Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 208




Edit: Cơm Chiên Trứng

Ngoại truyện 23: Tỉnh mộng 23

Khóe miệng Vương Dương giật giật hai cái.

Cậu nhìn bộ đồ ông già Nô-en màu đỏ trên người Lý Đại và bộ râu giả màu trắng trông buồn cười kia, trong lòng có chút nói không nên lời.

Vương Dương đỡ trán, cảm thấy có hơi đau đầu: “Anh làm gì vậy?”

Lý Đại đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ mông, xé bộ râu giả đã rơi rụng hơn phân nửa xuống, xấu hổ nói: “……Không phải là tới giáng sinh rồi sao, anh nghĩ……”

Vương Dương nhìn sàn nhà bị giá áo làm cho thủng một lỗ và quần áo rơi đầy dưới đất.

Cậu gật đầu nói: “Cảm ơn, thật sự rất bất ngờ.”

Lý Đại gãi đầu, lấy hộp quà bên cạnh đưa tới trước mặt Vương Dương, nói: “Vốn chỉ muốn tặng cho các em chút quà thôi, mặc quần áo này là vì muốn dỗ Vương Tầm, em đừng chê cười anh.”

Vương Dương nhận lấy hộp quà từ bàn tay to lớn của Lý Đại, ước lượng một chút, khá nặng.

Vương Dương thở dài: “Dù sao cũng cảm ơn anh.”

Hai mắt Lý Đại phát sáng, hắn nắm lấy tay Vương Dương, khẽ nói: “Còn thứ khác nữa.”

Vương Dương còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị Lý Đại kéo đứng dậy khỏi giường. Cậu bối rối xỏ dép vào, bị Lý Đại dẫn đến trước cửa.

Lý Đại mỉm cười như đứa trẻ, ánh mắt rực sáng: “Chuẩn bị xong chưa?”

Vương Dương mờ mịt: “Chuẩn bị cái gì?”

Lý Đại thở ra một tiếng, khẽ giọng đếm ba hai một rồi bật mở cửa phòng ngủ.

Ngay khi ánh mắt của Vương Dương rơi vào phòng khách, cậu lập tức chết trân tại chỗ.

Trong căn phòng khách tối tăm nhỏ hẹp, trên sô pha, trên ngăn tủ, trong góc phòng….. Rất nhiều búp bê tuần lộc đang đứng đó. Nhóm tuần lộc giương cao chiếc sừng hươu xinh đẹp, con ngươi đen láy phản chiếu ánh sáng, tư thế ngạo nghễ, trên cổ đeo chuông đỏ, nhìn trông rất ấm áp, tràn ngập hơi thở không khí giáng sinh.

Không chỉ có thể, trên mặt đất, trên bàn cơm, trên nóc tủ…. rất nhiều cây thông Nô-en nhỏ đứng đó. Mỗi một cây thông đều có một vòng đèn màu quấn xung quanh, lấp lánh sáng rực, lộng lẫy chói lọi, chiếu sáng cả căn phòng khách ngập tràn màu sắc.

Lý Đại vẫn còn đội mũ giáng sinh, cục lông nhỏ trên mũ lắc lư theo sự chuyển động đầu của hắn.

Lý Đại mang theo sự chờ mong khó phát hiện hỏi: “Đẹp không em?”

Vương Dương mở lớn mắt: “….. Anh làm sao?” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Lý Đại nói: “Hôm nay là đêm bình an, ngày mai là giáng sinh. Khắp đường đều là không khí lễ hội, anh nghĩ cũng không thể để em thiếu được cho nên mua nhiều đồ đến trang trí, muốn cho em và Vương Tầm ngày mai thức dậy sẽ có thể nhìn thấy.”

Vương Dương nhìn ánh đèn trên cây thông Nô-en, nhìn thấy nhóm tuần lộc đang bảo vệ nhà cậu.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy ánh đèn dần trở nên mơ hồ. Vươn tay sờ thử mới phát hiện, khóe mắt ẩm ướt, đôi mắt khẳng định cũng đã đỏ lên.

Cậu quay đầu đi, giọng nói run run: “….. Ai cho anh làm mấy cái này. Anh biết không, đã rất nhiều năm rồi em chưa từng ăn mừng ngày lễ giáng sinh này nữa, anh làm khoa trương như vậy, dọn dẹp sẽ rất……” 

Lý Đại cắt ngang chủ đề: “Anh dọn cho.”

Vương Dương nhìn cảnh tượng trước mắt thật lâu, hơn nửa ngày sau mới xoay người đi vào, ngồi lên lại trên giường trong phòng ngủ.

Lý Đại cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cậu, rút một tờ giấy đưa qua: “Cần lau không, vậy là em cảm động rồi sao?”

Vương Dương nghiêng đầu qua, dùng tay áo lau lung tung trên mắt, lồng ngực bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc kích động khó hiểu khiến cậu cất cao giọng mắng: “Ai cảm động chứ, lớn to đầu như vậy rồi mà sao anh còn ngây thơ như thế.”

Lý Đại nhìn dáng vẻ quay đầu đi chỗ khác của Vương Dương, yên lặng gỡ mũ giáng sinh xuống: “Em thật sự không vui sao?”

Vương Dương khịt mũi, một hồi sau mới bật cười nói: “Tại sao đột nhiên lại làm cái này?”

Lý Đại có chút bối rối gãi đầu, liếc mắt ngắm nhìn Vương Dương vài lần rồi thở dài.

Hắn nói: “Thật ra cũng không phải là đột nhiên làm cái này, anh chuẩn bị chúng rất lâu rồi. Vốn định nói trước với em một tiếng để tránh làm em sợ nhưng mà Lý Nhị nói với anh đừng nói cho em, giữ bí mật thì sẽ càng bất ngờ. Gần đây anh không đến đây cũng là vì Lý Nhị nói….. Anh nói rồi em đừng tức giận nha.”

Vương Dương lắc đầu: “Em không giận.”

Lý Đại nói: “Lý Nhị nói với anh, bảo anh trước tiên đừng chạy đến chỗ em nữa. Nó nói, đôi khi như gần như xa, đến nhưng lại không đến mới là quyến rũ nhất, Anh cứ chạy đến chỗ em rồi sau đó bỗng nhiên không đến một khoảng thời gian, em sẽ càng…. sẽ càng nhớ anh hơn.”

Khi nói mấy lời này, sắc mặt Lý Đại đỏ lên rõ ràng.

Vương Dương khẽ cười một tiếng, cũng không biết là bị lời nói của Lý Đại chọc cười hay là vì bị Lý Nhị đoán chuẩn tâm tư.

Lý Đại sờ sờ mũi, nói tiếp: “Con người của anh em cũng biết rồi. Có thể tính hướng của anh không thẳng nhưng tâm anh thẳng. Anh không thể nói ra mấy lời yêu đương sến súa, anh cũng không biết cách biểu đạt, anh chỉ có thể càng ngày càng cố gắng đối tốt với em, thể hiện cho em thấy.”

Trái tim Vương Dương lặng lẽ lỡ mất hai nhịp.

Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lý Đại.

Lý Đại cũng nhìn thẳng vào mắt Vương Dương, trong đầu bỗng nhiên dâng lên sự khẩn trương.

Hắn dùng sức siết chặt nắm tay, nuốt nước bọt hít sâu nhiều lần, cuối cùng cũng nói ra lời hắn muốn nói nhất: “Vương Tầm không giống với những đứa trẻ khác, nó ngốc ngốc ngu ngơ nhưng tâm tư lại mẫn cảm. Anh muốn cùng nó lớn lên, những đứa trẻ khác có ba mẹ của chúng bảo vệ, còn anh sẽ bảo vệ Vương Tầm, ai cũng không thể bắt nạt nó.”

“Mấy đứa trẻ khác có chuyện cổ tích, Vương Tầm của chúng ta cũng không thể thiếu.”

“Vương…. Dương Dương, em cũng thế.”

Lý Đại trịnh trọng nói: “Anh biết quá khứ của em, cũng biết tất cả chuyện của em. Em không cần lo lắng gì cả, anh chỉ muốn, chỉ muốn…..” Lý Đại cứng họng.

Ngược lại Vương Dương hơi thả lỏng hơn, cậu hỏi: “Chỉ muốn thế nào?”

Lý Đại nặng nề nuốt nước bọt, mở to hai mắt: “Chỉ muốn làm ông già Nô-en của em cả đời này, có được không?”