"Anh đừng manh động mà ưm...!!!"
Vương Ly chỉ nói được tới đây đã không nhịn được run lên từng cơn, toàn thân suýt đổ sập xuống. Không, nếu không phải thú nhân vẫn luôn giữ lấy cô thì cô đã ngã xuống thật rồi.
Không nghĩ tới, chỉ mới một cái chạm nhẹ như vậy thôi mà cô đã không chịu được.
Vương Ly không có sức đâu đi nhìn hạ thân sưng đỏ đang bị phân thân to lớn kia ngấp nghé. Cảm giác như sao hỏa đụng địa cầu ấy khiến đầu óc cô một mảnh trăng xóa. Giữa khoái cảm che trời lấp đất kia, tất cả những cảm xúc còn lại đều trở nên lu mờ.
Có lẽ... Có lẽ cho dù có đau thì chưa chắc cô đã cảm nhận được...
Trong một khắc mơ màng Vương Ly đã nghĩ như vậy, mà cô cũng nghĩ không sai.
Giác Địch chính là dựa vào điểm này để có niềm tin mang cô vượt qua được cơn sóng gió.
Mặc dù trong thâm tâm hắn đã tự răn đe chính mình lần tới không được lỗ mãng như vậy nữa.
Còn bây giờ...
"Ư a... Giác Địch..."
Thời điểm đầu nấm to lớn kia vừa mới lấp kín miệng nhỏ non mềm thôi bên tai hắn đã nghe thấy âm thanh chấn động lòng người của cô. Giác Địch suýt thì trượt tay.
Nhưng cũng nhờ khoái cảm bất thình lình này mà phân thân đang căng phồng của hắn không kiềm được hộc ra một chút dịch thể như giải dược nhanh chóng hòa vào thân thể của giống cái, khiến cho bầu bạn cảm thấy thật sự thoải mái mà thả lỏng thân mình.
Cảm nhận miệng mềm kia mềm mại ra, phân thân của hắn cũng vô thức đem nó nông rộng thêm một chút.
Chỉ mới một chút hắn đã cảm nhận được sự cản trở khiến da đầu hắn căng thẳng.
Âm thanh của bầu bạn cũng nức nở bên tai hắn: "Hức... Giác Địch... Căng quá à..."
Cằm hắn bạnh ra, trái cổ không ngừng chuyển động một cách dữ dội cật lực đè nén cảm giác muốn nổ tung. Khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ủng hồng mê người của Vương Ly, bầu bạn giống như đã mất đi ý thức, hắn vô thức thở ra.
Cứng rắn dựng cô lên, Giác Địch ra sức đánh thức cô dậy: "Vương Ly..."
Vừa gọi hắn vừa hôn lên môi cô, nước bọt có tác tác dụng thúc tình theo đầu lưỡi tiến vào người cô, mê hoặc dây thần kinh đau đớn của cô, lại vẫn khiến cho cô cảm nhận được khoái cảm, ở giữa giữ lại một tia tỉnh táo.
Âu yếm với bầu bạn là để tăng thêm hạnh phúc trong cuộc sống chứ không phải chỉ là hành vi giao phối. Nếu bầu bạn không thể cảm nhận được điều này, vậy nó cũng không có ý nghĩa.
Thân hình cô bị hắn giữ ở giữa lưng chừng, dựa vào chất lỏng cô tiết ra làm mô giới khiến cho hắn có thể thuận lợi đi vào từng chút một.
"Giác Địch..."
Ánh mắt Vương Ly dưới sự nổ lực của hắn rốt cuộc có tiêu cự. Mặc dù đuôi mắt đầu mày đều là xuân tình mê muội nhưng ít ra trông cô vẫn đủ tỉnh táo.
Giác Địch vừa ôm lấy cô, vừa xoa nắn cặp mông tròn ở trong tay hắn liền trở nên nhỏ nhắn, cố tình kích thích khoái cảm từ xương cụt của cô, vừa thâm tình cùng cô hôn môi.
Vương Ly bị động một chút liền chủ động ôm lấy cổ hắn, động tình phối hợp.
Giống cái động tình liền sẽ càng thích hợp để tiếp nhận phân thân của thú nhân. Bản năng thú nhân khiến Giác Địch hiểu rất rõ làm sao khiến cho bầu bạn không bị thương.
Thật ra cho dù là giống cái trên đại lục thú nhân cũng không thể tự nhiên tiếp nhận phân thân của thú nhân được.
Ban đầu họ đều cần phải trải qua một quá trình thôi thúc, cổ vũ khiến cho họ động tình, chủ động cầu hoan, mở rộng bản thân đi đón nhận thú nhân nghênh hợp. Cũng chỉ vì vậy mà ban đầu Giác Địch mới phạm sai lầm.
Hắn cho rằng có nước bọt có tác dụng thúc tình của mình Vương Ly sẽ càng dễ chịu hơn. Không nghĩ tới... Cô vẫn là quá nhỏ, quá khác biệt so với giống cái bình thường.
Cho dù cái nơi mà hắn đang chà đạp không giống nơi thường dùng của giống cái, cho dù hắn đã nhìn thấy nơi đó trên người cô thì hắn vẫn cho rằng nó chẳng tốt hơn được bao nhiêu.
Bản năng khó hiểu khiến hắn vừa thấy liền lập tức muốn đi vào cái nơi kia, cho dù nó thật lạ lẫm, cũng thật dụ hoặc.
Thời điểm Vương Ly mê muội cướp đoạt nước bọt trong miệng thú nhân giống như người sắp chết khát gặp được nguồn nước, cô không nhìn thấy phân thân của thú nhân đã từ từ trượt vào trong hang động chật hẹp của mình một cách thần kỳ.
Cái nơi kia bị nông đến mức cực hạn nhưng không hề có tình trạng đổ máu khiến thú nhân mừng rõ vô cùng.
Nhưng tình cảnh này quá mức kích thích dục vọng thú nhân, nếu không phải hắn cật lực đè nén muốn giã mạnh vào tận cùng...
Hiệu quả của nước bọt thật sự khiến Giác Địch kinh ngạc. Nó vậy mà không chỉ có công dụng gây tê dại cảm xúc, ngược lại còn thúc đẩy quá trình giãn nở ra của cơ thịt. Mặc dù không đến mức khiến cho cô không cảm thấy chút đau đớn nào, nhưng khi hai tác dụng này hòa vào nhau, nó khiến cho Vương Ly thật sự không cảm nhận được đau đớn mà chỉ cảm thấy khoái cảm tràn đầy.
"Ư a... Giác Địch.. Giác Địch..."
"Anh đây, Vương Ly..."
Giác Địch dịu dàng đáp lại, mặc cho cô như chim non hấu ăn, không ngừng mút mát môi hắn.
"Giác Địch... Khó chịu quá..