An An bị kéo bật ngược về sau thẳng tắp rơi xuống đồi, cũng may thái tử đã kịp quăn truyền liên quấn ngang eo cô giữ lại, ảnh vệ đã kịp ứng cứu, một tên hắc y nhân đã vung kiếm chặt đứt truyền liên, cũng còn hên thái tử đã bay theo đón cô ôm vào lòng, cả hai cùng rơi xuống phía dưới ngọn đồi là cả một rừng cây rậm rạp nên khi rớt xuống chỉ bị trầy trụa ngoài da, An An ngất đi từ lâu. Khi thái tử tỉnh dậy đã thấy cô nằm trên người mình, không hiểu sau khi thấy cô rơi xuống hắn không ngần ngại mà lao theo cô. Còn đang suy nghĩ thì người trên mình đã tỉnh, cô khó nhọc ngồi dậy, vì bị thương một bên vai rồi giờ rơi xuống đồi xây xát không ít, nhẹ nay cũng thành nặng a. Vẫn ngồi trên người thái tử, cô nhìn xung quanh, rồi nhìn thêm một lượt nữa, đến khi cô thấy có gì đó sai sai, nhìn xuống là...là... haiza, An An luốn cuốn nói:
- Sao.... sao.... ngài này đây!
Thái tử ngước mắt nhìn cô, rồi cười gian trá nói:
- Ngươi muốn ngồi đến khi nào hửm?
An An hốt hoảng bò xuống, cô còn đang loay hoay thì cả người được nhấc bổng lên rồi đặt sang một bên, nói thật là nếu y không nói chuyện khịa cô thì An An cảm động biết nhường nào vì thái tử đã cứu cô mấy lần, nhưng không nếu ngày nào hắn không nặng nhẹ hay móc nghéo cô thì có lẽ hắn sẽ ăn không ngon.
Thái tử đứng lên nhìn một lượt xung quanh rồi nhìn An An, như suy nghĩ đều gì sau đó nắm tay cô lôi đi về phía trước, An An vừa đi vừa nói:
- Ngài có thể đi chậm tí không, ta đang bị thương đó!
- Nếu ngươi không muốn ra khỏi nơi này thì cưa viện ở lại, ta cũng không ngần ngại để ngươi lại đây đâu!
An An hốt hoảng, vội nịnh nọt:
- Thái tử đẹp trai của ta ơi, ngài tâm bồ tát sao nỡ bỏ lại ta nơi này, với lại ta là ông tơ phái đến se duyên cho ngài và Hải Châu, đừng đối xử như thế với bà mai này chứ!
Thái tử tỏ thái độ khinh thường, rồi nói:
- Không có ngươi ta cũng vẫn sẽ cưới được nàng!
- Cưới được nhưng không có được trái tim mỹ nhân!
Thái tử nhìn cô với ánh mắt thâm sâu có đoán, rồi nhẹ nhàng phung ra từng chữ:
- Có được trái tim nàng ấy hay không ta chưa biết, nhưng ta tin chắc là nếu ngươi còn lải nhải thêm từ nào nữa, ta không chắc sẽ không ném ngươi ở lại nơi này!
An An im bặt không dám nói thêm lời nào nữa. Đi được một đoạn, đột nhiên thái tử nắm tay cô lôi vào một hốc đá, từ xa xa đi tới là mấy người hắc y nhân đang tìm bọn họ, thái tử nhìn cô rồi nói nhỏ:
- Đứng yên ở đây! Lát nữa ta sẽ đến đón cô! Hiểu chứ!
An An gật đầu, thái tử đột nhiên ném ra hàng loạt phi tiêu thành công giết được mấy tên hắc y nhân, vừa nhìn thấy thái tử, bọn chúng định tháo chạy nhưng không còn kịp nữa! Hắn không phải là sợ không bảo vệ được An An mà sợ khi cô nhìn hắn giết người sẽ khiếp sợ, vì cô phải người của thế giới này! Chưa đầy 15 phút theo An An phỏng chừng thì thái tử đã trở lại, dẫn cô đi một hướng khác lên đồi vì số thi thể của hắc y nhân lúc nãy nhìn không được lành lặn cho mấy sẽ làm cho tiểu nha đầu này khiếp sợ!
Đi thêm một đoạn nữa đã thấy mấy người của Tiểu Nhị đang tìm bọn họ, quyển tiểu thuyết của cô tại sao lại thay đổi nhiều như vậy, cô đâu có viết mấy tình tiết này, và đặc biệt cô chẳng có là nhân vật gì trong tiểu thuyết này cả!