Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 137




Dương Gia Lập siết chặt tay Vương Dương.

Vương Dương hệt như một người máy nhận lệnh, khom người nhào đầu về phía người vệ sĩ đang ngồi ở thùng xe sau.

Người vệ sĩ kia nghĩ Dương Gia Lập đã bị gây mê bất tỉnh nhân sự, bên cạnh đều là người một nhà vì thế không có cảnh giác gì. Hắn đang cầm điện thoại cười hì hì lướt Douyin, ai ngờ Vương Dương lại đột nhiên đánh tới, trực tiếp lật người hắn lại, rút dao găm đâm vào chân hấn.

Vương Dương vừa ra tay, Dương Gia Lập cũng nhanh chóng hành động theo.

Cậu đột nhiên mở mắt ra, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ của mình chặn một tên vệ sĩ lại, lấy dao găm từ trong ngực ra, cắn răng đâm chuẩn xác vào đùi của vệ sĩ kia, thuận tiện đạp mạnh lên “con chim” yếu ớt nhất trên người đàn ông.

Tên vệ sĩ nháy mắt ôm chầm lấy chân và của quý của mình, đau đớn kêu lên như heo choc tiết.

Động tĩnh phía sau rất nhanh đã là cho người phía trước chú ý.

Vệ sĩ dẫn đầu ngồi trên ghế phó lái thấy một màn này, ánh mắt trừng lớn, chửi một câu đjtme rồi rút vũ khí tuỳ thân bên người ra lao về phía Vương Dương và Dương Gia Lập.

Tinh thần của Vương Dương lúc ổn lúc tệ, trong lúc đó cậu ta như đột nhiên phát điên bổ nhào bề phía trước.

Vương Dương và vệ sĩ ghế phó lái ẩu đả nha, đáng tiếc dáng người cậu ta nhỏ con, sức lực cũng không đủ, rất nhanh đã bị tên vệ sĩ kia tóm cổ, bị tên vệ sĩ dùng cây gậy đập vào đầu, đánh mấy cái trên thái dương lập tức chảy máu, trên trán nổi đầy gân xanh, sắc mặt và ánh mắt cũng đỏ bừng, cơ thể không thể động đậy.

Vương Dương dùng hết sức lực quay đầu lại, ánh mắt ngập nước: “Đi, cậu đi đi.”

Dương Gia Lập dùng sức đạp vào giữa hai chân của hai tên vệ sĩ phía sau xe, cậu không nói bất cứ gì, chỉ giống như một con sói nhà tàn nhẫn cầm dao găm đâm vào trong cánh tay của vệ sĩ ngồi ghế phó lái.

Tên vệ sĩ đó kêu đau một tiếng, khó khăn lắm mới buông lỏng Vương Dương ra.

Dương Gia Lập kéo Vương Dương trở lại, chịu đựng sự đau đớn do bị vệ sĩ dùng gậy đập vào lưng, liều mạng đâm mạnh vào cánh tay và đùi tên vệ sĩ đó mấy nhát dao, trong lúc nhất thời trong xe tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta phải sợ hãi.

Lái xe thấy cảnh này thì luống cuống, vừa định nhấn ga.

Dương Gia Lập liều mạng kéo Vương Dương theo, vượt qua hai tên vệ sĩ đang đứng thẳng dậy, chạy vọt tới trước cửa thùng xe sau, dùng sức mở cánh cửa ra, nhắm chuẩn thời cơ liền cắn răng nhảy xuống.

Chật vật lăn vòng vòng dưới đất, Dương Gia Lập nghĩ, cũng may là tốc độ xe không nhanh, nếu không cứ nhảy xuống như vậy, chắc chắn sẽ phải đi đến trước mặt Diêm Vương báo danh.

Cậu đỡ Vương Dương dậy, ngước mắt nhìn chiếc xe đang dừng lại cách đó không xa.

Mấy tên vệ sĩ bị thương kia, vẻ mặt đằng đằng sát khí đi ra khỏi xa, lảo đà lảo đảo muốn đi tới bắt người.

Cái gì Dương Gia Lập cũng không quản, kéo cánh tay Vương Dương dậy, chạy đến chỗ tối.

Con đường này hẻo lánh không được tu sửa, xung quanh đều là rừng cây và có không ít núi chưa được khai phá.

Dương Gia Lập dùng hết chất xám kéo Vương Dương chạy vào một nơi, nghe thấy tiếng bước chân mãi đuổi theo không chịu tha ở phía sau, trái tim cậu đập thình thịch loạn xạ, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hô hấp phải hít thở từng tiếng một nặng nề,giống như con ruồi nhặng không đầu, càng chạy càng vào sâu hơn.

Tận đến khi tiếng bước chân đuổi theo không còn nữa, Dương Gia Lập mới dám ngừng lại.

Cậu nhìn một vòng xung quanh, tối đen như mực, hoang tàn vắng vẻ, rừng cây tối tăm lại tịch mịch.

Dương Gia Lập nuốt nuốt cổ họng khô khốc của mình, quay đầu vừa định hỏi Vương Dương bên cạnh, Vương Dương tựa như một người máy hết điện, mí mắt run rẩy, cả người nằm dài dưới mặt đất.

Dương Gia Lập chạy nhanh đến đỡ cậu ta, vừa mới lật người cậu ta dậy thì thấy.

Sắc mặt Vương Dương trắng bệch xanh xao, máu trên trán vẫn còn đang không ngừng chảy ra ngoài.

Dương Gia Lập sợ hãi, bàn tay không khống chế được trở nên run rẩy.

Cậu bất lực nhìn xung quanh bốn phía, run rẩy cởi áo mình ra quấn lên trên đầu Vương Dương, miễn cưỡng cầm được miệng vết thương, cậu khẽ cắn môi, khiêng cả người Vương Dương lên cõng trên lưng, tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường đi Vương Dương có tỉnh lại một lần, yếu ớt hỏi Dương Gia Lập bây giờ bọn họ đang ở đâu.

Dương Gia Lập nói: “Không biết, nhưng nhất định có thể đi ra. Gần đi nhất định có tỉnh lộ, ra tới đó rồi sẽ có người, sẽ có cách…..Đầu cậu có cảm thấy chóng mặt không, có nặng lắm không?”

Ý thức của Vương Dương giống như không rõ, nhỏ giọng nức nở: “Tôi sợ quá…..”

“Sợ cái rắm,” Dương Gia Lập cố ý cất cao giọng, tiếng vọng vang lên, “Ma thì có gì phải sợ chứ, tối thì có cái gì phải sợ chứ! Kiên cường lên một chút được không hả!”

Vương Dương khóc: “Rõ ràng cậu nói cậu sợ nhất là bóng tối mà…..”

Dương Gia Lập nuốt một ngụm nước bọt, trái tim trong ngực rõ ràng đập rất nhanh, nhưng lại giả vờ nói chuyện bình tĩnh: “Tôi nói không sợ thì chính là không sợ, từ trong lồng sắt tôi còn trốn ra được thì làm sao mà kẹt ở chỗ này mãi được chứ….. Nào, ôm cổ anh đi, anh dẫn cưng về nhà.”

Vương Dương cẩn thận ôm lấy cổ Dương Gia Lập, giọng nói càng mơ hồ hơn: “Tôi không có nhà.”

Bước chân Dương Gia Lập khựng lại một chút rồi tiếp tục đạp vào bùn lầy tiến lên phía trước, nói: “Thế giới lớn như vậy, cưng sẽ có thôi mà. Chỉ cần có thể nhìn thấy ngày mai là còn có hy vọng, chỉ cần thế giới không bị diệt vong thì sẽ có thể tìm được một nơi để trở về…..Anh dẫn cưng ra ngoài, nếu cưng sợ thì anh hát cho cưng nghe.”

Vương Dương mơ màng ừ một tiếng, ý thức lại lâm vào hôn mê, cánh tay cũng lạnh đi.

Máu của cậu ta nhỏ xuống trên mặt, trên quần áo của Dương Gia Lập và rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Dương Gia Lập hát bằng cả cổ họng của mình, cậu hát cho Vương Dương nghe, cũng hát cho chính mình nghe.

Hát hết những bài hát mình sáng tác xong rồi, cậu lại hát tới bài may mắn nhỏ.

Bài hát này là bài hát năm đó cậu dạy cho Diệp Đình – người vốn không thích ca hát. Sau khi cậu và Diệp Đình chia tay cậu mới từ một người bạn học cũ biết được bí mật này, trước khi Diệp Đình đi ra nước ngoài, mấy người bạn đã cho hắn thực hành đi KTV ca hát, có người chọn bài này, khi Diệp Đình hát đến đoạn “Hóa ra gặp được em là điều may mắn anh muốn lưu giữ nhất”, người đàn ông bốn năm không khóc, mặt lạnh nghiêm túc lau nước mắt trước mặt bạn bè cùng lớp.

Dương Gia Lập cõng Vương Dương trên lưng gian nan bước đi.

Lúc đi không nổi nữa, cậu liền đặt Vương Dương xuống, tự mình nghỉ ngơi một lát.

Chờ đến khi hồi phục là chút sức lực, cậu sờ sờ chiếc đồng hồ trước giờ vẫn luôn giấu trong túi, cõng Vương Dương tiếp tục đi về phía trước.

Đêm khuya tối đen như mực, vùng núi hoang vu âm u lạnh lẽo, Dương Gia Lập không biết mình đã đi bao lâu, cậu chỉ cảm thấy mình đã đi hết quãng đường cần đi trong suốt phần đời còn lại luôn rồi, trước mắt hiện lên từng vòng sao đen, bụng cậu đói meo, hai chân như muốn nhũn ra.

Cậu khẽ cắn môi cầm cự, trên lưng cậu còn Vương Dương, phía trước có thể chính là hy vọng.

Cậu nhớ Diệp Đình.

Cậu nhớ Diệp Đình quá.

Dương Gia Lập lau nước mắt đi, tiếp tục hát, bướng bỉnh bước đi từng bước.

Rạng sáng 5 giờ 28 phút, nhân viên công tác trên tỉnh lộ hướng đi An Huy phát hiện hai người nam, một người đã hôn mê, một người đang cõng người đó, sắc mặt trắng bệch doạ người, vừa thấy nhân viên công tác, chân người đó liền mềm nhũn ngã xuống.

Rạng sáng 5 giờ 35, Diệp Đình đang gần như nổi điên đi tìm người nhận được một cuộc điện thoại.

Rạng sáng 6 giờ 40 phút, Diệp Đình chạy tới ga công tác trên tỉnh lộ đó, bầu trời đã lờ mờ hừng sáng.

Dương Gia Lập khoác một chiếc chăn nhỏ ngồi trong phòng an ninh, ngẩng đầu nhìn Diệp Đình, phản ứng đầu tiên là mở to mắt như đang nằm mơ, cho đến khi nghe được giọng nói quen thuộc của Diệp Đình, nước mắt liền ào ào tuôn ra.

Cậu bất chấp cơ thể đang cực kì suy yếu của mình, bổ nhào vào lòng ngực của Diệp Đình, khóc lớn.

Trái tim của Diệp Đình như bị vỡ nát, hắn quỳ xuống ôm chặt người vào lòng mình, trong mắt đỏ ngầu, giọng nói run rẩy: “Không khóc, không sao cả, có gì ấm ức cứ nói hết với ai đi, bé cưng, anh tìm được em rồi, không sao, không sao nữa rồi.”

Dương Gia Lập vùi vào lòng ngực Diệp Đình, ngửa đầu lên kêu khóc như một đứa trẻ: “Em sẽ không bao giờ leo núi nữa, đường núi khó đi quá đi mất, em sợ tối….”

Còn chưa nói xong, Dương Gia Lập đã hôn mê.

Nhưng cũng không phải chuyện gì lớn lắm, bụng cậu kêu ục ục do không ăn đủ cơm, trên lưng lại còn cõng thêm Vương Dương nặng hơn năm mươi ký, từ 12 giờ hơn đi tới năm giờ rưỡi sáng, đi đường núi khoảng chừng hơn năm giờ, vừa đi vừa hát để tăng thêm sức can đảm, gắng gượng đi tới tỉnh lộ hướng đến An Huy.

Cho nên mệt đến ngất đi.