Lạc

Lạc - Chương 5: Lạc lối





Mặc dù cảm thấy tất cả mọi thứ đang diễn ra rất hoang đường nhưng mà Bạch Hiển Huân vẫn phải vựt dậy tinh thần của mình, sửa sang lại bản thân rồi đến bệnh viện. Hôm nay anh trai phẫu thuật, y muốn ở lại đó chờ đợi kết quả cuối cùng.


Hiển Huân bắt xe đến bệnh viện, gương mặt trắng bệch như tờ giấy khiến tài xế taxi phải hỏi thăm mấy lần. Y chỉ lắc đầu bảo rằng mình bị ốm thôi. Cảnh vật cứ lướt qua ngoài cửa xe, trong lòng y lại không tĩnh lặng như vẻ bề ngoài...


Lăng Diệp Phàm cầm bút ký vài văn kiện được trợ lý đem vào. Chiếc điện thoại trên bàn rung lên từng chập. Anh liếc mắt nhìn rồi mở máy:


- Sao thế?


- Em đã về tới! Em đã biết Hiển Hạo đang ở đâu... - Giọng nói Diệp Thần có vẻ không được vui vẻ như ngày thường mà tràn đầy lo lắng cùng bất an.


Diệp Phàm nhíu mày:


- Chú làm sao vậy?


- Anh... Hiển Hạo đang làm phẫu thuật! Em ấy bị u não! Vậy mà bây giờ em mới biết...


Diệp Phàm cũng khá giật mình, nhưng anh chẳng biết phải nói gì.


- Cậu ấy sẽ không sao! Chú cũng đừng lo lắng quá, cứ chăm sóc cậu ấy đến khi bình phục, anh sẽ cố gắng hoãn thời gian trở về bên ấy. Còn về Hiển Huân... có lẽ cậu ấy sẽ đến, chú cẩn thận đừng để lộ!


- Vâng...


Diệp Phàm cúp máy, đôi mắt xám trầm tĩnh cũng không giấu được vẻ lo lắng. Hôm nay Hiển Hạo phẫu thuật, vậy mà đêm qua mình đã làm gì? Chắc giờ này Hiển Huân đang rất bất an cùng ấm ức...


Anh đưa tay xoa trán, sao mọi chuyện lại phức tạp thế này?


----------oOo----------


Hành lang bệnh viện vắng vẻ người qua lại, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng liên tục. Đã trải qua 8 tiếng, Hiển Huân chỉ biết ngồi lặng người bên ngoài chờ đợi, mặc dù cơ thể y lúc này chẳng khỏe mạnh mấy nhưng vẫn kiên trì đem vài cc máu cấp cho anh trai mình để an toàn nhiều hơn, nên gương mặt ban đầu đã tái nhợt lại càng tái nhợt hơn, dường như có thể ngã ra bất cứ lúc nào... nhưng y không dám nghỉ ngơi.


Chỉ cần anh trai bình an vượt qua, muốn y thế nào cũng được...




Diệp Thần đứng trong một góc khuất nhìn về phía Hiển Huân, đôi mắt xinh đẹp cũng tràn đầy lo lắng cùng đau đớn. Khi trông thấy y, anh cũng giật mình không ít, đúng là giống hệt nhưng người đó không phải người anh yêu. Người anh yêu lúc này đang nằm trong kia phấn đấu giành sự sống...


Diệp Phàm trải qua hàng giờ lo lắng không yên trong công ty cũng không nhịn được nữa mà giao hết công việc cho trợ lý, lái xe như bay đến bệnh viện, anh không muốn để Hiển Huân một mình ở đó, cho dù có lộ tẩy thì đã sao, không gì quan trọng bằng y cả.


Khi Diệp Phàm đến nơi liền bắt gặp em trai mình đang đứng hút thuốc, cả người cứ như xác chết khiến người ta muốn đau lòng bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Anh thở dài đi lại, vỗ vỗ vai hắn an ủi:


- Hiển Hạo sẽ không sao đâu! Chú phải phấn chấn lên!


- Sao anh lại đến đây? – Hắn gật đầu rồi hỏi.


- Anh lo lắng... - Diệp Phàm ấp úng khiến Diệp Thần bất ngờ. Một ý nghĩ chợt lóe khiến hắn há hốc mồm.


- Đừng bảo là... anh thích Hiển Huân nhá?


Diệp Phàm không đáp, chỉ giơ tay lấy thuốc hút từ túi em trai, rút một điếu rồi đưa lên miệng, bật lửa, rít vào rồi thả khỏi...


Dáng vẻ cả hai tựa vào tường y như đúc, tiếc rằng ở bãi đỗ xe không có nhiều người qua lại nếu không sẽ đem đến hàng ngàn tiếng trầm trồ...


- Anh không biết nữa...


Diệp Thần hiểu rõ vỗ lại vai anh, hắn biết tính cách anh trai mình. Từ bé đã mất đi quá nhiều cho nên đối với tình cảm phản ứng vô cùng chậm chạp, có lẽ dù có yêu đi chăng nữa thì bản thân anh ấy cũng cho rằng đó là sự chiếm hữu tất nhiên, mà điều đó thì rất dễ khiến người khác phản cảm.


- Đợi mọi chuyện ổn định, anh hãy tìm Hiển Huân giải thích rõ ràng đi! Dù em chỉ mới gặp nhưng em thấy tính cách của cậu ấy không mềm yếu giống Hiển Hạo mà khá là cứng rắn, cho nên em chỉ sợ cậu ấy không hiểu mà chán ghét anh...


- Anh biết rồi! – Diệp Phàm nặng nề gật đầu.


Hai anh em cùng nhau hút thuốc, thấp giọng trò chuyện. Đây dường như là khoảng thời gian yên tĩnh nhất mà họ có được từ khi nhận lại nhau...


----------oOo----------


Bạch Hiển Huân ngồi tựa vách tường, đôi mắt càng ngày càng díp lại, sự mệt mỏi kéo đến cứ như bão lũ khiến y không cách nào chống cự. Vì vậy, khi Diệp Phàm đến nhìn y một chút là khung cảnh Hiển Huân ngã qua một bên mà chẳng có gì chống đỡ. Anh hoảng hốt chạy lại chụp y, lòng thở phào nhẹ nhõm vì may mà mình lên sớm...


Hiển Huân tựa vào vai anh, khẽ cựa mình tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ. Sự điên cuồng đêm qua cùng việc mất mấy CC máu khiến toàn thân y mệt nhoài như chiếc giẻ rách. Diệp Phàm để yên cho y ngủ, yêu thương hôn lên trán y một cái thật khẽ, rồi lấy áo khoác mình vừa cởi ra choàng cho y, đôi mắt xám tĩnh lặng nhìn đèn cấp cứu, có lẽ sắp xong rồi...


Khi Hiển Huân đã ngủ no và lấy lại sự tỉnh táo, y phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh, tay vẫn còn truyền nước biển. Đầu óc choáng váng, y cố nhớ lại tại sao mình nằm đây nhưng một chút ấn tượng cũng không có. Y đảo mắt quanh phòng, bắt gặp chiếc áo khoác dạ màu xám đang vắt trên chiếc ghế bên cạnh, đôi mắt đen chợt co rút. Y hoảng hốt ngồi bật dậy, bứt vội dây chuyền dịch trên tay, rồi chạy ra ngoài, kéo một cô y tá đang trực gần đấy, hỏi:


- Là... là ai đưa tôi vào đây?


Cô y tá giật mình nhưng nhìn y có vẻ gấp nên cố nhớ lại:


- Là một người đàn ông cao lớn, rất anh tuấn! Anh ta bảo gặp anh ngất xỉu ngoài hành lang nên đưa vào đây!


- Anh ta có nói gì nữa không?


- Không! Đưa cậu vào xong liền đi ngay!


- Cảm ơn...


Hiển Huân nghi hoặc nhíu mày, chẳng lẽ không phải Lăng Diệp Thần hay sao? Y khó hiểu đi trở lại phòng, cầm chiếc áo khoác vẫn còn lưu lại hương vị của người đó, đi đến phòng cấp cứu tiếp tục chờ anh trai. Nhưng khi y trở lại đó, phòng cấp cứu đã không còn ai khác. Lần này Hiển Huân hoảng sợ thật sự, y hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ, khó khăn hỏi về người bên trong, được thông báo là ca phẫu thuật đã thành công mỹ mãn mới yên tâm đôi chút.


Bạch Hiển Hạo đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, y đứng bên ngoài nhìn anh trai một chút rồi cũng ra về. Nhớ đến Lăng Diệp Thần bảo sẽ ghé qua thăm y lúc sáng, y không dám ở lại lâu...


Hiển Huân không biết rằng, ở một góc khác, Diệp Phàm đứng nhìn y thật lâu đến khi y đi mất mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Diệp Thần bên cạnh có chút buồn cười nhìn anh:


- Lo như vậy sao không tìm cớ đưa người ta về? Anh cứ đứng đây nhìn lén thì người ta cũng có biết anh lo đâu!


- Anh sợ Hiển Huân nghi ngờ! Tạm thời không cần thiết phải theo quá mức!


- Chậc! Đúng là phong cách của quân nhân mà! À, nói mới nhớ, anh bảo phải về bên ấy, Hiển Hạo lúc này đã không sao rồi, em cũng không cần phải ra nước ngoài nên anh có thể về Anh rồi!



Diệp Phàm không lên tiếng, có chút đăm chiêu nghĩ ngợi rồi gật đầu. Có lẽ nên cho Hiển Huân một không gian cần thiết trước khi anh tiết lộ tất cả với y.


- Vậy thứ bảy tuần này anh đi! Chú cũng nhớ chăm sóc mình cẩn thận!


- Lần tới về nhớ ở lâu một chút! Dù sao mẹ cũng nuôi anh lớn, anh đi lâu bà ấy sẽ rất nhớ!


Diệp Phàm bật cười, anh còn không biết tính mẹ mình hay sao. Nhớ tới bà anh lại nhớ đến một chuyện:


- Chuyện của chú mẹ đã biết từ lâu, cũng không phản đối! Chỉ là lần này anh lại bước theo con đường của chú, chẳng biết bà ấy sẽ ầm ĩ đến cỡ nào...


Diệp Thần cũng ngưng trọng nhìn anh. Trong con mắt của những người trong gia đình, Diệp Phàm là một tồn tại cường thế mà ai cũng kỳ vọng rất cao. Lần này anh yêu phải Hiển Huân là một "sai lầm" trong mắt họ, bởi vì Lăng gia chỉ có hai anh em họ kế thừa. Hắn đã vô vọng vì từ lâu đã công khai tính hướng bản thân, nhưng Diệp Phàm thì không như thế. Anh vừa là điểm tựa tinh thần của mẹ, của ông cố, của cả Lăng gia... nên việc anh yêu một người đồng tính là việc không chấp nhận được.


- Nếu có người thừa kế thì tốt rồi, ít ra họ sẽ không còn cớ để phản đối nữa... - Diệp Thần lẩm bẩm.


Câu nói đó như cấm rễ trong lòng Diệp Phàm. Anh không nói gì nhưng trong lòng đã có quyết định nào đó. Anh thở ra một hơi rồi đi về, xem ra tối nay không thể đi tìm Hiển Huân rồi, y cần thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.


Tuy nói thế nhưng tối hôm đó Diệp Phàm vẫn không nhịn được lái xe đến nhà Hiển Hạo, anh muốn nhìn Hiển Huân một lát, xem y có ổn không mới có thể yên tâm ngủ được.


Hiển Huân mệt mỏi cùng bất an ở nhà đợi thật lâu, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ mà ngủ mất, cho nên hình ảnh đầu tiên Diệp Phàm nhìn thấy khi bước vào nhà là y đang vùi mình trên sô pha, gương mắt có chút tái nhưng đã hồng hào hơn lúc ở viện, ngủ thật yên tĩnh.


Tim Diệp Phàm mềm nhũn, nhẹ nhàng bước lại gần rồi ngồi xuống sàn, tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn y ngủ.


Mùi hương thoang thoảng quen thuộc khiến Hiển Huân ngủ càng sâu, y theo bản năng nhích lại gần, sau đó như được bao phủ bởi làn hương thơm dịu ấy...


Diệp Phàm bế y lên giường, thay y đắp chăn cẩn thận rồi ngồi vào bên cạnh. Hiển Huân rúc sát vào người anh trầm trầm ngủ. Bên ngoài ánh trăng vằng vặc, bên trong lại vô cùng ấm áp. Anh chưa bao giờ cảm thấy yên bình đến vậy, người ta vẫn thường hay nói, chỉ có khi ở bên cạnh một nửa thuộc về mình, mới có thể cảm nhận được điều ấy, sự yên bình thẩm thấu tự tận sâu linh hồn...


Diệp Phàm bên cạnh Hiển Huân cả đêm, đến gần sáng anh mới luyến tiếc ra về. Sắp tới có lẽ thời gian anh bên y sẽ không còn nhiều nữa, phải rất lâu họ mới có thể gặp lại nhau...