Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Vào Genshin Impact

Chương 121: Kẻ bí ẩn




Chương 121: Kẻ bí ẩn

Bên trong Cảng Liyue.

Thiên Nham Quân: "Tất cả người dân nghe lệnh, hãy vào nhà khoá chặt cửa lại, tàn dư lốc xoáy đã tới rồi!"

Rất nhiều Thiên Nham Quân đang bận bịu kêu gọi những người dân đi vào nhà trốn.

Mây đen dày đặc, mưa và gió lớn không ngừng xuất hiện, tia sét trong mây đen nhấp nhá liên tục.

Những người dân khi vào nhà thì không khỏi chắp tay cầu nguyện để giông tố này mau chống đi qua.

...

Tại Cô Vân Các, giữa biển.

Nhóm bốn người Sora và Ningguang đưa mắt nhìn chằm chằm Beisht.

Paimon gãi đầu: "Ôi trời...đúng là chồng nào vợ nấy mà, chồng là rắn vợ cũng là rắn..."

Lumine nói thêm: "Nhưng yếu hơn..."

Đang nói chuyện thì có vài tia sét đánh xuống chỗ đứng của nhóm Sora, nhưng mà họ vẫn nhẹ nhàng né được.

Ningguang: "Xuất hiện rồi, Tàn Dư Lốc Xoáy Beisht"

Paimon: "Chẳng lẽ...cô biết từ lâu rồi sao?"

Ningguang: "Không, Beidou có cảm nhận rất nhạy bén với sự thay đổi của biển cả"

"Từ mấy tháng trước cô ấy đã nhắc nhở tôi"

Paimon thắc mắc: "Beidou...là ai vậy?"

Ningguang khẽ cười: "Chừng nào tôi sẽ giới thiệu cho mọi người để làm quen với cổ"

Paimon: "Thì ra là thế...vậy, chúng ta đi tìm các vị tiên nhân giúp đỡ đi!"

Lumine: "Ừm...!"

Ningguang ngăn cản: "Không cần, thời đại của con người thống trị, người ở cảng Liyue"

"Cũng bặt buộc phải thử dựa vào sức mạnh của chính mình, để vượt qua mối hiểm nguy này"

Dứt lời, Ningguang khép ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau rồi đưa lên sát môi mình.

Tức khắc, có hàng tá những ánh sáng nham bắt đầu xuất hiện phía hai bên của Quần Ngọc Các.

Và rồi từ trong đống ánh sáng đó bắn ra cả tá những viên đá thuộc tính Nham về phía của Beisht.



Beisht ăn trọn đòn đó của Ningguang thì gầm to lên.

Đứng trên bãi cát vàng của Cô Vân Các, Keqing đứng bên cạnh Ganyu, cô lớn tiếng ra lệnh: "Bắn!"

Nhận được mệnh lệnh, những Thiên Nham Quân điều khiển Máy Guizhong nhắm về phía Beisht, trên đỉnh mũi tên của chiếc máy ngưng tụ ra ánh sáng Nham rồi bắn ra hàng loạt mũi tên.

Những mũi tên ghim vào người Beisht như mưa nhưng thân thể của cô ta vẫn ung dung đứng vững.

Beisht định ngưng tụ một quả cầu từ miệng nhưng bị ngắt đi bởi một mũi tên từ chiếc tàu của Beidou.

Beidou: "Bắn tiếp!"

Các thủy thủ trên chiếc thuyền Ngôi Sao C·hết Chóc lại ngưng tụ ra ánh sáng Nham và bắn tiếp.

Cứ thế Beisht cô ta b·ị b·ắn từ ba phía, quá tức giận, cô ta gầm lên một tiếng cực to khiến cả nhóm Sora phải bịt tai lại.

Sau tiếng gầm đó, một cơn sóng to và có độ cao vượt qua cả Quần Ngọc Các lao tới.

Beidou: "Cẩn thận, s·óng t·hần đến rồi!"

Beidou vội ra lệnh cho các thủy thủ điều khiển chiếc thuyền đi ra hướng khác.

Các Thiên Nham Quân trên bãi cát của Cô Vân Các kh·iếp sợ nhìn con sóng đang ập tới, Keqing lẫn Ganyu cũng phải e ngại trước con sóng này.

Đứng trên Quần Ngọc Các, thấy con sóng đang dần tiến tới, Ningguang thì đứng bất động vì bận đang thi triển kỹ năng. Vì thế Lumine đã triệu hồi ra Thanh Thiên Không Kiêu Ngạo mà lao ra.

Sora: "Này đồ ngốc!!"

Paimon: "Lumine, quay lại!!!"

Shenhe: "Lumine...!"

Cho dù ba người gọi như thế nào, Lumine vẫn lao ra, tới gần mép của Quần Ngọc Các thì cô dậm mạnh chân xuống và phóng qua con sóng để tiếp cận tới Beisht.

Lumine vung v·ũ k·hí của mình định đâm về phía Beisht nhưng Beisht đã ngưng tụ ta một quả cầu và bắn ra một luồng ánh sáng xanh.

Lumine: "!"

Ăn trọn đòn đó khiến cô văng vào một đỉnh núi của Cô Vân Các và rơi xuống.

Shenhe thấy vậy thì vội lao ra khỏi Quần Ngọc Các để đỡ Lumine.

Paimon vì lo lắng cho Lumine nên cô bay nhanh tới chỗ của cô.

Sora định quay người chạy ra phía người yêu của mình thì bỗng...



Ningguang: "Sora, cẩn thận!"

???: "Để ta giúp cho ha"

Sora: "!?"

...

Shenhe sau khi đỡ được Lumine thì nhẹ nhàng đặt cô dựa vào một tản đá lớn.

Lumine nặng nề mở mí mắt mình lên nhìn qua Shenhe, Shenhe đôi mắt cô chẳng hiểu sao lại xuất hiện vài nét buồn lẫn đau thương.

Shenhe nhắm mắt lại, trong đầu cô bỗng nhớ lại vài hình ảnh và câu nói của quá khứ chính mình.

Giọng nói của một người đàn ông: "Ngươi sinh ra với vận mệnh như thế, chỉ cần ngươi sống thì sẽ đem đến tai hoạ cho người bên cạnh. Chi bằng hãy c·hết cho có ít để đổi lấy nàng ấy trở về"

Giọng nói của Lưu Vân Tá Phong Chân Quân: "Chỉ khi nào ngươi có được suy nghĩ dùng đến sức mạnh vì người khác, thì lúc đó ngươi mới thực sự được hoà nhập vào xã hội loài người"

Khi nhớ lại những điều đó, Shenhe với ánh mắt kiên định, cô đứng dậy và đi về phía con s·óng t·hần đó.

Tóc bạc bay phấp phới, đôi mắt cô bỗng sáng lên, xung quanh cô toả ra một làn sương băng.

Chân cô vừa mới chạm vào mặt biển thì nó đã đóng thành băng, đứng trên mặt băng đó, Shenhe triệu hồi ra một tấm phù lục rồi cô vung mạnh về con s·óng t·hần.

Phù lục khi được xuất kích, nó đã tạo ra vô số bão tuyết lớn xoay cuồng cuộng và đóng băng lại con s·óng t·hần rồi khiến nó vỡ nát.

Paimon lúc này đã bay tới bên cạnh của Lumine, ánh mắt cô nàng bây giờ tràn ngập sự lo lắng, giọng có chút run nói: "Cô không sao chứ Lumine...? Ổn...ổn chứ?"

Lumine cố mỉm cười, trấn an: "Không sao..."

Paimon khoé mắt có chút ươn ướt nói: "Nói dối...b·ị t·hương nặng như vậy mà nói không sao...?"

Lumine: "Không sao mà...đừng có mà khóc chứ"

Paimon: "Paimon...Paimon không có khóc...!"

Lumine cười hai tiếng rồi đưa mắt nhìn về phía Shenhe.

Shenhe bây giờ có đôi chút mệt mỏi sau khi sử dụng sức mạnh để phá hủy con s·óng t·hần.

Keqing thấy cơ hội đã đến, cô lại ra lệnh cho Thiên Nham Quân bắn về phía của Beisht.

Mũi tên bay về phía Beisht như mưa, nhưng bỗng...khóe miệng của cô ta giương lên một cách bí hiểm.

Beisht: "Ngươi chưa ra tay sao?"

Vào giây phút những múi tên đó sắp ghim vào cơ thể Beisht thì bỗng từ đâu có một lớp lá chắn màu tím đen cản lại toàn bộ.

Keqing: "Cái...cái gì thế!?"



Ganyu và những Thiên Nham Quân đều ánh mắt đờ đẫn nhìn tấm lá chắn kì lạ đó.

Tới ngay cả, Beidou lẫn Ningguang đều kinh ngạc không kém gì.

Lumine: "Tại sao...lại có cái lá chắn—"

RẦM!

Có một thứ gì đó bay qua người cô và va mạnh vào một chân núi bên cạnh.

Lumine trợn tròn mắt mà quay lại nhìn thì ngay lập tức đồng tử cô bỗng co lại: "Sora!"

Shenhe: "!"

Đúng thế, bóng dáng đó là của Sora với cả một cái lỗ lớn khá sâu ở trên bụng.

Lumine: "Sora! Anh bị sao thế!? Sora!"

Dù cho có gọi khô cả cổ họng thì Sora vẫn bất động trên bãi cát có dính v·ết m·áu của cậu.

Paimon hoảng loạng, bay tới cạnh Sora không ngừng lắc cái tay cậu: "Này Sora...cậu không sao chứ? Nè...nói gì đi chứ..."

Đôi tay Paimon đã bắt đầu run rẫy nhẹ, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.

Paimon: "Đồ ngốc...cậu dậy đi mà...cậu đã hứa là cùng Paimon đi tìm anh trai thất lạc của Lumine mà..."

"Nè nè...cậu dậy đi mà...không dậy là Paimon sẽ c·ướp lấy quán của cậu...và...và...Hức~..."

Thấy tình trạng này của Sora, Lumine muốn đứng dậy nhưng mà chẳng thể nào đứng được.

Lumine cắn chặt răng: "Đứng dậy đi...cơ thể của ta...!"

Lumine gồng mình, tay vịn tản đá mà mình dựa vào để đứng dậy, vịn tới nổi muốn bóp muốn nát nó, đôi chân cô loạng choạng đi tới cạnh cậu.

Shenhe vội đi tới đỡ lấy Lumine rồi cùng cô ấy đi tới.

Khi tới bên cạnh Sora, Shenhe lo lắng mà bắt mạch của cậu: "Cậu ấy còn sống..."

Lumine: "Anh...anh ấy còn sống...may quá..."

???: "Tất nhiên, vì ta đã nhẹ tay lắm rồi đó"

Lumine, Shenhe và Paimon giật mình nhìn về phía phát ra giọng nói.

Trước mặt cả bọn lúc này là một người phụ nữ với cái váy dài đen tím, cặp mắt màu xám tro, mái tóc tím ngắn ngang vai.

Lumine cau mày: "Ngươi là kẻ đã đả thương Sora?"

Eli mỉm cười: "Đúng vậy, ta là Eli, xếp vị trí thứ 10 trong Thập Vực"