Bình gật đầu, đi được vài bước thì quay đầu lại: “Bạn Tiểu Dương.”

Dương Gia Lập tưởng anh ấy có chuyện muốn nói, khẩn trương đứng thẳng người dậy: “Có!”

Hạ Bình lắc lắc chiếc điện thoại, mỉm cười nói: “Muốn thêm wechat của anh không? Sau này tán gẫu chút?”

Dương Gia Lập vừa nghe thấy liền kích động.

Có thể thêm wechat của Hạ Bình, cậu còn đang ước đây này.

Cậu vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, dường như sợ Hạ Bình sẽ hối hận: “Thêm thêm thêm, nhất định phải thêm rồi. Anh Bình đừng nhúc nhích, em quét anh, để em để em —”

Dương Gia Lập mở wechat ra, quét màn hình của Hạ Bình, thêm bạn xong.

Hạ Bình nhướng mày với Dương Gia Lập rồi xoay người rời đi.

Dương Gia Lập nhìn bóng lưng anh ấy, tựa như một tên fan điên cuồng truy tinh được bắt tay với thần tượng, thật lâu cũng không muốn dời mắt đi.

Chờ đến khi không còn nhìn thấy Hạ Bình nữa, lúc này Dương Gia Lập mới xoay đầu qua.

Cậu vừa xoay đầu, ánh mắt lập tức nhìn thấy một bóng người đứng ở phía cuối lối đi nhỏ của hậu trường.

Dương Gia Lập tập trung mắt nhìn, người này đứng dựa vào tường, tây trang giày da, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, không phải Diệp Đình thì còn là ai.

Dương Gia Lập đối diện với ánh mắt âm trầm của Diệp Đình, trong lòng dứt khoát nói NGUY RỒI.

Hình như dáng vẻ chủ động thêm wechat của Hạ Bình hồi nãy đã bị Diệp Đình nhìn thấy.

Thật ra cũng không có gì, nhưng chuyện này lại bị thu vào trong mắt của tên “Chó điên” Diệp Đình cố chấp.

Dương Gia Lập trừng mắt trong lòng, mở miệng định nói chuyện thì nhìn thấy Diệp Đình đứng thẳng người dậy.

Diệp Đình đứng cách chỗ cậu không xa, Dương Gia Lập thấy hắn mỉm cười.

Nụ cười đó làm cho Dương Gia Lập nhớ tới chương trình thế giới động vật, con sói hung ác nhe răng sắc nhọn, ánh mắt hung ác, đè móng vuốt gặm cắn con mồi.