An An không e dè đứng lên, hướng mắt về phía thái tử, giọng mệt mỏi:
- Ta no rồi, thỉnh thái tử di giá!
Nguyệt Hoa càng nhìn An An với ánh mắt ghét bỏ, cái tên nô tài này chỉ được gương mặt anh tuấn thôi, ngoài ra chẳng có gì là vừa mắt của cô cả! Tất cả đều lọt vào ánh mắt của thái tử, y nói giọng trầm trầm:
- Nếu đã không có chuyện gì nữa thì ta xin phép cáo từ, cám ơn vì bữa cơm hôm nay!
Công chúa vội lên tiếng ngăn cản:
- Thái tử xin dừng bước, để ta cho tùy tùng đưa vị tiểu huynh đệ này về phủ trước, xin nhờ thái tử có thể nán lại cùng ta đi thả thuyền hoa đăng được không ạ! Lần này sang đây ta cũng muốn được thăm thú nhiều nơi!
Thái tử vẫn không quay lại, giọng không mấy vui vẻ khi bị ngăn cản, An An than thầm: đúng là nam chính cục súc, sao cô lại có thể tạo ra một nam chính vừa độc tài, vừa bá đạo như vậy, haiza... tội em quá nữ phụ ơi, chị đây là tác giả đấy em, dù em có trọng sinh nhưng em vẫn là nhân vật do chị tạo ra em mà! Cô sẽ hạn chế mức tối đa việc thay đổi các tình tiết trong tác phẩm của mình. Giọng nói của thái tử đã lôi cô trở lại thực tại. Xi𝗇 hãy đọc 𝐭𝑟𝐮yệ𝗇 𝐭ại ⩶ 𝘛𝑟U𝗆𝘛𝑟𝐮y 𝗲𝗇﹒𝑽𝗇 ⩶
- Ta còn nhiều việc cần chuẩn bị cho việc đi săn sắp tới, rất tiếc không thể bồi công chúa! Nếu công chúa muốn đi, ta sẽ sắp xếp cho nhị đệ đến đây đưa công chúa đi dạo.
Nói rồi y quay sang nhìn An An, ánh mắt không chút cảm xúc nói:
- Ngươi còn đứng thơ thẩn ở đó làm gì! Hay muốn cùng công chúa đi thả thuyền.
- A... không... không ta theo ngài về!
Khi bóng lưng hai ngươi khuất xa, công chúa lộ ra bộ mặt thật của mình, "tại sao...tại sao... ta đã sống lại một kiếp tại sao vẫn không chiếm được hảo cảm của ngài chứ! Ta nhất định sẽ không buông tay, tất cả là do các người ép ta, thì đừng trách ta!" Ánh mắt ngày càng sắc lạnh, như muốn giết người!
Thái tử cho xe ngựa đi thẳng đến phủ tướng quân Hàn là phụ thân của Hải Châu, An An thấy lạ liền hỏi:
- Sao ngài không về phủ?
- Đến phủ tướng quân!
A, hóa ra là y muốn đến gặp Hải Châu, vậy thì mình không nên làm kì đà cản mũi, tạo cơ hội cho hai người chứ! Nghĩ đến đây, An An bật dậy nhìn sang hai bên đường thấy một hàng bán tàu hủ thuối, kakaka.... nữ chính thích cái này chỉ gọi nô tì bên người lẻn đi mua về ăn mà thôi! Cô vội kêu dừng xe:
- Thái tử, ngài cho ta mượn ít bạc!
Hắn mốc trong người ra cái túi nhỏ, luyện qua cho cô, An An nhanh chóng ra ngoài, lát sau trở vào đã đem theo một túi gì đó, mà thúi cả cái xe, thái tử thiếu điều ném cô ra khỏi xe, y ngắc cái má của cô muốn xức luôn!
- A...đau... đau... thái tử tha mạng, cái này Hải Châu rất thích ăn đấy! Ngài tập ăn từ từ đi, tàu hủ thúi mà không biết ăn vậy sao đáng mặt nam nhi!
- Ngươi muốn chết!
An An nở nụ cười chân chó nói:
- Ngài giết ta rồi ai giúp ngài đi tán gái!
Mặc dù không hiểu cô đang nói gì! Nhưng thái tử nhìn nét mặt cô không khỏi phì cười, An An liền nhào đến trước mặt thái tử nói:
- Ngài cười rồi nha, ngài cười nhiều chút sẽ thu hút ánh nhìn từ người đối diện!
Vừa hay xe ngựa đã dừng, một đường hai người được đưa sang hoa viên cạnh viện của Hải Châu, từ xa xa đã thấy dáng ai thấp thoáng đi đến, nữ chính đúng thiệt là có mị lực, thái tử nhìn không chớp cả mắt, An An cũng chẳng kém gì, lấy tai quệt nước miếng mấy bận! Sao màn chào hỏi, thì An An giả vờ đi sang bên vườn hoa bên kia chơi để tạo không gian cho hai người bọn họ, trước khi đi cô còn không quên để lại bọc đậu hũ thúi trên bàn, cô nói:
- Cái này của thái tử mua cho Hải Châu tiểu thư, ngài ấy ngại không dám đưa cho tiểu thứ á!
Con đường ngắn nhất đi đến trái tim của người phụ nữ là phải đi qua cái bảo tử. hiii.... vừa thấy túi tàu hũ thúi ánh mắt Hải Châu sáng rực, nhưng cô ấy vẫn cố kiềm nén cảm xúc, chỉ nhẹ mỉm cười rồi quay sang cám ơn cô và thái tử. An An thấy hết việc của mình nên cũng rút lui, trả không gian lại cho hai người.
Sao một buổi đuổi hoa bắt bướm vòng vòng cả vườn hoa của phủ Hàn tướng quân thì cô cũng đã mệt lả cả người, cô nằm dài trên cái bàn đá được đặt cạnh ao sen, trăng soi bóng trên mặt hồ, phong cảnh hữu tình, tuyệt đẹp! Nằm hiu hiu An An ngủ khi nào không hay, đến khi thái tử đi đến vẫn bài cũ soạn tiếp ngắc cái má múm mím của cô, An An vì đau mà thức:
- Đau... đau... thái tử ngài cứ vậy à, đau chết ta rồi!
- Ngươi sang đây mà nằm ngủ ngái o o như heo vậy hả? Vì ngươi ngái lớn tiếng ảnh hưởng đến bọn ta đang thưởng nguyệt nên đành đi về thôi.