Con gà trong tay hắn dần trở nên trụi lũi, lộ ra lớp ra màu xanh đen, vậy mà trông có vẻ giống gà rừng, gà ác ở hiện đại, cũng có lớp da săn chắc. Loại gà này làm gì cũng ngon hơn gà công nghiệp da thịt bở rụi.
Ở đây những con gà này chính là gà rừng tự nhiên rồi còn gì.
Nhất định sẽ càng ngon hơn gà ở hiện đại.
Vương Ly tràn ngập mong chờ nhìn con gà.
"Vì sao phải làm vậy?"
Giác Địch thấy cô rất phấn khởi hành động cũng tỉ mỉ hơn, không cần Vương Ly nhắc đã tự giác nhổ sạch lông gà từ nhỏ đến lớn, không để lại chút gì.
"A, anh nói gì?"
Vương Ly ban đầu không hiểu, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Anh nói việc này hả."
"Anh không thấy để nguyên lông như vậy mà nướng sẽ không triệt kỹ lông gà, ăn vào rất khó chịu sao."
Cô buồn cười nói.
Thú nhân hơi khựng lại, nhưng vẫn nhận đồng: "Em nói đúng."
Chính vì thế nên họ mới chê.
"Nhưng sao phải nhúng qua nước?"
Hắn tiếp tục hỏi.
"Trực tiếp nhổ sẽ rất khó, còn làm ảnh hưởng lớp da của con gà. Không chỉ vậy cũng không thể nhổ sạch hết được. Sau khi nhún qua nước nóng da gà sẽ mềm ra, máu cũng đông lại dưới lớp da, lúc nhổ lông vừa dễ dàng vừa không khiến máu me bắn tùm lum."
Vương Ly vừa nói, lại nhìn thú nhân không ngừng gật gù mà buồn cười. Lúc nghe thú nhân lầm bầm nói "phiền", cô trực tiếp cười thành tiếng.
"Nếu nó thật sự ăn ngon thì chút phiền đó là đáng."
Cô cười to.
"Được rồi, giờ anh hãy mổ bụng con gà ra."
Xẹt!
"..."
Vương Ly nhìn con gà đã bị rạch bụng ngay khi mình vừa dứt lời, vẫn có chút cảm thán tốc độ của thú nhân.
Nhưng rất nhanh cô đã bỏ qua nó, tiếp tục chỉ huy thú nhân: "Moi hết ruột của nó ra ngoài đi."
"Được rồi, còn phải lột móng chân nữa là có thể mang đi nướng."
Hành động của thú nhân quả thật rất nhanh.
Đợi hắn đứng dậy đi nướng thịt rồi cô mới nhìn đám lòng gà trong nồi nước còn đang nổi lềnh bềnh kia.
Nước trong nồi đã sớm nguội, cô trực tiếp mò mò xem bộ lòng, phát hiện nó cũng chẳng khác gì lòng gà, thế là cô dùng dao xương, bắt đầu tỉ mỉ làm sạch nó.
Dao xương cực kỳ sắc bén lại là làm riêng cho cô nên rất vừa tay lại nhẹ, dễ dàng sử dụng. Lúc Vương Ly nhìn thấy nó đã vô cùng thích.
Nói một cách nào đó thì, Vương Ly vốn không hề thục nữ như đại đa số con gái. Cô ngược lại rất thích những trò chơi của phái nam, cũng đủ sự hào sảng nhưng không mất phần nữ tính từ trong bản chất. Có thể nói từ khi tới đây trông cô như cá gặp nước, dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống mới cũng có một phần do tính cách độc lập của cô. Dù sao quỷ môn quan cô cũng đã đi qua một lần rồi, cảm nhận đủ cái sự ác liệt giữa ranh giới sống và chết, nếu không đủ mạnh mẽ, cô đã sớm chết trên biển.
Sau khi rửa xong lòng gà cô lại đem số mỡ kia cũng rửa sạch, để ráo.
Lông gà cô cũng giữ lại, cô nghĩ muốn làm váy áo cho mình. Dù sao cô cũng không thể mặc mãi một cái váy trên người. Không phải cô không chịu được, mà là nó không chịu được cô giày vò. Cô cũng không muốn hủy hoại nó đâu, rất đáng tiếc. Cho nên trước khi nó trở nên tàn tạ, cô cần nghĩ cách làm ra quần áo. Da thú không phải không được, chỉ là chúng nó quá dày.
Nghĩ nghĩ, cô đứng dậy đi qua bên nhà Kiệt Tây mượn một cái nồi.
Nồi trong nhà cô toàn loại nhỏ, không đủ sức chứa hết đám mỡ động vật trong một lần.
Kiệt Tây không nói hai lời cho cô mượn nồi, còn giúp cô đem qua. Nhưng hắn không có ở lại lâu, bởi vì có người tìm hắn.
Vương Ly lại kéo cái nồi vào nhà.
Gia cụ ở đại lục thú nhân đều là dùng đá tảng đẽo thành. Rất nặng.
Giác Địch nhìn thấy liền thả con gà đã sắp chín qua một bên, chạy tới giúp cô.
"Đặt lên trên bếp ấy!"
Vương Ly nói nhanh.
Nhìn thú nhân dễ như ăn cháo đặt cái nồi to đường kính bốn mươi năm mươi centimet sâu hai mươi phân kia đặt lên bếp mà không khỏi thổn thức. Sức lực thú nhân thật kinh người.
"Em muốn làm gì?"
Giác Địch nhìn cô.
"Anh giúp tôi đổ số mỡ thú vào nồi đi."
Vương Ly chỉ vào mỡ thú bên ngoài.
Giác Địch gật đầu ý đã biết, cũng không thắc mắc thêm.
Dù sao lát nữa hắn cũng sẽ biết.
Sau đó lại để Vương Ly cảm thán lần nữa sự bén nhạy của Giác Địch.
Lúc mỡ trong nồi bắt đầu chảy ra, bốc mùi thơm nồng nàn, thú nhân cao lớn sau khi nướng thịt xong đã đứng bên cạnh cô xem nãy giờ liền nói: "Thì ra em muốn trắc lọc thứ nước này à?"
Mặc dù cách nói không quá chính xác, nhưng ý nghĩa hoàn toàn không sai.
Vương Ly không nhịn được cười tán thưởng: "Anh nói đúng."
"Cái này gọi là dầu động vật."
"'Dau?"
Thú nhân vô cùng hiếu kỳ lập lại.