Chương 61: Như một gia đình
Sora: "Đúng thế, cô thông minh đấy, tôi thấy cô có tài năng của một nhà lãnh đạo đấy"
Paimon nghe được khen thì mỉm cười đầy đắc ý: "Paimon đã thông minh vốn giờ mà hehe"
Thế là cả hai người đã chơi được cái con game đó được 15 phút trôi qua, con game này thời lượng chơi cũng không quá dài chỉ tầm khoảng 20 phút mà thôi.
Đám Kiana cũng đã ăn xong bữa tối của mình, bây giờ họ đang ngồi xem cậu với Paimon chơi.
Cậu và Paimon lúc này không còn ngồi chơi mà thay vào đó là đứng luôn, vì đây đã là chặng cuối cùng trong game rồi, chỉ cần cậu và Paimon cố gắng nữa thôi thì sẽ đến được đích.
Mei: "Sắp tới rồi kìa! Hai người cố lên"
Bronya: "Chỉ còn 2% nữa thôi"
Sora: "Có hai vết nức ở giữa và bên phải kìa Paimon, điều khiển cần qua trái hai lần thì sẽ né được"
Paimon: "Cái này dễ!"
Cả hai người đồng thời gạt qua trái hai lần vô cùng nhịp nhàng nên đã né được hai vết nức đó, nếu né không được thì xe rơi và thua mất.
Paimon chỉ về phía màn hình: "Woa! Đích trước mặt kìa Sora!!"
Sora thở phào nhẹ nhõm: "Hehe, làm tốt lắm bạn đồng hành của tôi
Paimon: "Ehe, cậu cũng vậy Sora"
Cả hai cùng tấy và dành cho nhau những lời khen ngợi đầy ngọt ngào rồi nhìn vào màn hình tivi để chiêm ngưỡng sự chiến thắng mà cậu và Paimon đã cực khổ có được.
Những cô gái thấy tình cảnh này thì không khỏi cảm động, chúc mừng hai người nha!
Trong màn hình, con xe mà hai người điều khiển bây giờ nó đang đi thằng một đường, chỉ cần đi thẳng chút nữa thôi là sẽ về đích.
Nhưng rồi đột nhiên có một tản đá nhọn bỗng từ dưới chồi lên.
Sora: "!?"
Paimon: "!?"
Đám con gái: "!?"
Cậu và Paimon hoảng hốt cầm lên cái tay cầm điều khiển.
Sora quơ tay cầm qua trái: "Qua trái!"
Paimon quơ tay cầm qua phải: "Qua phải!"
BÙM!
GAME OVER...
Sora: "(⁠个⁠_⁠个⁠)..."
Paimon: "⊙⁠_☉..."
Mei: "(⁠・⁠–⁠・⁠;⁠)⁠ゞ..."
Kiana: "Hahaha!!!!"
Theresa: "←⁠_⁠←..."
Những người khác: "..."
Sora nhẹ nhàng đặt tay cầm xuống: "Nè Paimon..."
Paimon cũng nhẹ nhàng đặt tay cầm xuống rồi đáp: "Sao Sora..."
Sora: "Chúng ta về thôi..."
Paimon: "Ừm...Paimon đồng tình..."
Mei: "Ủa? Hai người về sớm vậy? Ở lại chơi tí nữa rồi hãy về"
Wendy: "Đúng đó, ở lại chơi tí rồi về"
Sora khó hiểu: "Sao bỗng dưng hôm nay hai người nhiệt tình quá vậy?"
Wendy đỏ mặt: "Cái...cái này"
Mei nghe thế thì nhất thời hoảng hốt: "À không...không...tớ...tớ chỉ..."
Kiana ngửi được mùi gì đó nên phóng tới ôm trầm lấy bờ eo của Mei: "Chị Mei là của bổn cô nương đây, ngươi đừng hòng mà c·ướp!"
Sora: "Yên tâm đi, không ai c·ướp c·ủa cô đâu mà lo, với lại..."
Cậu lấy một hộp nhỏ bằng gỗ từ kho đồ của mình, cậu mở nắp ra thì thấy có quá trời Tịnh Châu.
Sora: "Với lại sẵn tiện tôi có một thứ muốn đưa cho mọi người luôn"
Cậu đưa cho mỗi người một viên, khi nhận được Tịnh Châu thì đám con gái rất tò mò cái viên tròn tròn màu xanh như trân châu.
Rin: "Đây là gì vậy anh Sora?"
Sora: "Viên châu đó tên là Tịnh Châu, khi mang nó bên người thì nó sẽ bảo vệ mọi người 3 lần khi gặp nguy hiểm tới tính mạng, nên nhớ phải mang bên người biết chưa"
Kiana: "Trời, ngươi lo quá rồi đó, bọn ta sẽ gặp nguy hiểm gì chứ"
Sora nghiêm túc nhìn qua Kiana: "Tôi nói thì cứ nghe theo đi, an toàn là trên hết"
Thiệt tình con mắm Kiana này quá chủ quan đi!
Bronya: "Nếu Sora đã nói vậy thì Bronya sẽ nghe theo"
Sora mỉm cười xoa đầu Bronya: "Trẻ ngoan dễ dạy trẻ ngoan dễ dạy"
Himeko đỏ mặt vì say rượu nói với giọng say khướt: "Cảm ơn cậu, viên châu này làm dây chuyền đẹp lắm đấy"
Paimon: "Ủa? Còn Paimon thì sao?"
Sora: "Có tôi bảo vệ rồi thì cần gì cái này"
Paimon: "À! Paimon hiểu rồi, cậu là tốt nhất đó Sora!"
Sora: "Bớt nịnh nọt, thôi, tôi và Paimon về đây, chừng nào rảnh thì tôi sẽ dẫn thêm một người nữa qua cho mọi người làm quen"
Paimon vẫy tay: "Tạm biệt mọi người!"
Dứt lời, cả hai bóng hình của Sora và Paimon dần tan biến vào không khí.
Kiana nhìn viên châu trong tay mình: "Phải mang nó theo sao?"
Mei: "Chắc cậu ấy lo cho chúng ta lỡ gặp nguy hiểm nên mới cho ấy, nên em cứ mang theo đi"
Kiana: "Nếu chị nói vậy thì em nghe theo vậy"
Sakura: "Mà công nhận cái viên châu mà Sora đưa nó lấp lánh thật, nó thậm chí phản chiếu lại mặt của tại hạ luôn!"
Theresa: "Công nhận"
Lấp lánh đẹp đẽ như này chắc sẽ tăng độ dễ thương của mình nhỉ hehe!
Fuhua nhìn chằm chằm vào viên châu, nói nhỏ: "Tịnh Châu...cậu ta có nhiều đồ kì lạ thật..."
...
Thế giới Teyvat.
Liyue, Dốc Phi Vân.
Quán Ăn Teyvat của Sora.
Paimon: "Yeah, trở về rồi! Mà kể từ lúc ta đi thì thời gian trôi qua bao lâu nhỉ?"
Cô gãi má của mình mà nhìn cậu, cậu đặt tay lên cằm suy ngẫm tí rồi mở miệng nói.
Sora: "Thời gian giữa hai thế giới vô cùng chênh lệch, đại khái khoảng gấp 10 lần đó"
Cậu chắc chắn như vậy, lúc cậu về đây từ sự kiện lấy Đá Khát Vọng từ Wendy thì nó đã trôi qua tầm 2-3 ngày rồi nhưng mà ở thế giới Honkai thì lại mới trôi quá có 2-4 tiếng mà thôi.
Paimon: "Hả!? Vậy...vậy..."
Sora: "Yên tâm đi, lúc trở về đây thì tôi đã sử dụng kèm theo kỹ năng của mình nên thời gian ở đây chỉ mới trôi qua khoảng 10 phút tính từ lúc hai ta rời đi"
Paimon nghe vậy thì thở phào: "Phù~ làm Paimon hết cả hồn chứ"
Dvalin: "Bọn em về rồi đây!"
Lumine, Dvalin, XueZhu và Yue bước vào quán với mỗi người là hai cái túi đồ, công nhận cái gái đi shopping mua nhiều thứ thật đấy! May mà cậu không đi, nếu đi thì người xách mấy cái đống đó rồi.
Sora: "Mừng mọi người về"
Cậu liếc nhìn qua XueZhu thì rất ngỡ ngàng, con bé ngay bây giờ đang khoác trên mình một bộ đồ hầu gái, tóc được thắt hai bím, khuôn mặt thì đã sáng sủa hơn rất nhiều.
Sora: "XueZhu...là em hả?"
XueZhu đỏ mặt: "Dạ...vâng"
Lumine: "Anh thấy sao? Dễ thương đúng chứ!"
Sora gật đầu: "Dễ thương thật! Xém tí nữa anh không nhận ra luôn đó"
"Anh đã quyết định rồi, bộ đồ hầu gái sẽ là bộ đồ dành riêng cho quán chúng ta và từ bây giờ em sẽ là trưởng hầu gái, mỗi khi anh không có ở đây thì em sẽ là người quản lý cái quán này thay anh"
XueZhu: "Trưởng hầu gái!? Nhưng mà em..."
Sora: "Anh tin vào trực giác của mình và tin tưởng một ngày không xa em sẽ trở thành một cô hầu gái giỏi nhất"
XueZhu cúi gầm mặt xuống: "Ngươi như em..."
Sora bước tới nhẹ nhàng xoa đầu cô với nụ cười dịu dàng trên môi: "Em hãy bỏ câu nói "Người như em" đi, hãy tự tin và đừng tự hạ thấp bản thân mình"
"Và có một điều vô cùng quan trọng"
XueZhu: "Điều...điêu quan trọng?"
Sora mỉm cười, cậu nhìn Paimon, Lumine, Dvalin và Yue thì thấy các cô gái đang nở một nụ cười tươi trên môi mà nhìn lấy cô bé.
Sora: "Là em, không còn phải cô đơn nữa đâu vì anh và những người ở đây từ bây giờ sẽ là gia đình của em mãi mãi về sau"
XueZhu: "!"
Cô nhìn cậu và những người ở đây với cặp mắt long lanh, cô bất ngờ khi nghe cậu nói thế, cô khi sinh ra thì đã không có ba hay mẹ, người nuôi cô chỉ là một kẻ ăn xin thôi nhưng người đó chưa bao giờ than thở cả mà thay vào đó là sự yêu thương vô bờ bến mà người đó dành cho cô suốt 9 năm trời.
Nhưng vì người đó mắc một căn bệnh lạ với đã lớn tuổi nên đã q·ua đ·ời, kể từ đó cô đã lang thang khắp chốn Liyue này tận 1 năm cho tới khi cô tới Minh Ôn Trấn và gặp được cậu và Paimon.
Mới gặp hai người, cô cứ tưởng là bọn đạo tặc chứ nhưng ai mà ngờ khi thấy hai bọn họ chống lại ba kẻ đạo tặc thì cô đã thay đổi cách nghĩ của mình và càng ngạc nhiên hơn là người con trai đó lại mời một kẻ vô gia cư như mình vào một cái quán để làm.
Và bây giờ đây, những giọt nước mắt hạnh phúc bắt đầu trào ra từ hốc mắt cô khi nghe cậu và những người ở đây chấp nhận cô như là một gia đình thực sự chứ không phải là kẻ làm.
XueZhu: "Em...em...cảm ơn...mọi người ạ!"