Khi An An bị khống chế làm con tin uy hiếp thái tử, cô đã chấp nhận hi sinh, cô dùng hai tay chụp lấy thanh kiếm đang kề ngay cổ của mình mà khứa mạnh, vừa thấy máu đỏ chảy ra hai mắt thái tử như hóa dại, hắn rút truyền liên ở lưng vận khí bay lên không trung, bên này An An đã không còn ý thức, một vầng sáng xoẹt ngang bụp một tiếng An An đã biến mất trước sự kinh ngạc của không biết bao nhiêu người, tiếng hét của thái tử như xé tan bầu không khí lúc đó. Mỗi một lần hắn đánh xuống là nát mọi thứ xung quanh, chưởng phong đánh tới tấp Túc Nhân không thể chống chội nổi trước thế trận như vũ bảo của thái tử, trên danh nghĩa y là một thái tử đương triều, nhưng sau nó y là một giáo chủ của các ảnh vệ bảo vệ hoàng thất, chỉ cần một người có thể địch cả trăm người, muốn lật đổ y đúng là mơ mộng hão huyền, sự xuất hiện của An An đã đem đến cho y cảm giác của một con người biết yêu thương, nhưng giờ đây nàng đã biến mất hắn nhất định sẽ giết hết tất cả những kẻ đã làm quấy nhiễu đến cuộc sống của hắn và nàng. Chỉ trong một buổi chiều, máu nhuộm cả một tường thành lớn, A Nhất đi đến gần thái tử, nhìn hắn chẳng khác gì ác ma, trên tay truyền liên vẫn còn dính máu nhỏ giọt xuống, một thân đầy máu tươi, nhuộm đỏ cả xiêm y.
A Nhất và Tiểu Nhị đã đi đến gần hắn, quì xuống nói:
- Không thấy tung tích của thái tử phi, thuộc hạ sẽ tiếp tục tìm kiếm, xin người lấy đại cuộc làm trọng! Thái tử phi cát nhân thiên tướng chắc chắn sẽ trở lại.
Hắn đã cầm theo truyền liên mà đi, vừa vào tới điện hắn chợt dừng bước, nàng rất không thích máu, hắn như thế này sẽ làm nàng sợ, hắn vội cho người đi chuẩn bị nước tắm, còn nhiều việc hắn phải làm để cho xong, để không phụ sự kỳ vọng của nàng, “An An hãy đợi ta!”
Hải Châu và tam vương gia được ban hôn, sau lễ tân hôn hai người sẽ đến Bình Châu tránh xa nơi thị phi này, cả gia tộc Tần phủ có mưu đồ phản quốc đày ra biên cương mãi mãi không được trở về kinh thành. Về phần Túc Nhân là tam điện hạ ở Thổ Phồn hành động khinh xuất đã làm ảnh hưởng việc giao hảo giữa hai nước về nước chịu phạt, nhị vương gia đăng cơ làm hoàng đế, công chúa Nguyệt Hoa vẫn trở thành hoàng hậu nhưng lần này nàng đã tìm thấy mảnh ghép của riêng nàng. Tứ đệ cũng không thiếu phần khi ra biên cương tình cờ nhặc về một nữ tử ăn mặc cổ quái, tính khí cũng khá giống thái tử phi, lần này tứ đệ thảm rồi.
Còn về thái tử thì mỗi ngày đều đến nơi hai người lần đầu tiên gặp mặt để ở đó đợi cô. Khi An An chấp nhận hi sinh bản thân để đổi lấy mạng sống của các lê dân bá tánh vô tội, cô biết nếu Thiên Long đầu hàng cũng đồng nghĩa với việc chịu chết, nên thà cô tự sát nhất quyết không để Túc Nhân đạt được mục đích, nhờ vào sự hi sinh của cô nên hệ thống thời gian đã cho cô trở lại thực tại lúc đang hỏa hoạn ở chung cư và cô được mọi người đưa đi cấp cứu, mấy tháng sau mọi chuyện trở lại bình thường, đối với An An cứ như một giấc mộng đẹp, tin nhắn điện thoại vang lên chấm dứt dòng suy nghĩ của cô, là của tổng biên, An An lại thở dài, còn đoạn kết không biết phải viết làm sau, khi cô mở laptop lên thì một chữ xuất hiện trên màn hình, “ta sẽ trở lại!” Đúng rồi là câu nói của cô trước khi cô tự sát! Hình ảnh chập chờn tua nhanh trong đầu cô, bụp một cái An An đang rơi giữa không trung, mưa rất lớn rất lớn, và cô ngất đi…đến khi tỉnh lại thì người cô yêu đã ở trước mắt cô, huyền diệu thật cô muốn sống mãi ở nơi đây!