Tháng ngày trôi qua rất nhanh, ở dưới điều trị tỉ mỉ của Trúc Minh, thương thế của Bạch Lạc Tích cũng đã tốt đẹp, thân là thống soái cấm quân, không thể luôn bị bệnh liệt giường, rất nhiều chuyện đợi nàng đi xử lý.
"Điện hạ, vết thương ngài vừa tốt, đừng quá cực khổ." Tiểu An nhìn Bạch Lạc Tích cả ngày đều cầm bản đồ phòng thủ kinh đô và vùng lân cận.
"Được, ngươi đi nghỉ trước đi, ta nghiên cứu một chút nữa." Bạch Lạc Tích mỉm cười nhìn về phía Tiểu An, tiếp nhận cái đĩa trong tay nàng bánh ngọt để bên trong, tiện tay cầm lấy một khối bỏ vào trong miệng.
"Aiz." Tiểu An biết tính khí của chủ tử nhà mình, xem ra không có nghiên cứu xong bản đồ phòng thủ này chắc là không biết nghỉ ngơi.
"Tích Nhi còn đang bận?" Nhìn Tiểu An đi ra, Trúc Minh ở trong viện múa kiếm dừng lại động tác.
"Điện hạ còn đang nghiên cứu bản đồ phòng thủ."
"Ừm, ta vào xem thử." Trúc Minh thu hồi bội kiếm.
"Sư phụ, ngài tới rồi." Thấy Trúc Minh đi vào, Bạch Lạc Tích đứng dậy nghên đón.
"Thân thể vừa tốt, đừng miễn cưỡng." Trúc Minh đem chén thuốc trên bàn đưa tới.
"Tích Nhi sẽ chú ý." Bạch Lạc Tích nở nụ cười đẹp đẽ, tiếp nhận chén thuốc, nhìn nước thuốc đen thui, lông mày sâu sắc nhăn lại, miệng nhỏ cũng hơi mím lên.
"Mau nhân lúc uống nóng." Trúc Minh nhìn đứa nhỏ bưng chén thuốc liền muốn cọ đến bên cạnh mình, mở miệng thúc giục.
"Sư phụ, thuốc này quá đắng, ngài phối một bộ không đắng cho Tích Nhi đi." Bạch Lạc Tích ngửi một cái mùi vị trong chén, không nguyện mở miệng.
"Thuốc đắng dã tật, thuốc này đối với thương thế của ngươi rất hữu hiệu, đừng muốn lừa dối qua ải" Trúc Minh hiểu rõ đứa nhỏ, nếu như chính mình không nhìn nàng uống vào, chén thuốc này chính mình khổ cực nấu mấy canh giờ chẳng biết đi đâu rồi.
".. Sư phụ, ngài đi nghỉ trước đi, ta xem xong bản đồ phòng thủ thì uống thuốc." Bạch Lạc Tích cầm chén thuốc thả xuống, nhìn chốc lát, làm ra quyết định.
"Có muốn sư phụ đi gọi hoàng thượng đến xem ngươi uống thuốc hay không?" Trúc Minh luôn hết cách với đồ đệ này, chỉ có thể lấy ra Tiêu Yến uy hiếp.
"..."
Phương pháp kia quả nhiên hữu hiệu, Bạch Lạc Tích dừng lại động tác trong tay, quay người cầm lấy chén thuốc, hít sâu một hơi, đem thuốc uống vào.
"Đắng.. đắng." Bạch Lạc Tích vươn đầu lưỡi, vẻ mặt buồn cười, lung tung cầm lấy bánh ngọt một bên nhét vào trong miệng, Trúc Minh đã cười đến không đứng lên nổi.
"Hoàng thượng?" Tiểu An phát hiện Tiêu Yến đứng ở đằng xa.
"Ừm, không cần thông báo, trẫm chỉ là đi ngang qua."
Nhìn không khí ấm áp của hai người trong phòng, Tiêu Yến có chút cô đơn, đứa nhỏ này ở trước mặt mình cung kính xa cách, quyền mưu tính toán. Lại ở trước mặt người khác biểu lộ ra tình cảm chân thành như vậy, trong lòng Tiêu Yến một trận chua xót, không biết là đố kị hay là ước ao, cũng hoặc cả hai đều có.