Lạc Vào Thế Giới Sảng Văn Chết Não!

Chương 1: Căm ghét tu luyện giới.




Chương 1: Căm ghét tu luyện giới.

Hồn Võ Đại Lục, thành Ưng Châu tồn tại một huyện nhỏ chuyên về bán buôn đan dược, xử lý những yêu cầu cần thiết của Võ Giả liên quan tu luyện.

Tại đây, trong cửa hàng thứ sáu dãy phố lớn là một người thiếu niên tên Diệp Lạc. Hắn đang nở nụ cười gượng ép.

Xung quanh là hàng đống khách đi tới đi lui tấp nập, hỏi han các sản phẩm thuộc cửa tiệm. Thiếu niên Diệp Lạc giữ vững nụ cười, đầu óc thì thầm mắng chửi khách. Diệp Lạc nói: “Quầy số hai, mời qua đó.”

Thiếu niên trông dáng vẻ sơ sơ mười lăm mười sáu tuổi, chiều cao chỉ ngang ngang các thiếu niên cùng trang lứa không có gì nổi bật. Diệp Lạc toát mồ hôi đầy trán, nội tâm thầm than: “Bao lâu đây!”

Hắn rốt cuộc chịu cảnh khốn nạn này bao lâu nữa, đầu óc hắn đều là câu từ n·hạy c·ảm, gắt gỏng trong khi khuôn mặt vẫn là nụ cười ngập sự giả tạo. Diệp Lạc hít sâu, lấy khăn lau đi đôi tay ướt run rẩy.

Mọi chuyện khởi nguồn cách đây ba tháng, Diệp Lạc vốn không phải người thuộc thế giới này. Hắn là một kẻ ghét cay ghét đắng tu tiên, dạng tu luyện đại loại tu tiên, sảng văn vân vân hắn coi y thứ đáng ghét nhất. Hằng ngày hắn cầm điện thoại đọc truyện đều ngỡ một.

Hắn ngồi trong phòng lẩm bẩm: “C·hết tiệt. Cùng một khuôn mẫu… Cứ đi đâu, chỗ quái nào mở miệng cũng bị khinh trước. Kế ấy dàn cảnh lũ nhân vật quần chúng còn chả tả nổi mặt lầm bầm ở sau?”

Mắt hắn sụp mí, đôi môi lắp bắp: “Đùa, đùa đùa đùa… Mấy cái thứ này. Nhân vật chính thì không lắp não. Hệ thống cuối cùng vẫn chả biết nó xuất phát chốn nào? Chưa kể thấy giới tính nữ liền nhỏ dãi. Cái khỉ gì đây? Mười cái như một, báo thù gia tộc, hủy hôn ước?”

Kết quả hắn khó lòng chịu nổi ngồi bật dậy khỏi giường: “Cái thứ ai nấy không cho rằng là đồ tốt thì thằng ngu nhân vật chính húp liền. Lộ ra là bảo vật cái gì gì đó từ thời trăm ngàn năm trước.”

Đau đầu, hắn ôm mặt: “Sao mình lại tốn thời gian vô cái thứ này nhỉ.”

Giá như có thể lấy về khoảng thời gian phí phạm đọc mấy thứ mang bực vào thân ấy, hắn nghĩ thật tuyệt. Cầm điện thoại, hắn khổ sở cố gắng lục lọi danh sách đọc, kiểm tra mỗi cái tóm tắt bên ngoài.

Hắn lắc đầu: “Hết phế vật nghịch tập đến lũ không làm gì đòi có ăn… Lười nhác trong nhà dựa dẫm cái vật gọi… Hệ thống xong vô địch, cả chu du map 1 map 2 lập hậu cung, vân vân mây mây.”



Tiếp tục lăn lộn trên giường, hắn trêu đùa: “Giá trị phụ nữ thế giới tu tiên kiểu đó… Rẻ vậy sao? Là được cứu lập tức động lòng, làm cho gì. Chậc, thôi thôi thôi bỏ đi không hi vọng thể loại này tốt đẹp.”

Kéo xuống phần bình luận, mắt hắn đa phần thấy các câu y hệt nhau trong mấy bộ truyện chủ đề này, môi đọc: “Có sát phạt quyết đoán? Có hậu cung không? Có thịt không? Có thái giám không…”

Thật lòng căn bản hắn chẳng chủ động đi tìm kiếm thể loại này đọc. Chỉ vì một người bạn vô tình giới thiệu khiến hắn nảy sinh tò mò cố thử xem. Rốt cuộc, cách xây dựng thế giới quá gây hắn mệt mỏi.

Hắn gõ ngón trỏ từng nhịp trên trán: “Nhồi nhét một đống cảnh giới, chiêu thức mà chắc khỉ gì người đọc đã nhớ. Tiếp đó, lặp tình tiết… Hết khai thác nổi map 1 thì chuyển map 2 đi vùng khác hay phi, phi thăng. Một kiểu hệt nhau, xây dựng nhân vật mờ nhạt.”

Cảm giác càng đọc càng bực, càng đọc càng khó chịu, hắn từ bỏ cộng ghét cay ghét đắng loại tiểu thuyết tương tự. Và không lâu sau đấy, hắn c·hết vì bị xe tải tông trúng, chuyển sinh vào thế giới đáng ghét.

Linh hồn nhập vào thiếu niên c·hết do bệnh tật mang tên Diệp Lạc. Hắn có được ký ức chỉ muốn càng sớm càng tốt c·hết đi cho xong.

C·hết là cách giải thoát bản thân khỏi cái thế giới khốn nạn, c·hết tiệt này, Diệp Lạc nhiều lần thử c·hết nhưng gặp cản trở mãi. Ví dụ gieo mình xuống sông c·hết lập tức mắc vào lưới bắt cá được cứu mạng.

Tự dùng dao kết liễu một phát thủng bụng thì con chó nhà hàng xóm ngửi tới mùi máu dẫn chủ chạy qua c·ấp c·ứu, Diệp Lạc tức điên đầu.

Kiểu tên nào đang trêu chọc, không cho phép hắn c·hết để rời khỏi cái thế giới c·hết tiệt. Nhận làm công tại cửa hàng vì trả tiền thuốc thang cách đây không lâu chữa trị sau vụ tự xử, Diệp Lạc siết chặt tay.

Hắn tự hỏi đến bao giờ cái thế giới khốn nạn g·iết quách hắn đi. Buổi trưa nghỉ ngơi, hắn như thường lệ nấp vào góc tối ngồi lầm bầm: “À. Thế giới c·hết tiệt… Tuổi thọ cả ngàn năm mà vẫn cứ thời cổ đại.”

Một thế giới tu luyện cổ đại tiêu biểu bên văn học Trung Quốc, Diệp Lạc ngồi sầu não: “Chó má… Tên tao họ Diệp à? Diệp Lạc là gì chứ?” Kiềm chế tâm tình bất định, đôi mắt Diệp Lạc đỏ ngầu tức giận.

Hắn ôm đầu nghĩ: “Cái thế giới toàn mấy thằng đạo đức giả đua đòi trường sinh. Cả ngày ngồi thiền hít không khí… Không, muốn về cơ.”

Tận đáy lòng hắn chưa từng cầu trường sinh, cuộc sống phải có mức giới hạn mới biết trân quý mỗi giây phút. Đấy chưa đề cập, thế giới kiểu trải qua ngàn vạn năm vẫn chả thay đổi, vẫn dốt vẫn cổ đại đó, càng sống lâu làm gì? Càng sống lâu để làm quái gì?



Thành thật, có lần hắn định gây sự khiến tên Võ Giả nào đấy g·iết vội bản thân cho xong xuôi một kiếp. Mỗi tội suy diễn mấy trò ngu đần giống thu hồn vân vân mây mây, t·ra t·ấn nên Diệp Lạc tạm dẹp.

Hắn muốn chuyển kiếp, cũng không sợ hồn phi phách tán vì hắn ghét thể loại thế giới đấy đến xương tủy. Hắn không làm vì lo tiếp tục bị cản trở, đau nhất là chả g·iết mà b·ị b·ắt nhốt t·ra t·ấn đủ dạng.

C·hết đối Diệp Lạc nhẹ tựa lông hồng, hắn từng trải nghiệm c·ái c·hết thông qua vài giây cuối sau khi bị xe tải tông trúng. Khá đau và thôi, mọi cảm giác đau đớn chấm dứt, ý thức lu mờ là kết thúc.

Một nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn làm việc cho các nhà giàu có, gia tộc gì đấy tiến lại: “Xin hỏi ta muốn tìm đống đồ này ở kệ thứ mấy?”

Nở nụ cười thân thiện, Diệp Lạc khom người đưa tay mời: “Theo ta, cô nương… Mấy loại thảo dược ngươi cần đã xếp từng ngăn ở đây.”

Nội tâm hắn: “Nói chuyện như thế này mệt quá. Cô nương gì ***.”

Hằng ngày hằng ngày xuyên suốt hơn ba tháng, hết mở mồm bằng hữu, cô nương, tiểu tử vân vân mọi kiểu. Diệp Lạc không biết liệu cách xưng hô tiếng Việt có tồn tại ở loại thế giới c·hết tiệt này.

Lại hít vào thở ra, nở nụ cười thân thiện đón chào khách nhân như một công thức, Diệp Lạc khổ lòng: “Ai đấy tới gây sự đi… Gây sự đi. Thằng Võ Giả nào đấy c·ướp tiệm thuốc g·iết luôn tao ổn không?”

Việc xảy ra vụ c·ướp tiệm thuốc chắc chắn bất khả thi, chưa đề cập lại là tiệm thuốc rất đỗi bình thường chả hề sở hữu loại dược liệu quý khiến lũ đạo đức giả kia đấu đá. Diệp Lạc tuyệt vọng tiếp tục sống.

Bấy giờ thiếu nợ tiền chữa trị, hắn cần thanh toán và không thể quỵt vì đại phu chữa trị giúp hắn lấy giá đã thấp, bỏ công cách vài bữa lại đến kiểm tra tình trạng giúp Diệp Lạc. Hắn gạt đi ý t·ự t·ử trong đầu.

Tự tử thành công thì may mắn, còn lỡ xui xẻo không c·hết nổi rồi ăn thêm mấy hóa đơn chữa trị thì tiêu, Diệp Lạc nhẫn nhịn: “Sắp hết.”



Kết thúc ngày hôm nay thôi hắn sẽ lấy tiền lương, vừa đủ trả phí chữa trị cộng chi phí cần thiết trốn khỏi thành Ưng Châu. Hắn không thể t·ự t·ử, vậy thì càng phải đi du ngoạn tìm cách c·hết ngoài kia.

Cuối ngày, Diệp Lạc đi gặp chưởng quỹ được đưa tận tay tiền lương cho mấy ngày chịu đựng. Ông ta mang cặp ria mép chĩa ngược, gọi: “Diệp Lạc ở đây không ai tiếp khách tốt như ngươi, ngươi thật sự.”

Trong giọng nói chưởng quỹ bụng bia to đùng với bộ quần áo toát vẻ sang trọng chứa nỗi tiếc nuối đòi níu kéo hắn. Diệp Lạc cúi đầu: “Xin lỗi ngài. Ta vốn có mộng tưởng… Không thể chôn chân suốt kiếp.”

Diệp Lạc cười thở dài: “Tạ ngài chiếu cố thời gian qua, bằng không ta chẳng biết bao giờ kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống lẫn trả chi phí!”

Riêng mấy lời này hắn nói rất chân thành, không mảy may dối trá lọc lừa. Chưởng quỹ phất phất tay quay mặt: “Thôi, ta biết, cứ đi đi. Giả sử không tông môn nào nhận hãy về đây làm tiếp công việc này.”

Nội tâm hắn: “Có cái *** tôi thèm gia nhập tông môn ấy, cảm ơn.”

Luyên thuyên thêm đôi ba câu với đám đồng nghiệp, Diệp Lạc bước đến ngoài cửa gặp tiếp vài vị khách quen yêu thích hắn. Bên tai hắn đều là câu: “Diệp đạo hữu, Diệp bằng hữu, Diệp… Diệp Diệp.”

Hắn có thể cảm nhận máu đang sôi trào, cố gắng che giấu dưới lớp mặt nạ cười giả tạo, Diệp Lạc tạm biệt mấy vị khách quen: “Các vị, thứ lỗi Diệp Lạc còn mộng tưởng cần thực hiện… Hãy hiểu giùm.”

Lúc nói, khuôn mặt hắn cứ ngại ngại khó tả làm mấy vị khách quen than thở ngỡ rằng Diệp Lạc thấy áy náy. Sự thật, nội tâm của hắn: “Bắt chước cách nói chuyện… Xấu hổ chỉ mong cắm đầu vô đất!”

Chỉ một thoáng Diệp Lạc trốn mất, chạy càng xa cửa hàng bán thảo dược càng tốt. Hắn thuận đường ghé nhà đại phu thanh toán mấy đồng lẻ cho xong xuôi chi phí chữa trị. Đại phu cũng vội hỏi vài lời: “Ngày mai ngươi rời Ưng Châu thành cầu gia nhập cửa Võ Đạo?”

Diệp Lạc không thấy bất ngờ, cơ bản hắn nói vị đại phu tóc bạc phơ da nhăn nheo trước mắt từ cách đây cả tuần. Diệp Lạc gật: “Vâng. Ngài cứu ta một mạng, một đời này chắc chắn ta không quên.”

Nội tâm hắn: “Không phải lỗi đại phu… Lỗi là con chó kia tự dưng mũi hoạt động ảo ma quá. Ngày thường toàn tè bậy, đại tiện sân nhà bất kỳ ai, thình lình nó ngửi được mùi máu dẫn chủ cứu người thì chịu!”

Tạm biệt đại phu, Diệp Lạc quay về nhà mái dột ẩm thấp ở khu tập thể thời cổ. Bước chân vào nhà, Diệp Lạc đạp góc giường: “Mai… Mai… Mai thôi là rời khỏi chỗ khốn này đi tìm cách c·hết được rồi. Mong sao c·hết xong đừng ngu ngu lòi ra map địa ngục.”

Tối đấy hắn thậm chí hào hứng đến nỗi không thể chợp mắt, sáng khi con gà chưa gáy Diệp Lạc liền cột đồ đạc qua vai, đóng sập cửa chạy: “Sủi sủi sủi sủi, chim cúc xôi xéo khỏi thành Ưng Châu, thành này bị nguyền.”

Chờ chính thức đặt chân phía bên ngoài cổng thành khổng lồ, hắn xoay lưng ngắm rõ thành Ưng Châu lần cuối. Diệp Lạc mỉm cười.

Hắn giơ ngón giữa tay phải, trong đầu gào thét: “Tao họ Nguyễn!”