Chương 116: Mộng Cảnh khốn nạn
Sora: "Mụ nội nó...sao mà không hết vậy nè!!"
Đã 15 phút trôi qua mà cậu chẳng thể nào qua nổi cái tầng 1 này, cứ g·iết bọn thỏ này bấy nhiêu thì bọn chúng cứ lại xuất hiện miết không dứt.
Moá, vậy điều kiện để vượt qua cái tầng đầu tiên này là gì hả?
Ầm...ầm...!
Sora: "Gì thế? Tại sao mặt đất lại rung lên một cách táo bạo vậy?"
Đang vô cùng thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra thì cách 5m ở trước mặt của cậu xuất hiện ra một cái hố rất to.
Và từ trong cái hố đó chui ra một con thỏ khổng lồ lông trắng, cặp mắt đỏ ngầu kết hợp với hai hàm răng sắc bén, trên giữa trán là có ba chiếc sừng nhọn.
Sự xuất hiện của nó đã làm cho đám thỏ con lúc nãy t·ấn c·ông Sora bỗng biến mất một cách lãng xẹt.
Sora: "Mày là...boss tầng 1?"
Kích thước này...có phải là hơi to rồi không...?
Cậu đoán kích thước của con này phải thuộc dạng 10m chứ không đùa.
"GAHHH!"
Con thỏ đó gầm lên một tiếng chói tai, rồi nó vung móng vuốt về phía cậu.
Sora lập tức sử dụng [Phong Bộ] để nhảy lùi ra sau, vì thế thứ mà con thỏ đó cào dính chỉ là tàn ảnh của cậu mà thôi.
Không cho Sora thở, con thỏ đó tiếp tục t·ấn c·ông b·ằng cách lao nhanh về phía cậu nhằm đâm xuyên thân thể cậu bằng ba cái sừng của nó.
Sora khẽ cười: "Cách chiến đấu quá hoang dã, quá dễ bắt bài rồi đó con thỏ to xác"
[Loạn Trảm]!
Chỉ vung một nhát kiếm thì cậu đã tạo ra 10 cái kiếm khí với nhiệt độ nóng rực bay về phía con thỏ to xác đó.
Với bản tính hoang dã, nó cảm nhận được nguy hiểm đang đe doạ tới tính mạng.
Nó định né nhưng với hàng tá kiếm khí từ Sora thì không thể, thế là nó ăn trọn toàn bộ và bị cắt thành nhiều mảnh.
Sora: "Con boss tầng 1 cũng yếu quá rồi đó, thua cả đám lúc nãy t·ấn c·ông"
Tuy đám thỏ lúc nãy rất bé nhỏ nhưng độ khó chịu của nó thì lại rất cao.
Những mảnh nhỏ của cái xác con thỏ khổng lồ bắt đầu tan biến đi, thay vào đó là sự xuất hiện của một cái rương bằng vàng.
Sora: "Ố! Phần thưởng cho việc vượt qua tầng sao!?"
Hai mắt của cậu sáng rực, vội chạy về cái rương đó và mở nó ra.
Sora: "?"
Bên trong cái rương là một lớp da thỏ, một túi Mora, còn nhiêu thì toàn là mảnh vụn của Ngọc Năng với Ngọc Hoả mà thôi.
Sora thở dài một hơi: "Mình trông chờ gì vào cái phần thưởng của tầng 1 chứ..."
Cậu bèn lấy đi túi Mora, còn các vật phẩm còn lại...chê!
Lúc này, có một màn hình xanh của hệ thống xuất hiện ra trước mặt cậu.
[Ngài đã vượt qua tầng 1 thành công, có muốn lên tầng 2 không?]
[Yes / No]
Sora vuốt cằm, suy tư một hồi thì bấm vào "Yes" trên màn hình.
Dù gì thời gian trong này khác hoàn toàn với bên ngoài nên cứ thoải mái cày cuốc.
Thân hình của Sora được bao bọc một lớp ánh sáng trắng và rồi biến mất đi.
Mộng Cảnh, tại tầng 2.
Sora: "Hửm...đây là?"
Không còn là một vùng thảo nguyên như ở tầng 1 nữa, thay vào đó là một nơi âm u lạnh lẽo tràn đầy tử khí.
Tinh...
[Điều kiện để vượt qua tầng 2 là g·iết 200 Undead trong vòng 10 phút]
Sora: "Undead...?"
Vừa dứt lời, có 5 cánh cổng đen xì xuất hiện ra và từ trong đó chui ra một bầy những bộ xương mặc giáp cùng với các loại v·ũ k·hí ồ ạt chạy về phía Sora.
Sora: "Thì ra là thế...quá dễ!"
Cậu cầm chắc thanh Nichirin trong tay và lao về phía đám Undead.
10 phút trôi qua.
Sora: "Phù~ xong rồi!"
Cậu đưa mắt nhìn cả đống mảnh vụn xương từ đám Undead rồi nhìn sang cái rương từ việc vượt qua tầng.
Sora: "Mong rằng...kiếm được đồ có tí tác dụng..."
Cậu đi tới và mở cái rương ra.
Bên trong cái rương là một thanh kiếm dài cũ kĩ, hai túi Mora và...một cái giấy?
Thấy khó hiểu, Sora cầm cái giấy đó lên để kiểm tra.
Sora: "Gì đây? Kĩ năng bắn cung...?"
Ố cậu hiểu rồi, đây là một tờ giấy để học kĩ năng.
Sora: "Bắn cung sao? Hừm...có tác dụng đấy"
Nói rồi Sora xé đôi cái giấy đó ra, lập tức có một sợi ánh sáng màu cam đi vào trong cậu.
«Chúc mừng ngài nhận được kĩ năng mới: [Thiện Xạ Bắn Cung] độ thành thục là 0%»
Sora: "!?"
Cái gì!? Cần có độ thành thục sao? Nhớ lúc trước cô nàng hệ thống này cho cậu cái [Bậc Thầy Kiếm Thuật] có cần cái thành thục đó đâu!
Cái đệt...
Biết thừa cảm xúc của cậu hiện tại, hệ thống cất giọng nói.
«Đó là lúc trước, bây giờ là bây giờ»
Sora: "..."
Biết mình không thể nào cãi lại, Sora im lặng cầm lên hai cái túi Mora mà cất vào kho hệ thống.
[Ngài đã vượt qua tầng 2 thành công, có muốn lên tầng 3 không?]
[Yes / No]
Sora bấm vào "Yes" rồi biến mất khỏi tầng 2.
Tại tầng 3.
Sora: "Nơi này...?"
Lại là một khung cảnh quái lại, Sora nhìn lên thì thấy là một bầu trời xanh mây trắng, còn bên dưới là một mặt nước và cũng là chỗ cậu đang đứng.
Sora có chút ngạc nhiên: "Mình...đứng trên mặt nước luôn...?"
Bỗng từ đâu có hai cái tay chồi lên túm lấy chân Sora, cậu giật mình chưa kịp làm gì thì bị kéo xuống.
Sora nín thở, mới mở mắt ra thì thấy một con quái vật có cặp mắt đỏ lòm, tóc tai dài bù xù, da màu xanh lè, thân hình ốm nhom tới nổi có thể thấy xương
Con mẹ nó...đây là Ma Da mà!!!
Thấy nó hả miệng định xin tí thịt của mình, Sora vung chân đạp mạnh vào bụng của nó khiến nó văng ra xa.
Thừa cơ hội đó, cậu vội bơi lên vì nếu đánh nhau với nó ở dưới này thì không khác nào là tự hủy cả.
Sắp bơi lên được thì tự dưng có gì đó quấn lấy chân Sora, cậu nhìn xuống thì thấy con "Ma Da" mà cậu đạp nó đã dùng tóc của mình quấn chặt chân cậu.
Sora định triệu hồi ra thanh Nichirin để cắt đứt cái tóc đó thì hai tay của cậu lại bị sợi tóc khác quấn chặt.
Sora: "(Cái quái...!)"
Cậu hốt hoảng nhìn sang hai bên, thấy có hai con quái nữa.
Sora: "(Ba...ba con? À không...nó vẫn còn nữa!)"
Cứ tưởng đâu chỉ có ba con thôi nhưng Sora không ngờ tới, ở phía dưới chân con đang dùng tóc quấn chân cậu là hàng loạt những cặp mắt đỏ xuất hiện.
Sora: "..."
Đây là lý do...mà cậu ghét đại dương...
...
Ngoài thế giới thực.
Sora bỗng mở mắt ra và ngồi dậy: "Trở lại...rồi!"
Nhìn ra phía khung cửa sổ thì thấy mặt trời cũng vừa ló dạng.
Sora thở dài một hơi: "Vậy là...nếu c·hết bên trong Mộng Cảnh sẽ được đưa về lại thế giới thực"
Nhớ lại cái đám "Ma Da" khốn kh·iếp đó khiến cậu phải tức giận nghiến răng, các ngươi rửa sạch cổ mà đợi đó cho bổn anh hùng tới lấy đi!
Cậu đứng dậy khỏi giường, vuốt ve nhẹ Yue đang nằm ngủ ngon rồi mới đi vào phòng vệ sinh.
Sau một hồi đánh răng rửa mặt với mặc lại bộ đồ của mình xong, Sora bước ra khỏi đó và đi tới bên cạnh Yue để đánh thức cô bé dậy.
Sora: "Dậy nào con sâu lười"
Yue yểu xìu đáp: "Vâng...!"
Sora mỉm cười, lấy ra một cái khăn ướt lau mặt cho Yue.
Đúng lúc này, cửa phòng của cậu vang lên tiếng gõ cửa cùng với giọng nói của Lumine: "Sora, anh dậy chưa đó?"
Sora nói hơi lớn: "Dậy rồi, chờ anh tí!"
Lau mặt cho Yue xong thì Sora bế con bé lên để lên vai phải của mình, Yue vui vẻ mà cọ lấy má cậu.
Đi tới và mở cửa phòng ra, Sora thấy đã đủ người rồi.
Sora nhìn qua Shenhe hỏi: "Ngủ ngon chứ?"
Shenhe gật đầu đáp: "Ngủ rất ngon...nhưng mà, dáng ngủ của Lumine hơi—"
Lumine giật mình, vội bịt lại miệng của Shenhe không cho cô nói tiếp.
Khỏi cần phải nói hết, Sora cũng hiểu ý tứ rồi, cậu đưa mắt nhìn sang Lumine trêu chọc: "À há, anh biết rồi nha~"
Lumine hoảng loạn nói: "Không...em không có!"
Sora: "Haha không chọc em nữa, vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì vào hôm nay đây?"
Paimon: "Để đó Paimon nói cho, tối hôm qua Lumine có nói có nhiều nơi mà cô chưa biết, chính vì thế hôm nay Lumine muốn về Mondstadt để mượn sách gì đó ở thư viện của Lisa"
Sora: "Ố, vậy đi thôi"
Cứ thế, cả đám cùng nhau rời khỏi Nhà Trọ Vọng Thư mà tiến về Mondstadt.