Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Vào Genshin Impact

Chương 125: Sora cùng Hutao đi rêu rao




Chương 125: Sora cùng Hutao đi rêu rao

Sau khi làm xong toàn bộ công việc ở quán thì Sora bây giờ đang ngồi trong phòng tiếp khách trên Quần Ngọc Các và ngồi đối diện cậu là Ningguang.

Cậu tới đây vì lời hứa hợp tác của hai bên nói lúc trước.

Ningguang nhấp một ngụm trà trên bàn, khẽ cười nói: "Vậy vào chuyện chính nhỉ, Sora?"

Sora gật đầu: "Được thôi"

Ningguang lấy ra một tờ giấy đặt trên bàn và đẩy tới trước mặt Sora: "Tôi đã soạn ra rồi, cậu đọc đi, nếu mà không đồng ý chỗ nào thì cứ nói tôi"

Sora cầm tờ giấy lên, bắt đầu xem xét.

Các điều khoản trong này không quá phức tạp lắm còn không nhiều nữa.

Điều khoản 1 là Ningguang sẽ giúp quán cậu được nhiều người ở trên Teyvat biết đến hơn, kéo theo đó là nhiều khách nhân đến Liyue.

Điều khoản 2 là Ningguang sẽ tuyển nhân viên làm việc cho quán của cậu, lương trả thì do chính cậu hoặc Ningguang quyết định.

Điều khoản 3 là lợi nhuận giữa hai bên thì cậu có thể lấy 60% còn Ningguang thì chỉ là 40%.

Ningguang: "Cậu thấy như nào?"

Sora: "Những điều khoản không quá nhiều và phức tạp lắm, toàn là có lợi cho hai bên chứ không có thiệt"

"Nhưng cái tôi thắc mắc là tại sao cô lại chỉ muốn 40% lợi nhuận vậy?"

Ningguang mỉm cười: "Cậu quên tôi là ai à?"

Oh shit...cậu quên mất, Ningguang chính là một phú bà giàu có mà, 40% chỉ như một món ăn của cô nàng này thôi, không đáng nhắc đến.

Ningguang: "Nếu mà cậu đã đồng ý rồi thì bôi đỏ ngón cái lên rồi in vào dưới những điều khoản đó đi"

Sora làm theo, cậu lấy ngón cái bôi đỏ lên rồi in mạnh vào.

Ningguang vui vẻ, chìa tay ra: "Vậy là cuộc làm ăn của hai bên chính thức bắt đầu từ hôm nay, hợp tác vui vẻ!"

Sora chìa tay ra bắt lại: "Hợp tác vui vẻ!"

...



Sora: "Cuối cùng cũng có nhân viên rồi..."

Sora không có vội quay trở về quán mà lúc này đây cậu lại đi dạo trên Dốc Phi Vân với tâm trạng rất vui vẻ.

Đang dạo thì bỗng cậu thấy bóng dáng của một thiếu nữ rất quen thuộc.

Sora: "(Bà nội Hutao đây mà...?)"

Thiếu nữ mà cậu thấy chính là Hutao, cô nàng đang cầm quá trời tấm phiếu gì đó và bắt đầu đi rêu rao khắp nơi.

Hutao: "Trong nhà ai có n·gười đ·ã k·huất thì hãy đến với Vãng Sinh Đường, các combo của Vãng Sinh Đường hôm nay có đại hạ giá siêu ưu đãi luôn đó nha!"

Những người dân xung quanh đã quen thuộc với cảnh tượng này rồi nên toả ra hết sức bình thường.

Sora: "Thôi...chuồn gấp...!"

Sora định quay lưng bỏ đi nhưng vừa quay lưng chưa kịp đi thì tự dưng có một bàn tay bất thình lình đặt lên vai cậu.

Hutao: "Úi, đây không phải là Sora, nhân viên làm việc của bổn đường chủ đây sao?"

"Cậu tới thật đúng lúc, cùng bổn đường chủ đi rêu rao kiếm khách nào!"

Sora: "À không...tôi vừa nhớ ra tôi có việc chưa—"

Không cho cậu nói hết câu, Hutao đã cầm lấy cổ tay kéo đi

Đối mặt với hành động này thì Sora chỉ biết câm lặng không nói được một lời nào.

Hutao: "Nào Sora, hãy rêu rao theo bổn đường chủ nào"

Sora: "Rêu gì cơ...?"

Hutao lấy hơi rồi nói: "Trong nhà ai có n·gười đ·ã k·huất thì hãy đến với Vãng Sinh Đường, các combo của Vãng Sinh Đường hôm nay có đại hạ giá siêu ưu đãi luôn!"

"Như vậy đó, cậu hãy nói đi!"

Sora liếc Hutao một cái, nhưng vẫn làm theo: "Trong nhà ai có n·gười đ·ã k·huất thì hãy đến với Vãng Sinh Đường, các combo của Vãng Sinh Đường hôm nay có đại hạ giá siêu ưu đãi luôn!"

Hutao cười hì hì, vỗ tay: "Đúng thế đúng thế, cứ vậy mà phát huy nhé!"



Sora: "..."

Hutao hăng hái nói: "Được rồi, chúng ta cùng nhau rêu rao vừa đi phát những tấm phiếu ưu đãi nào!"

Sora: "(Lumine ơi... cứu anh...!)"

Cứ thế hai người họ đã đi khắp nơi trên cái cảng Liyue này, từ Dốc Phi Vân tới Ngật Hổ Nhằm rồi tới Ngọc Kinh Đài.

Thậm chí là tới ngay chỗ Nhà Trọ Vọng Thư tại Địch Hoa Châu luôn cơ, không có nơi nào là không có bóng dáng của họ cả.

Sora và Hutao hai người họ làm việc chăm chỉ tới nổi quên cả trời đất, vì vậy thời gian đã thấm thót thoi đưa tới tận mặt trời bắt đầu lặn dần.

Nhưng cũng may họ cũng vừa đúng lúc phát xong toàn bộ tấm phiếu nên Sora đã cùng Hutao l·ên đ·ỉnh của Thiên Hoành Sơn mà ngồi xuống ngắm nhìn cảnh Liyue trong buổi chiều tà.

Sora ngồi xuống, thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng xong xuôi, mệt thật"

Hutao ngồi bên cạnh cậu, gật đầu nói: "Ừm, mệt thật..."

Sora: "..."

Hutao: "..."

Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh một cách kì lạ.

Sora liếc nhìn qua Hutao, thấy cô đang ôm hay đầu gối của mình, đôi mắt hoa mai luôn nhìn về phía bóng dáng của mặt trời đang lặn dần kia.

Bên trong cái ánh mắt có chút đượm buồn của cô nàng như là đang hồi tưởng về gì đó.

Nhìn thấy ánh mắt đó thì cậu đoán được cô nàng Hutao này đang nhớ lại hình ảnh ông của mình.

Với người đã từng chơi trò này thì Sora biết về quá khứ có phần đen tối của Hutao.

Năm mới 3 tuổi Hutao đã đọc qua nhiều tập văn bản cổ điển trong khi trồng cây chuối, lúc 6 tuổi cô nàng này trốn học mà ngủ th·iếp đi trong quan tài, sau khi phát hiện thì kết quả bị nhéo tai và phạt.

Lên 8, cô nàng bắt đầu học nhũng nghi thức t·ang l·ễ. Cho tới năm 13 tuổi thì cô lần đầu chủ trì một t·ang l·ễ mà đó...chính là đám tang của ông cô.

Mặc dù Hutao vẫn chưa trở thành đường chủ chính thức nhưng cô đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình, lo liệu mọi việc còn lại rất chu toàn khiến cho những người phụ trách t·ang l·ễ đều rất hài lòng.

Sau khi t·ang l·ễ kết thúc, Hutao xách theo tay nải nhân lúc đêm khuya ra khỏi nhà, cô một thân một mình trong túi chỉ có lương khô, nước và vật chiếu sáng.



Cô nàng sẽ từ Dốc Vô Vọng đi thẳng về phía trước là có thể đến ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết.

Đây chính là vùng đất cơ mật do Vãng Sinh Đường quản lý, tuyên truyền rằng người t·ang l·ễ tới đó để gặp n·gười đ·ã k·huất và vong hồn có tâm nguyện chưa hoàn thành.

Mục đích quá rất dễ đoán, cô nàng tới đó định gặp lại người ông của mình lần cuối trước khi ông ấy vĩnh viễn ra đi.

Hutao cô ấy đi không ngừng đúng hai ngày, thành công tới được ranh giới nhưng lại chẳng thấy ông của mình đâu.

Linh hồn qua lại vô số, người thì vội vội vàng vàng, còn có người thì thần sắc oán hận không ai giống người ông của cô.

Hutao ngồi ở đó cả ngày trời, đợi đến nổi cô ngủ th·iếp đi. Cho tới khi thức dậy thì trời đã đêm khuya, sương lạnh giăng đầy trời, bốn phía chỉ toàn là những vong hồn vỗ tay cười nói này nói nọ cô.

Nhưng cô nàng vẫn đợi, ngày này qua ngày khác, lương khô và nước uống cũng bắt đầu cạn kiệt dần nhưng vẫn chẳng thấy người ông đâu.

Mà cuối cùng người mà cô nàng gặp lại chính là một bà lão tóc bạc phơ từng phụ trách nhà t·ang l·ễ.

Sora cho tới bây giờ còn nhớ câu mà bà lão ấy từng nói với Hutao là: Những thế hệ đường chủ của Vãng Sinh Đường sẽ không bao giờ quanh quẩn nơi này, tổ tiên nhà cô đều sống bộc trực và c·hết ngay thẳng.

Nhờ câu nói của bà ấy mà Hutao cũng chấp nhận ông nội cô sống một đời ngay thẳng chẳng có gì để hối tiếc.

Thế là Hutao cô ấy mỉm cười nhẹ trên môi mà rời đi, nhưng cũng vì thế mà cô nàng có được Vision hệ hoả mà cô nàng đang đeo bên người.

Sora thầm thở dài, tay phải đặt lên đầu Hutao và nhẹ nhàng xoa.

Hutao bất ngờ, đưa mắt nhìn cậu: "Sora...?"

Sora vừa xoa vừa nói: "Buồn à? Không giống cô thường ngày đó"

Hutao khẽ cười: "Không có, chỉ nhớ vài việc thôi"

Sora tay còn lại lấy một quả Nhật Lạc ra đưa cho Hutao: "Nè, ăn đi"

Hutao: "Cảm ơn cậu!"

Hutao vui vẻ nhận lấy và ăn.

Sora thầm mỉm cười, tay phải không ngừng xoa đầu cô.

Tuy có lúc bất mãn trước hành động loi nhoi của Hutao, nhưng mà...nói gì thì nói, cô nàng này cũng từng là Waifu của cậu ở kiếp trước mà.

Sao mà ghét cho được, mà...xin lỗi các vị đọc giả, bổn chủ quán đã vô ý xoa đầu cô vợ trong mơ của mấy người rồi.

Chắc không giận đâu nhỉ...?