Lạc Vào Thế Giới Thủy Thủ Mặt Trăng

Chương 9




- Princess* ?! Cô ấy là Princess Serenity sao??
Princess: công chúa
Không biết là ai vừa hỏi câu đó, nhưng tất cả mọi ánh mắt sau ấy đều đổ dồn hết vào người thiếu nữ trên bờ tường.
Zoisite cảm thấy tình thế bất lợi cho mình, hắn hừ mạnh một tiếng, buông lời cảnh cáo:
- Lần sau các người sẽ trả giá!
Rồi biến vụt đi mất trước khi người ta kịp nhận ra điều gì.
Còn lại tại đây là nhóm Sailor, Tuxedo Mask, Kami và cả người vừa xuất hiện.
Kami đi tới phía trước, đỡ người Tuxedo Mask dậy trong khi Sailor Moon đang được các Sailor khác giúp đỡ. Kami đặt tay lên lồng ngực Mamoru, ánh sáng màu hồng phấn nhẹ nhàng xuất hiện, đẩy vào người anh một luồng năng lượng ấm áp, các vết thương trên người Mamoru dần dần hồi phục và những cơn đau cũng không còn. Kami thì thầm vào tai Mamoru:
- Anh về trước đi. Em sẽ ở đây với bọn họ một lát.
Mamoru chần chừ một lát, gật đầu, sau đó phóng vút đi, lướt ngang qua người con gái tóc vàng lạ mặt, ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát đủ khiến đối phương sững sờ rồi tách ra rất nhanh.
Kami nhìn thấy Mamoru đã thuận lời rời đi, nó hướng nhìn về phía thiếu nữ đang đi tới cùng một chú mèo trắng có dấu mặt trăng lưỡi liềm trên trán y hệt Luna. Kami cười mỉm, tiến lên đối diện với thiếu nữ ấy.
- Vậy ra là cô sao? Sailor V?
- Cô hẳn là Chiba Kami nhỉ?
Sailor V cười nhẹ nhàng, đưa tay ra bắt tay với Kami:
- Lần đầu gặp mặt. Tôi rất vui vì thấy cô ở đây đấy.
- Tôi đâu thể bỏ lỡ khoảnh khắc này được chứ nhỉ? - Kami nhún vai cười nghịch, ở cô bạn này có gì đó rất thân thiện và vui vẻ khiến người ta yêu thích.
Nhóm Sailor cũng tiến đến gần. Sailor Moon nhìn thấy thần tượng của mình thì thốt lên phấn khích:
- Oa! Sailor V!!! Thật là cô ấy kìa!!!
- Vô lễ! Cô ấy không những là Sailor V! Mà còn là Người kế thừa cao quý của Vương quốc mặt trăng - Princess Serenity.
Chú mèo trắng bên cạnh cô ấy đột nhiên quát lớn, một mạch thông báo rõ ràng thân phận tôn quý của công chúa điện hạ, đem cả đám nhóm Sailor sững người cùng với Kami tròn xoe mắt nhìn tò mò.
Sailor V mỉm cười, tháo xuống chiếc mặt nạ nửa mặt màu đỏ huyền thoại, đôi mắt nàng xanh biếc, long lanh tựa dòng nước mùa thu khiến bao người mê mẩn.
Dấu hiệu mặt trăng lưỡi liềm trên trán nàng chính là bằng chứng cho thấy thân phận của nàng là ai.
Sailor Moon ngơ ngẩn nhìn Princess Serenity, cô chợt cảm thấy trán mình nóng lên, ở đó, vương miện cô đã đột ngột thay đổi hình dáng và trong đầu cô lại xuất hiện một số hình ảnh nào đó rất mơ hồ.
"Serenity... Princess Serenity"
Sailor Moon lẩm nhẩm thầm.
"Vừa rồi... mình chợt nhớ ra điều gì đó rất quan trọng thì phải?"
"Sailor V, thần tượng của mình, cô ấy đang đứng trước mặt mình, và cô ấy cũng là Princess mà mình hằng tìm kiếm..."
"Tất cả, cứ như mơ vậy"
Princess Serenity mỉm cười, nàng khẽ hất mái tóc dài vàng óng của mình ra phía sau, nháy mắt nói:
- Mỗi lần các cậu chơi game, chúng ta đều gián tiếp liên lạc với nhau. Cho nên tôi không có cảm giác đây là lần đầu tiên gặp gỡ. Hì hì.
- Chúng tôi dạy các cậu cách chiến đấu thông qua trò chơi điện tử Sailor V. Và có vẻ nó cũng hiệu nghiệm đấy chứ. - Chú mèo trắng nói. Đó chính là Artemis, cũng như Luna, là sủng vật kiêm quản gia của công chúa mặt trăng.
Serenity bắt tay chào từng người trong nhóm Sailor. Rồi đột nhiên họ sững người ra, một hình ảnh mờ nhạt vừa lướt qua trong đầu họ. Họ nhìn thấy... một tòa cung điện.
- Hãy nhanh chóng nhớ lại... tiền thân của các bạn kiếp trước.
Serenity ánh mắt thoáng đượm buồn. Sailor Mars lặp lại lời cô trong mơ hồ:
- Kiếp trước...
- Princess!
Tiếng gọi của Luna vọng ra từ thiết bị liên lạc, Serenity nhanh chóng đáp lại:
- A! Luna! Cậu vẫn đang ở căn cứ chứ?
- Vâng.
- Được rồi. Bọn tôi đến đó ngay.
Serenity ngắt liên lạc, nàng vung cây bút biến hình lên, một luồng ánh sáng lan tỏa phủ khắp cơ thể nàng và đưa nàng trở về nhân dạng của một học sinh trung học.
- Đây là hình dạng che giấu của tớ. Ở trái đất này, tớ cũng là học sinh trung học giống các cậu, tên tớ là Aino Minako.
- Oa... thật tuyệt. - Usagi tháo bỏ lớp biến hình thì cũng trầm trồ thốt lên trước vẻ đẹp thu hút ánh nhìn của Minako.
Kami đứng ngay đó. Chứng kiến hết tất thảy những gì đã diễn ra. Nó trầm ngâm suy nghĩ một lát, lưỡng lự không biết nên rời đi hay ở lại.
- Cả cậu nữa, Kami, tôi không biết cậu là ai, nhưng có vẻ như cậu đóng một vai trò rất quan trọng đối với chúng tôi. Tôi nghĩ cậu nên đi cùng chúng tôi, làm đồng minh... cậu thấy thế nào?
- Cô tin tôi sao? - Kami nhíu mày hỏi lại.
- Trực giác tôi nói rằng cô không có ý hại chúng tôi.
Minako cười, đưa tay ra như muốn thể hiện sự tin tưởng rất cao của mình. Kami trầm ngâm một lúc, rồi cũng nắm lấy bàn tay trắng trẻo thon dài ấy:
- Vậy thì trực giác cô đoán đúng rồi đấy. Từ giờ hãy giúp đỡ nhau nhé.
- Chiếu cố tốt, hảo bằng hữu!
Minako nghịch ngợm nháy mắt một cái, học theo dáng điệu phim kiếm hiệp Trung Quốc, sau đó lại phá lên cười rất vui vẻ. Bầu không khí cũng bị cô nàng kích động cho vui vẻ hẳn lên.
...
...
Khu căn cứ bí mật.
- A! Luna. Lâu rồi không gặp cậu.
Ngay khi vừa bước vào căn cứ bằng một con đường khác kế bên tiệm game, trông thấy Luna đã ngồi sẵn chờ đợi mình đến rươm rướm nước mắt, Minako vội reo lên vui mừng ôm lấy cậu ta.
- Princess... huhu.
- Được rồi. Đừng khóc. Bây giờ tớ đã có thể chiến đấu cùng các cậu rồi.
Minako cười, nụ cười của cô tỏa sáng luôn khiến tâm tình của người khác vui lên.
Mèo trắng Artemis cũng bước đến dụi đầu vào đầu Luna như cách để bày tỏ sự nhớ nhung của loài mèo.
Minako bước đi vòng quanh, ngắm nghía từng thứ, thở dài cảm thán:
- Chà. Cũng đã lâu rồi tớ mới đến đây lại đó. Luna, cậu đã làm rất tốt công việc của mình đó.
- Được hỗ trợ Princess là niềm hạnh phúc của thần.
- Ôi dào Luna. Đừng cứng nhắc thế chứ. Bây giờ tớ cũng chỉ là dân thường thôi.
Minako khoát khoát tay với lối xưng hô của Luna. Hai người họ cười đùa vui vẻ một chút, cho đến khi Rei lên tiếng:
- Princess... à không. Minako. Cậu có thể nói rõ với chúng tớ mọi thứ hơn được chứ? Về mọi thứ.
Bầu không khí đột nhiên trùng xuống, không còn tiếng cười vui vẻ của Minako, cái nụ cười tỏa sáng ấy cũng tắt ngúm mà thay vào đó là một vẻ mặt buồn bã, xen lẫn bi thương.
Cô bắt đầu kể lại:
- Rất lâu trước đây, khi Trái Đất và Mặt Trăng tồn tại hai vương quốc khác nhau, nhưng cũng đồng thời bổ sung sự sống cho nhau. Vương quốc Mặt trăng chúng ta thời kì đó rất hưng thịnh, còn được gọi là "Thiên niên kỉ bạc". Người Mặt trăng chúng ta được giao nhiệm vụ bảo vệ viên Pha lê Bạc, viên đá tôn quý và mạnh mẽ nhất vũ trụ.
- Cho đến một ngày, một thế lực hắc ám đã xâm chiếm trái đất, phá hủy lý trí của con người, đem con người trở thành những tay sai cho chúng để chúng xâm chiếm Mặt trăng, đoạt lấy viên Pha lê Bạc.
- Thế lực hắc ám, cầm đầu bởi Chúa tể của bóng tối, dưới trướng của ả là Nữ hoàng Beryl, trước đó từng là công nương quý tộc nhưng sau đó lại theo phe bóng tối. Không ai biết Chúa tể bóng tối được sinh ra từ đâu, lúc nào, chỉ biết ả ta mang trong người nỗi hận thù, sự ích kỉ, sự tham lam... nhưng cái xấu xa của con người.
- Người Mặt trăng chúng ta đã chiến đấu rất uy dũng, thành công đẩy lùi sự tấn công hắc ám. Nhưng đồng thời, đổi lại đó là vương quốc chúng ta bị phá hủy, chúng ta đều phải hi sinh mạng sống của mình.
Đột nhiên, ánh mắt của Minako sáng quắt lên, cô đặt tay lên ngực mình, nói với vẻ nghiêm túc, hùng hồn.
- Bây giờ! Thế lực hắc ám đã một lần nữa sống lại ở Trái Đất này! Chúng ta được tái sinh ở đây! Để bảo vệ viên Pha lê Bạc huyền thoại ấy. Các cậu chính là những chiến binh ưu tú của Mặt Trăng, nhiệm vụ của các cậu là bảo vệ viên Pha lê Bạc. Nhất định không được để nó rơi vào tay của kẻ thù! Nếu không, thế giới này sẽ bị hủy diệt!
Bầu không khí cả căn phòng như đông cứng lại. Ami cất giọng hỏi:
- Princess. Chính người là Princess mà chúng tôi tìm kiếm suốt thời gian qua. Người đã biết tường tận về chúng tôi rồi, tại sao bây giờ mới...
Minako nhìn Ami, mỉm cười nhẹ nhàng:
- Sailor Mercury... có lẽ tớ nên nói lại một chút.
- Tớ đã sớm gặp đồng đội của mình là Artemis. Nhưng lúc đó, tớ vẫn chưa biết về sự tồn tại của các cậu. Thế rồi, những sự việc kì lạ diễn ra ở Tokyo đã thôi thúc tớ trở thành chiến binh bảo vệ chính nghĩa - Sailor V. Artemis và tớ đã phối hợp rất ăn ý để chống lại kẻ thù.
- Sau đó, tớ mới gặp Luna và biết về các cậu. Tuy rất muốn ra mắt sớm hơn nhưng tớ quyết định tự điều tra kẻ thù cho đến khi các cậu thức tỉnh đầy đủ. Cứ thế, ban đầu, tớ đã một mình tìm kiếm thông tin và nhận ra cái thứ bóng đen khổng lồ đứng sau tất cả mọi chuyện chính là kẻ thù cũ của chúng ta.
- Vì nuôi mộng bá vương, làm chủ vũ trụ, cái hắn cần chính là nguồn năng lượng thuần khiết của viên Pha Lê Bạc. Hiện giờ, bọn chúng đang sử dụng năng lượng của nhân loại làm nguồn sức mạnh, đó chính là lý do chúng tấn công người dân.
- Thiên niên kỉ bạc bị diệt vong, chôn vùi tất cả hạnh phúc của mọi người. Ngày đó, hắn đã bị phong ấn, nhưng có kẻ đã giải thoát cho hắn. Chuyện gì sẽ xảy ra khi kẻ thù nguy hiểm nhất hồi sinh?
- Các cậu hiểu rồi chứ? Chúng ta không được phép để bi kịch trong quá khứ lặp lại! Phải tìm cách phong ấn hắn vĩnh viễn để hắn không bao giờ gieo rắc tội ác được nữa.
Các Sailor sững sờ trong chốc lát, bọn họ đã nhận ra, mục đích mà họ được tái sinh ở đây.
Makoto hỏi:
- Vậy thì, Princess, còn viên Pha Lê Bạc thì sao?
- Đừng lo, tớ đã giấu kĩ viên Pha Lê ấy. Để bí mật không bị bại lộ, tớ không thể tiết lộ cho các cậu. Nhưng yên tâm, bọn chúng chưa tìm ra viên đá đâu. Chắc chắn bọn chúng sẽ quay lại quấy phá. Bởi vậy, để bảo vệ viên đá, chúng ta phải đồng lòng chiến đấu.
Usagi nãy giờ im lặng, mắt không rời nhìn Minako.
"Ôi... Công chúa mặt trăng thật mạnh mẽ và dũng cảm... mình có cảm gúac đang được cô ấy bảo vệ"
Makoto lại nhíu mày, ôm đầu
"Lời Princess nói... liệu có phải là tất cả sự thật?"
"Đầu mình như chìm trong biển mây mù, dù cho, cảm giác thân quen với cô ấy là thật..."
- Cũng đã trễ rồi. Các cậu mau về nhà đi, không khéo gia đình các cậu lại lo lắng. Kami, cậu ở lại đây với tớ một chút.
Minako cười, xua tay đuổi mọi người ra về. Trong căn cứ bây giờ chỉ còn Minako và Kami, cô mới lên tiếng.
- Kami, cậu là một nhân vật kì lạ không xuất hiện trong quá khứ. Cậu không phải chiến binh Sailor như chúng tớ, cậu không đến từ Mặt Trăng, và cũng không đến từ Trái Đất, tớ tin chắc điều đó.
Kami gật đầu, thực ra thì, nó cũng chẳng biết thân phận của nó ở đây là gì. Chỉ là hỗ trợ cho nhóm chiến binh, hay còn một ý nghĩa quan trọng nào khác nữa?
"King đã nói, sự xuất hiện của mình ở đây góp một vai trò ảnh hưởng rất lớp đến thế giới của bọn họ. Nhưng King không nói vai trò của mình là gì, xuất thân đến từ đâu."
Chính bản thân Kami cũng đang chìm trong một mớ khúc mắc.
Minako nắm lấy tay nó, nói:
- Sự xuất hiện của cậu ở đây, có lẽ đóng một vai trò rất lớn đối với bọn tớ. Sức mạnh của cậu rất tuyệt vời, tớ có thể nhận thấy điều đó.
- Tớ có việc muốn nhờ cậu, Kami.
Ánh mắt Minako chứa đựng một nỗi buồn khó nói. Kami biết việc hiện tại của nó là Hỗ trợ các chiến binh, vậy nên nếu Princess của bọn họ cần yêu cầu giúp đỡ, nó tất nhiên đều đồng ý.
- Chuyện gì sao?
Minako im lặng trong chốc lát. Rồi coi thở hắt ra:
- Hãy bảo vệ nhóm Tứ Đại Thiên Vương giúp tớ.
- Hả?!
Kami trợn tròn mắt nhìn Minako, nhờ nó bảo vệ kẻ thù của bọn họ sao?
- Tớ biết, chuyện này rất khó tin. Nhưng nhóm Tứ Đại Thiên Vương lúc trước không phải là tay sai của Vương quốc bóng tối, bọn họ không giống như bây giờ. Bọn họ cũng là chiến binh, nhưng là chiến binh Trái đất. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ Hoàng tử Địa Cầu. Sau khi tái sinh, bọn họ đã bị tẩy não. Tớ muốn nhờ cậu, trong cuộc chiến sắp tới, hãy giúp họ sống sót, cho đến khi tìm ra được Hoàng tử địa cầu, bọn họ chắc chắn sẽ nhớ lại thân phận của mình.
Thái độ Minako như van nài, khẩn khoản, van xin. Kami im lặng suy nghĩ, sau đó nó gật đầu:
- Được rồi. Dù không biết sức mạnh của mình tới đâu, tớ sẽ cố gắng giữ cho bọn họ cái mạng sống. Nhưng có còn lành lặn bình thường hay không thì tớ không biết.
"Trước đó bọn họ đã làm tổn thương Usagi và Mamoru, cả Makoto cũng bị, muốn mình bỏ qua vấn đề đó? Đâu dễ vậy"
- Được được. Chỉ cần giữ lại cái mạng sống. Còn lại tớ sẽ lo được. Kami, cảm ơn cậu. - Minako như trút được gánh nặng lớn, cô siết chặt tay Kami thể hiện tâm trạng phấn khởi lúc này.
- Không cần cảm ơn tớ. Sứ mệnh lúc này của tớ là hỗ trợ các cậu. Nếu đây là việc cậu yêu cầu, tớ sẽ cố gắng hết sức.
Kami mỉm cười, đặt tay lên cái nắm tay siết chặt của Minako.
- Cậu thật kì lạ, Kami. Cậu bí ẩn nhưng vẫn khiến tớ tin tưởng. Được rồi. Chúng ta trở về thôi.
- Ừ.
Cả hai rời khỏi phòng căn cứ, ra đến bên ngoài, trước khi chia tay, Minako như chợt nhớ ra một điều.
- Đúng rồi, Kami. Tuxedo Mask là ai? Cậu quen biết anh ấy đúng không? Thân phận của anh ta là gì?
- Cái đó... cậu tự tìm hiểu đi. Hì hì
Kami cười bí ẩn rồi chạy biến đi. Để lại Minako khó hiểu đứng nhìn theo.
Ánh trăng sáng chiếu rọi, cả thành phố chìm trong màn đêm tĩnh lặng. Một sự yên bình thường khiến người ta liên tưởng đến những hiểm họa sẽ sảy ra trong tương lai.




--------------------------------------
By NekoMikuMiu - Tuyết Miêu
Không chấp nhận chuyển ver dưới bất kì hình thức nào.
Đăng độc quyền tại W.a.t.t.p.a.d