AAAAAAAA-Tiếng hét của tôi “nhẹ nhàng” vang lên suýt làm vỡ kính, má ơi! Lại muộn học rồi, tôi liền dùng “tốc độ ánh sáng”để làm vệ sinh cá nhân trong vòng 5 phút rồi nhanh nhẹn khóa cửa dắt xe ra. Haizzz chị Phương lại đi trước rồi và tôi nhanh chóng phóng đi học.Ở trường học:
Phù –tôi thở dốc may mà đến kịp.
Chẹp, lập kỉ lục rồi! Hôm nay cậu đến sớm hơn 1 phút 37giây 52 tích tắc! Xin chúc mừng –một giọng nói vang lên khến tôi giật mình. Tôi liền quay lại trước mặt tôi là một cô gái với mái tóc đen nhánh được buộc đuôi ngựa vài lọn tóc rủ xuông ôm lấy gương mặt trái xoan, đôi mắt màu đen ánh nên nét tinh ranh ẩn hiện sau hàng mi cong vút, sống mũi cao kết hợp cùng cái miệng nhỏ càng làm cho khuôn mặt cô thêm sáng lạn. Ha ha ha tôi còn lạ gì phong cách của cô bạn thân Trần Hồng Nhung nữa.
Chào Ngọc -một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau Nhung, một cô gái có dáng người nhỏ nhắn bước ra.Cô gái có mái tóc màu nâu trà xoăn thành từng lọn rủ xuống vai, nước da trắng hồng của cô càng tô điểm cho đôi mắt nâu khói ẩn sau căp kính và chiếc mũi thanh tú. Cô gái mỉn cười với tôi để lộ hàm răng trắng bóc.
Hi! Trang -tôi mỉn cười chào lại. Đây là Vũ Nhật Trang một cô bạn mít thích mơ mộng về hoàng tử bạch mã (mặc dù hơi điên) khác hẳn với cô bạn ranh ma nhưng mạnh mẽ Hồng Nhung.Cả ba đứa chúng tôi đều là bạn thân từ nhỏ nên rất hiểu nhau mặc dù tính cách có hơi trái ngược.
Uả chị Phương chưa tới à –tôi nhìn quanh lớp.
Tớ không biết-Nhung liền lắc đầu, ơ vậy chị đi đâu được nhỉ?
‘Cạch’cửa lớp đột nhiên mở một cô gái bước vào đó chính là chị tôi. Chị có dáng người khá cao mái tóc màu nâu nhạt kết hợp cùng khuôn mặt trái xoan khiến chị luôn nổi bật nhất mỗi khi xuất hiện, hàng tóc mái dài che đi đôi mắt to tròn của chị mà mỗi khi nhìn vào đấy tôi lại thấy một nỗi buồn thăm thẳm, tay chị cầm một hộp sữa chìa ra trước mặt tôi.
Này –chị liền nói khiến tôi ngạc nhiên mở to mắt, hóa ra chi mua cho tôi vì biết tôi dậy muộn.Ôi cảm động quá! Híc híc.
15 phút sau thì vào lớp, tất cả cuống cuồng chạy về chổ vì ai cũng biết cô giáo chủ nhiệm lớp tôi rất HIỀN.
Cả lớp nghiêm –tôi liền hô to cho cả lớp đúng dậy.
Chắc các em biết hôm nay là buổi học cuối cùng –cô Hoài –cô giáo chủ nhiệm lớp tôi, nick name: Bạch Cốt Tinh-nói giọng đều đều.
Huraaaaaaa –cả lớp hét lên sung sướng.
IM LẶNG! (Mẹ ơi con chưa muốn chết) –giọng nói “nhẹ nhàng” truyền thống của cô được phát huy khiến cả lớp phăng phắc.
Tốt! –cô liền gật đầu rồi nói tiếp –cô sẽ giao bài tập hè cho các em đó là: Em hãy kể về chuyến phiêu lưu mùa hè của em. Các em có quyền được tưởng tượng hay làm chung nhóm.
Đừnggggg cô…ô…ô –một đống ánh mắt như chó nhìn chủ bắn về phía cô.
Hay là các em muốn làm 300 bài toán nâng cao hả? –lại là ánh mắt của đao phủ nhìn phạm nhân huhu.
Dạ thôi… thôi ạ -cả lớp đổ mồ hôi hột.
Được rồi bây giờ cô sẽ đọc xếp loại kì này các em chú ý:
Hạng 1: Nguyễn Thị Mai Ngọc
Hạng 2: Nguyễn Thị Minh Phương
Hạng 3: Trần Hồng Nhung
Hạng 4: Vũ Nhật Trang
………………………………..
Cả lớp cho bạn Ngọc một tràng vỗ tay nào –cô Hoài mỉn cười hài lòng .
‘Bộp bộp’ một loạt tiếng vỗ tay vang lên khiến tôi ngượng ngùng cúi đầu, thật ra tôi không ngờ chị Phương bị tụt xuống hạng 2 tôi cũng cảm thấy buồn buồn. Chợt cảm thấy chị nhìn tôi, tôi liền quay lại thì bắt gặp ánh mắt lạ lùng của chị sao tôi lại thấy …lo lắng quá!
‘Tùng tùng’ nhưng hồi trống báo hiệu năm học đã kết thúc tất cả chúng tôi liền ùa ra như ong vỡ tổ.
Hey Ngọc mai sinh nhật cậu tổ chức như thế nào? –Nhung vỗ vai tôi mỉn cười.Đúng vậy 31-5 là ngày sinh nhật của tôi và cũng là ngày chúng tôi bế giảng.
Ừm tổ chức như mọi lần thôi –tôi liền trả lời.
Hừ, suốt năm này qua năm nọ cậu chỉ mời hai tụi mình sao không mời thêm họ hàng cậu nữa –Trang thở dài nhìn tôi.
Gì chứ ?! – Tôi thốt lên kinh ngạc. Nói thật họ hàng thì tôi nhiều vô kể nhưng anh chị tôi toàn nhưng người ăn chơi học kém nên các bác suôt ngày so sánh tôi với họ vì vậy họ rất ghét tôi.
Nhưng tớ…- tôi định lên tiếng phản đối.
Bữa tiệc càng có nhiều người mới vui chứ –chị Phương từ đằng sau cắt ngang lời nói của tôi. WHATTTTTT!!!!! Mời họ ư? Đừng đùa, tôi làm sao có thể để họ phá tan bữa tiệc sinh nhật này được! Nhưng nếu chị Phương muốn thì …
Haizz vâng ạ –tôi liền gật đầu mà sao chị muốn mời họ nhỉ? Thương thì chị cũng đâu có ưa họ lắm, tôi định quay sang hỏi thì tôi nhận được một cái liếc mắt đầy sát khí nó khiến tôi cảm thấy bất an, là chị lườm tôi hay do tôi suy nghĩ quá nhiều?
Thế là một ngày trôi qua êm đẹp như mọi khi và cũng có lẽ là ngày cuối cùng nó được gọi là “yên bình”.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm hơn bình thường có lẽ do hôm nay là sinh nhật tôi nên tôi quá hồi hộp. Sau khi vệ sinh cá nhân xong tôi chuẩn bị đi thì chị tôi bước ra, chị không nói gì chỉ lạnh nhạt bước qua tôi, chị sao vậy nhỉ? Tôi ngơ ngác nhìn theo mà thôi đi nhanh lên để dự lễ bế giảng rồi mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ tôi được làm học sinh ưu tú nhất trường đó hì hì. Chiều, Nhung và Trang qua nhà tôi giúp tôi chuẩn bị sinh nhật, sinh nhật tôi tổ chức cũng bình thường thôi chỉ vài túi bánh túi kẹo, bánh gato hai tầng, nước ngọt hết! Sau đó Nhung và Trang về nhà tắm rửa, tôi liền đi ra ngoài mua một chút đồ.
Ơ chị Phương –tôi ngạc nhiên bước vào nhà nhìn chị mang cái gì đó từ dưới tầng hầm lên. Chị cũng khá giật mình nhưng sau đó liền bỏ lên tầng, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn theo. Tối đến, các anh chị của tôi đều có mặt ở đây ai cũng mặc váy nhuộm tóc đỏ đỏ, xanh xanh thấy ghê. Rồi tôi và chị Phương cùng thổi nến và tôi ước chị Phương sẽ mãi mãi bên tôi để tôi có thể vững bước đi cả Nhung và Trang cũng vậy tôi không muốn ai rời xa tôi cả. Haizzz cuối cùng là phần nhận quà, quà của tôi chỉ có vỏn vẹn 3 món của Nhung, Trang và tôi cũng không biết nữa.
Ngọc bóc quà đi –Trang giục tôi nhưng tôi không thích bóc quà trước mặt nhiều người nên có hơi ngại nhưng thôi kệ bóc đi đã. Tôi boc gói quà màu đỏ màu Nhung thích đây mà .
A! Tám quyển truyện sherlock Holmes –tôi hét lên.
Hì thấy cậu thích đọc truyện trinh thám nên mua đại –Nhung mỉn cười.
Ôi –tôi thốt lên sung sướng ôm lấy cô bạn thân. Tiếp theo đến gói quà màu vàng chắc là của Trang.
Trời đất một chiếc điện thoại i phone 4-tôi kinh ngạc nhìn Trang.
Điện thoại này đang được ưa chuộng nên mình mua tặng cậu –Trang gãi dầu.
Haizzz năm nào cậu chẳng tặng tớ điện thoại có cái tớ còn chưa dùng nữa mà –tôi khẽ thở dài, trời ạ nhỏ đã tặng điện thoại cho tôi từ hồi năm lớp 6 rồi chết mất!
Và đây là món quà cuối cùng mà tôi không biết của ai, nó được gói bằng giấy màu đen ặc màu gì mà xấu dữ vậy.
Nào mở đi còn chần chừ gì nữa? –giọng nói của chị Phương vang bên tai tôi khiến tôi cảm thấy cái gì đó rất bất an. Tôi bắt đầu mở ra và oh my god! Trời ơi một cuốn truyện cổ tích ư? Tôi vốn ghét cái truyện trẻ con này ai chơi ác vậy?!
Ohhhhh nhìn này có người lớn rồi vẫn đọc truyện cổ tích này –một giọng nói đầy mỉa mai vang lên.
Ồ có cần chị mua cho cái nôi nữa không? Ha ha ha trời ơi học sinh ưu tú nhất trường đây ư? Haha chỉ là cái danh –lại một giọng nói chế giếu nữa.
Các anh chị thôi đi chắc có người muốn chọc tức Ngọc thôi –Nhung tức giận nói Trang cũng gật đầu đồng tình.
Nhung à có lẽ người tặng biết Ngọc thích đọc truyện cổ tích nên mới tặng chứ với lại đọc nó đâu có gì sai có khi tớ cũng phải mua và cuốn về chi Ngọc mới được –chị Phương liền lên tiếng khiến mọi người to hơn, mặt tôi lúc này đỏ hơn cà chua.Sau đó tôi chỉ biết bỏ chạy lên tầng khóa cửa và khóc. Đúng vậy tôi không hề mạnh mẽ tôi luôn khóc một mình những lúc buồn. Tôi nhìn cuốn truyện với bề ngoài bắt mắt nhưng cũng chỉ dành cho trẻ con mà thôi! ‘Ha haha’tiếng cười vẫn cứ vang lên bên tai tôi khiến tôi cảm thấy tức giận, vì nó mà sinh nhật tôi bị mất mặt! Vì nó mà tôi bị coi thường! Và vì nó mà tôi phải khóc vào ngày đáng lẽ ra tôi phải cười…
“Roẹt” cuốn sách bị tôi xé ra làm nhiều mảnh sau đó tôi ngục mặt xuống gối tiếp tục khóc rồi ngủ quên.
-------------------------------------------------------
Dưới ánh trăng những mảnh vụn của quyển sách bỗng phát sáng rồi từ từ tắt chỉ còn lại một chút ánh trăng sau đó một tớ giấy bay ra vụt tắt trong màn đêm.
Sáng hôm sau tôi thức dậy với đôi mắt sưng vù, sau đó tôi bước xuống nhà thì mọi thứ đều sạch sẽ có lẽ Nhung và Trang đã dọn. Tôi liền ra ngoài hít thở không khí chắc nó sẽ giúp tôi ổn định hơn, ra đến công viên thì tôi thấy chị tôi đang ngồi ở một cái ghế đá với vẻ mặt tức giận, tôi định lại gần hỏi thì nghe thấy giọng chị tôi.
Hừ con bé Mai Ngọc đáng ghét! Tại sao cái gì nó cũng hơn mình nhỉ? Mình ghét nó, mình ghét nó, Tao ghét mày! Tại sao mày cứ cướp hết mọi thứ của tao vậy?! Ứơc gì mày chưa từng tồn tại –chị khẽ lẩm bẩm nhưng cũng đủ cho tôi nghe thấy. Tim tôi liền thắt lại, đôi mắt to, miệng không nói lên lời. Chị ghét tôi ư? TẠI SAO?! Bỗng trời tối sầm lại, luồng gió lạnh bao trùm lên không gian khiến tôi lạnh cả sống lưng. Từ trong cơn gió suất hiện một người phụ nữ với làn da trắng, đôi mắt sắc sảo chứa đầy mưu mô, hàng lông mày thanh tú cùng chiếc mũi cao sọc dừa, khóe môi đỏ đậm khẽ nhếch lên, nổi bật nhất là mái tóc dài được búi cao, ngự trị trên đó là chiếc vương miện bằng vàng. Bà ta mặc một bộ váy dài màu đen khiến cho vẻ đẹp người phụ nữ thêm huyền bí không kém phần gian sảo lạnh lẽo.
Ồ cô bé ghen với em gái à? –bà ta mỉn cười lại gần chị Phương.
Ai… Ai bảo bà vậy? Bà…bà là ai? –chị tôi sở hãi lùi lại.
Vậy ư? Ha ha ha cũng phải thôi! Từ nhỏ con bé đã chiếm vị trí hơn cô, nó chỉ sinh sau cô hai phút nhưng lại được chiều chuộng hơn, nó cướp tất cả của cô ngôi vị học sinh ưu tú nhất trương mà cô hằng mong ước cũng thuộc về nó. Còn cô chẳng có gì ốm đau cũng có ai màng tới đâu –bà ta nói giọng ngọt ngào đến bên chị tôi.
Bà im đi! Tôi không muốn nghe –chị liền hét lên hai tay ra sức ôm đầu.
Cô tương ta không biết bản thân cô hận nó thế nảo ư? Cô bé à cái việc cô lấy tặng con bé truyện cổ tích để làm mất mặt nó ta cũng biết nhưng cô an tâm chỉ cần cô đến bên ta giúp ta vài việc thì việc loại bỏ con bé đó dễ như trở bàn tay nào đến đây… đến đây đi –người phụ nữ dang rộng cánh tay mời gọi chị tôi đôi mắt của bà ta chuyển sang màu đỏ.
Không! Không thể như vậy được tôi phải cứu chị tôi như tại sao chân tôi không bước nổi thế này?! Chị ơi đừng, đừng đi… Tôi cố gắng hét lên nhưng có một ma lực nào đó khiến nó không thể bật ra khỏi miệng tôi. Chị tôi vẫn tiếp tục bước đến chỗ bà ta và rồi một màu đen bao trùm lấy chị tôi. Sau khi màu đen đó biến mất thì chị tôi bước ra với một con người hoàn toàn khác, đôi mắt chị tôi đã trở thành màu tím than, mái tóc xõa ra, khuôn mặt thanh tú không còn sức sống nó bỗng trở nên vô hồn móng tay thì dài và nhọn.
Ha ha giờ ta đã có sức mạnh con bé Mai Ngọc đó sẽ phải CHẾT –chị cười ghê rợ rồi biến mất cùng người phụ nữ trả bầu trời trong xanh và ánh mặt trời chan hòa.
Nhưng…
Tách…tách
Trái tim của tôi đang rỉ máu
… Một vết thương lớn tưởng như sẽ không bao giờ liền
Đau… đau…đau lắm.
Tôi cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc đến nỗi nó chảy cả máu. Chạy! Tôi phải chạy, phải trốn cái sự thật đang diển ra trước mắt tôi…không! Điều này quá tàn nhẫn ước gì đây chỉ là mmootj giấc mơ…một giấc mơ mà thôi!
“Rầm”tôi vấp vào ai đó ngã đập mặt xuống đất rồi mọi thứ mờ dần mờ dần đến khi chỉ còn màu đen…một màu đen đau khổ.
--------------------------------------------
Đây là đâu? Sao mọi thứ tối thế này?
Hi hi –một tiếng cười trong trẻo vang lên tôi liền quay mặt lại. Là chị tôi, chị đang chơi xích đu vui vẻ.
Chị! –tôi bước lại gần đặt tay lên vai chị, chị liền quay lại nhưng với nụ cười gian sảo và đôi mắt tím than sắc lạnh, không! Không, đó không phải chị tôi …không phải!
Ngọc – một giọng nói khác vang lên, tôi giật mình ngẩng mặt lên khuôn mặt đáng sợ kia đã biến mất thay vào đó là người chị của tôi, đúng rồi đây chính là chị tôi! Rồi tôi chạy lại gần thì đột nhiên có một bóng đen bao lấy chị tôi.
Ngọc cứu chị....Ngọc! –chị tôi cứ lùi dần về phía bóng đêm dù tôi có chạy thế nào cũng không đuổi kịp được và rồi…
Sắp được rồi! –tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân nhưng đột nhiên tay tôi bắt trượt.
AAAA cứ…u…chị –chị tôi hét lên và biến mất.
CHỊ -tôi hét lên rồi choàng tỉnh. Phù! Thì ra là mơ, tôi nhìn chiếc gối nó đã ướt đẫm mồ hôi và nước mắt. Tôi nhìn đồng hồ đã 4 giờ sáng rồi, có lẽ mọi việc mà tôi đã nhìn thấy chỉ là giấc mơ à không một cơn ác mộng mới đúng. Mà chị Phương đi đâu rồi? Chắc chị chỉ đi dạo thôi mà! Dù đã cố phủ nhận nhưng tôi vẫn rất lo, cho dù bây giờ là mùa hè nhưng thiếu chị tôi lại cảm thấy rất lạnh lẽo.
“Cạch” cửa phòng đột nhiên bật mở một con thỏ màu trắng bước vào, nó khá khác với những con thỏ bình thường vì nó có đôi mắt màu xanh nước biển, tai còn được cài một cái nơ màu hồng nữa trông nó giống thỏ hoạt hình hơn là thỏ thật!
Chị ngủ siêu thật từ 7 giờ hôm qua đến 4 giờ hôm nay –con thỏ liền nói.
Nhiều vậy ư? Khoan! Thỏ biết nói AAAAA –tôi hét lên. Bỗng Nhung và Trang từ đâu chui ra.
Sao vậy? –Nhung đạp cửa bước vào.
Ơ các cậu…? –tôi ngạc nhiên há hốc mồm.
Tại cả ngày không thấy cậu nên chúng tớ mới đến (vào lúc 4 giờ sáng ư? =_=) –Trang liền giải thích.
Mà ai đây? –lúc này Nhung quay sang con thỏ.
Hi, em là ki ki- được giao nhiệm vụ canh gác các câu truyện khi các trường em nghỉ hè nhưng do xơ ý nên em đã ngủ quên để rồi khi chị xé quyển truyện đã vô tình xé mất trang cuối của truyện “Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn”, khiến câu truyện không có hồi kết và bà phủ thủy đã trốn ra ngoài –con thỏ tên ki ki liền nói.
Vậy có ảnh hưởng gì đến Phương? –Trang đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn ki ki.
Ừm thật ra cuốn sách này là cuốn sách có phép thuật một khi ai đã cầm nó với lòng hận thù thì điều đó đã thức tỉnh cái xấu xa nhất trong quyển sách, obira tìm được chị Phương thì bà ta sẽ quay trở lại thế giới cổ tích và làm đảo lộn cái thiện, ác của mỗi câu truyện, lúc đó các câu truyện sẽ không có kết thúc có hậu và không chỉ thế giới cổ tích mà thế giới loài người cũng sẽ chìm vào trong đau khổ -ki ki buồn bã nói khiến chúng tôi trố mắt vậy tất cả đều là sự thật ư? Cả việc chị Phương…Tim tôi như vỡ thành nghìn mảnh khóe mắt cay xè.
Vậy còn cách nào không? –Trang nói.
-Chỉ cần các chị giúp em đưa các câu truyện về đúng kết thúc của nó thì sẽ ngăn chặn được.
Giúp ư? Tại sao tôi phải vào cái thế giới trẻ con đó chứ?! Nhưng còn chị tôi! Thôi đành hi sinh.
Được tớ đi –tôi gật đầu nói.
Tớ sẽ đi cùng cậu bạn bè mà –Nhung vui vẻ gật đầu.
Có Nhung sao lại thiếu tớ được –Trang mỉn cười.
Được mọi người bám chắc vào nhé –ki ki tạo ra một vòm mây và chúng tôi nhảy vào, mọi thứ đột nhiên ngừng hoạt động và một cuộc hành chình khó khăn bắt đầu.