Con dâu thì phải đi thỉnh an bên chồng, mà đặc biệt bên chồng lại là hoàng thân quốc thích, haizaza... Các cung phi để mà nhớ hết cũng đau cả đầu, cả một buổi sáng đầu óc cô cứ lâng lâng, đã bị cái tên thái tử hành cả đêm không ngủ giờ lại thêm thỉnh an này nọ. An An tìm một nơi an tĩnh mà ngồi xuống nghĩ ngơi, trong thời gian đợi thái tử trở về, cô ngồi được một lúc thì Hải Châu cùng tam vương gia đi tới, ánh mắt của Hải Châu giờ không còn thân thiện như lúc trước nữa mà trở nên chán ghét cô nhiều hơn. Sao cốt truyện của mình lại thay đổi nhiều như vậy, nữ chính vạn người mê giờ sao lại xấu tính như vậy, cô hắc hóa rồi hay sao!
Hải Châu nhìn cô thật lâu rồi nói:
- Ngày kia ta cùng tam vương gia và Nguyệt Hoa và nhị vương gia cùng đi cưỡi ngựa, thái tử phi có muốn đi cùng hay không?
An An cười trừ, cô lười, không muốn tham gia, thì tam vương gia lại lên tiếng:
- Hai người mới đại hôn nên ra ngoài thư giãn!
- Để ta hỏi ý kiến thái tử, xem ngài ấy có bận gì không!
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới liền, thái tử đi đến cạnh cô chỉnh lại áo khoác ngoài cho An An, rồi mới nhẹ phất tay cho mọi người đứng dậy, giọng cưng chiều nói:
- Nàng đói chưa? Chúng ta trở về! Hôm nay nàng muốn ăn gì?
An An lúc này mới nhẹ giọng nói:
- Tam đệ mời chúng ta đi cưỡi ngựa ở ngoại thành, chàng muốn đi không?
- Nàng muốn đi chơi thì đi!
An An nhìn y như ngầm nói không đi không đi! Thái tử thấy ánh mắt cô thì hiểu, khẽ nói:
- Hôm đó ta bận chút việc, sẽ cử A Nhất theo nàng!
An An như hiểu ý liền nói:
- Chàng bận vậy thôi dịp khác mình đi. Thiếp đói rồi, mình về thôi. Hẹn gặp mọi người sau nhé. Ta đi trước.
An An nắm tay thái tử nhanh lẹ rời đi, không hiểu sau giờ mỗi lần cô gặp Hải Châu và tam vương gia thì cô dựng lên tấm rào chắn vô hình, không muốn thân cận với hai người bọn hắn như trước nữa, cho là lần rớt xuống suối cô thấy bọn họ đứng trên bờ nhìn cô ngụp lặn trong nước mà nở nụ cười đắc ý, dù lúc sinh tử cô có hoa mắt đi chân nữa, thì cảm giác mỗi lần gặp bọn họ là cô lại cảm thấy bất an, cô đi ra gần đến xe ngựa, vừa hay Nguyệt Hoa đi nhanh đến, cô nói:
- Thái tử phi, thỉnh dừng bước, nếu tiện có thể mời ta cùng nhị vương gia đến phủ không? Ta nhớ bữa tiệc nướng đồ ăn ngoài trời lắm.
An An cười vui vẻ. hiii...
- Thích đến giờ nào cứ đến.
- Vậy hai người về trước đi, ta và nhị vương gia sẽ đến sau.
Khi về đến phủ An An đã cho người chuẩn bị mọi thứ thịt cá, rau củ... đặc biệt còn có mấy vò rượu trái cây do cô ủ ra nữa chứ, bếp cũng đã được đốt lên, lần này chỉ có 4 người bọn họ, Nguyệt Hoa và nhị vương gia hai người ngày càng khắn khít, chỉ đợi ngày tốt là đón công chúa Nguyệt Hoa về dinh thôi. Ăn uống no say, có tí rượu trái cây trong người, cô và Nguyệt Hoa ra bên kia đình ngồi hóng mát, hơi men lân lân Nguyệt Hoa khẽ nói với An An:
- An An,... quên thái tử phi ngươi có biết ta đã chết hết một lần rồi không? Ta là được trọng sinh đấy! Ta...ta... muốn lần này sống lại sẽ tìm mọi cách trả thù tất cả những kẻ đời trước hại ta, nhưng ta không ngờ tới là còn có một người ta không hề biết đó là ngươi, An An.
Nguyệt Hoa nhìn An An rất rất lâu, rồi cười nói tiếp:
- Sự xuất hiện của ngươi làm ta thay đổi mọi thứ, không muốn tranh đoạt mà cũng buông bỏ chấp niệm, tìm được người yêu ta thật lòng. Cám ơn ngươi!
An An nắm tay Nguyệt Hoa khẽ nói:
- Có những thứ không phải của mình dù có cố gắng giành lấy cũng không có ý nghĩa, không chừng còn hại cả bản thân mình. Thôi đi vào ta sẽ cho công chúa thử món ăn mới cho chút ý kiến.