Chương 157: Liên Hoan Thơ Ca Hữu Nghị Hai Quốc Gia (2): Paimon muốn đố thơ
Sora: "Anh trở lại rồi đây!"
Paimon: "Sao? Thoma đồng ý chứ?"
Sora thu hồi lại Cánh Cửa Thần Kì, gật đầu nói: "Thoma đã đồng ý rồi, cậu ta hẹn ba ngày sau gặp mặt tại Tượng Trăm Mắt Nghìn Tay"
Lumine: "Tượng...Trăm Mắt Nghìn Tay?"
Sora: "Là tượng của Lôi Thần ấy"
Lumine, Paimon nghe thế thì ngầm gật đầu đã hiểu.
Sora: "À...xí nữa thì quên mất"
Cậu lấy ra trong túi áo khoác trắng của mình ra một cuộn giấy nhỏ, quơ qua quơ lại trước mặt hai cô nàng, hỏi: "Hai người biết đây là gì không nè~?"
Lumine vuốt cằm, nhẹ giọng nói: "Là giấy thông hành nhỉ?"
Sora: "Chính xác, anh đã đi tới chỗ của Kamaji nhận lấy đó nha, có giấy này ở trong tay thì từ bây giờ chúng ta có thể đi đâu cũng được trên cả cái Inazuma luôn rồi"
Paimon phấn khởi nói: "Woa! Vậy còn gì bằng nữa!"
Sora ném giấy thông hành vào kho hệ thống, thắc mắc hỏi: "Mà... cuộc thi tới đâu rồi?"
Cậu nhìn qua hướng tay phải và tay trái thì thấy các thí sinh ai nấy đều đang bận rộn viết thơ để treo lên lồng đèn.
Lumine: "Tụi em chờ anh về rồi đi nè"
Sora mỉm cười, xoa đầu cô: "Vậy đi thôi!"
Lumine cười hì hì, cả đám không do dự nữa mà đi xem câu đố thứ nhất được treo ở trên lồng đèn ở phía bên cạnh Noelle.
Sora nhìn vào các dòng chữ trên mảnh vải treo ở lồng đèn, khẽ đọc: "[Gửi tâm tư nhớ nhà, gió dẫn lối cho hoa. Khách hỏi vì sao thế, vì giấc mơ nơi xa]"
Đọc xong câu đố này, Sora dường như liên tưởng tới thứ gì đó.
Gửi tâm tư...gió dẫn lối...không lẽ là bồ công anh sao ta?
Paimon: "Ồ~ vừa nhìn đã biết là nhà thơ của Liyue viết rồi"
Vừa dứt lời, Mika cũng đúng lúc đi tới chỗ cả bọn: "Vừa nãy tôi cũng thấy qua câu này, thơ của Liyue khó hiểu thật..."
Noelle đứng bên cạnh Mika, cất tiếng suy đoán: "Giấc mơ...nơi xa...là đang nói đến loài chim nào đó sao?"
Paimon: "Hừm...đại khái là thứ này rất xa nhà, sẽ bay theo gió và cũng bay rất xa..."
"Nè Sora, cậu nghĩ ra gì chưa? Cái này thì Paimon chịu rồi..."
Sora vuốt cằm, nói ra suy nghĩ của bản thân: "Tôi nghĩ...tám chín phần là đang nói về bồ công anh"
Lumine: "Bồ công anh? Sao anh lại nghĩ thế?"
Sora: "Ở Mondstadt, bồ công anh cũng thường hay dùng để gửi gắm những tâm tư của mình lắm"
"Với lại, mỗi khi gió thổi thì những bông nhỏ trên bồ công anh sẽ bay rất cao và xa nữa, nên là...anh đoán là câu đố này nói về bồ công anh"
Mika, Noelle lần Lumine với Paimon nghe Sora nói thế thì bất ngờ, hai mắt tràn đầy sự hâm mộ mà nhìn cậu.
Siêu quá...đúng là quán quân mùa trước có khác mà!
Noelle: "Xem ra...tôi phải học hỏi thêm nhiều điều từ ngài rồi..."
Sora gãi đầu, cười nói: "Đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, với lại đây là những từ ngữ ở Liyue nên nó chưa chắc đã đúng đâu..."
"Nhưng mà...như Venti đã nói lúc nãy, chỉ cần giải nghĩa và cảm nhận được tình cảm trong bài thơ thì đáp án có lẽ không còn quan trọng nữa"
Paimon cười hì hì nói: "Dù cho đáp án là gì đi chăng nữa, thì quá trình giải đố này cũng rất thú vị"
"Chúng ta đi xem câu đố tiếp theo đi, Lumine với Sora!"
Lumine mỉm cười: "Ừm, đi thôi!"
Noelle: "Chút mọi người may mắn, còn tôi sẽ cùng Mika sẽ đi tìm câu đố mang phong cách của Mondstadt"
Nhóm người Sora cười cười, vẫy tay chào hai người bọn họ mà đi tới cái câu đố thứ hai.
Tại câu đố thứ hai.
Ba người bọn họ đi tới cái cột cách không quá xa cái chỗ câu đố lúc nãy, Paimon nhìn lên mảnh vải treo lên lồng đèn mà vô cùng trầm ngâm: "À ừm...chữ này khó đọc quá...!"
Sora nheo mắt, cố phiên dịch: "[Như chiếc bánh vuông vuông, hạt mè rải đều khuôn: Ăn từng miếng từng miếng, ngày càng thông minh luôn]"
Ôi cái chữ...rồng lộn phượng múa đúng nghĩa đen luôn!
Paimon: "Hả? Trời ơi! Nghe là chảy nước miếng rồi, có món ăn ngon như vậy sao? Ăn vào còn có thể thông minh nữa!"
Sora: "..."
Lumine: "..."
Nghe Paimon nói thế, cậu và Lumine chỉ biết im lặng, liếc mắt nhìn nhau mà thôi.
Xingqiu: "Haha, Paimon à, câu đố thơ đó không thể chỉ nhìn ý nghĩa bên ngoài được, nếu không sẽ đoán không ra đâu"
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, cả ba người Sora quay sang nhìn thì thấy Xingqiu và Chongyun đi về hướng này.
Paimon nghiêng đầu, thắc mắc: "Vậy...cậu đoán thế nào?"
Xingqiu: "Cài này à..."
Chongyun thở dài, giải thích: "Đây là nội dung mà Xingqiu mới vừa dán lên đó"
Sora thầm nhìn qua Xingqiu: "(Thì ra cái chữ này là do tên này làm ra... tôi mắc đền cậu một chai thuốc nhỏ mắt á...)"
Paimon: "Ố! Thì ra cậu là người ra đề, Paimon còn nghĩ cậu sẽ viết thơ kiểu tao nhã hơn chứ"
Xingqiu: "Sự kiên này tập trung vào việc giao lưu, trong hội trường có rất nhiều người Mondstadt nên tôi viết ít hoa mĩ hơn một chút mới vui"
Paimon mặt gian manh nói: "Ố...vậy có thể nói cho Paimon biết đáp án được không?"
Xingqiu lắc đầu: "Không được, Paimon hãy ngoan ngoãn chờ đáp án được tiết lộ đi"
Paimon chống nạnh, hừ một tiếng: "Đúng là đồ keo kiệt mà"
Xingqiu: "Nếu không phục thì Paimon cũng có thể ra câu đố để làm khó lại chúng tôi mà?"
Paimon: "Ra thì ra! Ai sợ ai chứ!!"
Cô nàng nói xong, Sora tưởng đâu sẽ có một màn trổ tài thơ ca của cô nàng loli này chứ.
Nhưng mà...cậu nhầm rồi...
Paimon nhìn qua Sora nói: "Sora, giúp cho Paimon với! Đi mà~ nha nha!"
Sora cạn lời không thôi, bèn phải chấp nhận: "Được rồi...tôi đồng ý"
Lumine che miệng cười khi thấy tình cảnh này, Paimon thật biết cách nắm bắt cơ hội ghê!
Paimon thân thiết ôm lấy khuôn mặt của cậu, dùng má mình mà cọ: "Hihi, Paimon biết Sora thương Paimon mà~!"
Sora: "..."
Xingqiu: "Haha, tôi rất mong chờ vào tài năng thơ ca của các vị đó"
Paimon vừa ôm mặt Sora vừa nói: "Cậu cứ chờ mà tiếp chiêu đi!"
...
Tại nơi câu đố thứ ba.
Sau khi rời khỏi chỗ câu đố thứ hai thì cả bọn đã đi tới nơi câu đố thứ ba được treo.
Cũng như hai câu đó trước, câu đố thứ ba này cách nhau cũng chẳng hề xa lắm.
Đứng trước câu đố thứ ba, Sora nhìn Paimon bèn hỏi: "Sao cô không thử tự mình làm bài thơ đi, mà sao phải nhờ tôi thế?"
Paimon hồn nhiên nói: "Vì Paimon có biết làm quái đâu!"
Sora: "Ồ...xin lỗi, tôi lỡ nói ra một lời nói vô tri rồi..."
Lumine nhìn lên mảnh vải, đọc lên câu đố: "[Thân hình nhỏ nhắn có bốn chân, không ăn không uống luôn yên phận: Đưa mặt ra chào khi gặp khách, cõng người cả ngày chẳng mỏi chân]"
Paimon: "Là...đang nói về động vật sao?"
Lumine: "Động vật sao mà nhịn đói được chứ..."
Sora vuốt cằm suy ngẫm, thân hình nhỏ nhắn mà có bốn chân...không ăn không uống...cõng người chẳng mỏi chân...
Trong đầu cậu không khỏi xuất hiện ra hình ảnh của một cái ghế bằng gỗ.
Sora đập hai tay vào nhau: "À! Thì ra là chỉ cái ghế ngồi!"
Paimon: "Ghế...ghế ngồi?"
Diona: "Anh Sora đoán đúng rồi đó!"
Cô bé tai mèo tóc ngắn hồng nhạt đi tới bên cạnh nhóm người Sora.
Paimon ngạc nhiên: "Diona cũng đoán ra rồi sao? Hay là...em là người ra đề này?"
Diona lắc đầu xua tay: "Không có, em cũng chỉ vừa mới bớt chợt nghĩ ra thôi"
"Em thường hay bảo những con mèo trong tiệm là chiếc ghế đã làm việc mệt mỏi lắm rồi, đừng có cào chân nó nữa"
"Mà không ngờ ngoài em ra thì có anh Sora đoán trúng nữa"
Paimon nghe vậy thì đã hiểu: "Thì ra là vậy...câu đố thơ sẽ dùng những thứ khác để đánh lừa mọi người..."
"Vậy Paimon quyết định rồi!"
Sora khó hiểu trước lời nói này của cô nàng: "Quyết định gì cơ?"
Paimon: "Nhờ có Diona mà Paimon đã nghĩ ra câu đố rồi đấy!"
Sora: "???"
Lumine: "???"
Hai người họ nghe thế thì như sét đánh ngay tai, Paimon...muốn làm câu đố sao!?
Trơi ơi là trời...chắc trời sập mất thôi!
Paimon: "Để Paimon đi viết rồi dán cái đã, hai người chờ tí!"
Dứt lời, cô nàng phóng đi để lại Sora và Lumine hai con người đang còn bơ phờ tại chỗ.