Sau khi băng bó vết thương, An An vào trong xe trước, thấy hồi lâu Túc Nhân vẫn chưa lên xe, cô vén rèm nhìn ra thì thấy trên tay y còn đang xách thêm 2 gói đồ, Túc Nhân lên xe liền nói:
- Ta lấy hai gói thuốc để cho muội về phủ thay, dược ở đây rất tốt sẽ không để lại sẹo. Lần này chia tay không biết đến khi nào sẽ gặp lại muội.
An An cười trừ, giọng cũng có chút mất mát:
- Nhân huynh khéo lo, nếu mình muốn gặp thì sẽ gặp thôi, còn nhiều cơ hội mà.
Túc Nhân nhìn An An rất lâu, y biết dù có nói gì thêm thì cô cũng sẽ rời đi. Hắn vẫn không hiểu tại sao cô lại như vậy, hắn không đủ tốt hay sao! Cô cũng vậy, mà muội muội của hắn cũng vậy đành lòng rời bỏ hắn mà đi, nội tâm Túc Nhân hỗn loạn, nhất định phải chiếm được cô, để cô mãi mãi ở bên người.
Bên này, thái tử đã có tung tích từ của An An, theo ảnh vệ báo về ngày An An rơi xuống suối có một đoàn người đi buôn có ngang qua đó, theo lộ trình của họ sẽ đi về Thổ Phồn vì họ là dân buôn của các khu vực lận cận. Thái tử tức tốc cho người đi theo hướng những thương buôn đó, A Nhất đi nhanh vào báo, giọng kích động:
- Thái tử....
Còn chưa nói hết câu, y đã thấy bóng người nhỏ nhắn quen thuộc từ xa chạy ùa vào như một cơn gió, cô không ken dè mà nhảy thẳng vào người thái tử như một chú sóc nhỏ, những ảnh vệ ở đó đều cuối đầu, không thì xoay mặt chỗ khác không dám nhìn nữa, giọng cô cứ ríu rít:
- Mấy ngày qua chàng có nhớ ta không? Chàng còn chẳng đi tìm ta. Đau lòng ta chết mất thôi. Hay không có ta chàng còn thoải mái hơn a.
Thái tử vẫn đứng như khúc gỗ không có phản ứng. Hồi lâu, cô mới từ từ buông tay, định rời khỏi người y, nhưng vòng tay thái tử ngày một chặc hơn, đến khi cô kêu đau hắn mới nới lỏng tay ra, xoay người cô qua lại không biết bao nhiêu vòng, nhìn đến bàn tay đang băng bó của cô mày y nhíu lại, giọng kích động:
- Để xem ta phạt nàng như thế nào? Tay nàng bị làm sao? Để ta gọi thái y đến. Nàng giỏi lắm An An.
Nhìn người trước mặt hay mắt thâm quần, ốm đi trong thấy, gương mặt hốc hác, An An có chút không đành lòng, cô bĩu môi nói:
- Mấy ngày qua ở nhà A Nhất không có chăm sóc cho chàng hay sao nhìn chàng đây này! Xem có còn ra dáng thái tử nữa không?
Một màn này đều lọt vào mắt của Túc Nhân, nhìn y có chút mất mát, mấy người đi theo phía sau cuối người hành lễ, An An nắm tay thái tử nói:
- Đây là Túc Nhân, người đã cứu mạng của ta. Thới gian qua cũng nhờ có Túc Nhân huynh chiếu cố ta đó.
Thái tử lúc này mới dời tầm mắt nhìn người phía sau An An, thầm đánh giá, phong thái ung dung, gương mặt anh tuấn nếu nói y là thương buôn chắc chắn không phải, người này không đơn thuần, đến những người đi theo hầu cũng không phải người đơn giản, nội công ai cũng không tầm thường. A Nhất như ngầm hiểu ý thái tử, bước đến mời họ đi sang một sảnh khác, Túc Nhân nhìn An An rồi nói:
- Tiểu An, người nhà của muội đúng thật không tầm thường!
Nói rồi y xoay lưng rời đi, An An nhìn theo bóng lưng của Túc Nhân cô định lên tiếng, thì thái tử đã nói:
- Huynh đã cứu An An một mạng, thì xem như Thiên Long ta đã nợ ngươi một ân tình, sau này nếu có gì cần sự hỗ trợ của ta, thì cứ nói chắc chắn ta sẽ không từ chối! Lát nữa sẽ có một buổi tiệc nhỏ giành cho An An, hi vọng mọi người cùng tham gia.
Túc Nhân khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi. Thái tử nhìn An An vẫn còn dõi theo họ, y ngắc cái má của cô kéo đi, An An quơ tay lung tung mà hét ầm lên:
- Chàng thôi đi, đau chết ta mất. Cứ giỏi ăn hiếp ta thôi.
- Nàng có biết ta nhớ nàng lắm không.
Vừa dứt lời những nụ hôn như mưa bảo rơi xuống trên khắp mặt cô, hôn đến khi An An choáng váng cả đầu óc mới chịu buông tha cho cô. Bày tay thái tử siết nhẹ, như muốn nắm giữ cô mãi mãi không muốn buông tay. Bên ngoài, A Nhất thông báo:
- Thái tử, Hải Châu cô nương bên ngoài cầu kiến!
An An nhìn thái tử với ánh mắt nghi hoặc, rồi nói:
- Sao vậy! Mấy ngày qua là nàng ta đến đây thường xuyên luôn hả? Chàng nha, giỏi lắm nha.
Thái tử kéo ôm cô vào lòng, nhẹ nói:
- Nàng ghen hả?