"Không nói sao? Trẫm cũng không thời gian ở chỗ này hao tổn."
Tiêu Yến cũng mất tính nhẫn nại, kỳ thực cô mơ hồ đoán được Bạch Lạc Tích là vì cứu mình, nhưng để đứa nhỏ này thừa nhận quan tâm chính mình có khó khăn như vậy sao?
"..."
Vẫn cứ trầm mặc, dường như như vậy là có thể hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của chính mình."Ngày mai dọn về vương phủ ở, không truyền không được vào cung."
Tiêu Yến ném xuống cây chổi, quay người rời đi, cô muốn bức ép đứa nhỏ này, thời điểm chính mình nguy nan có thể liều mình mà cứu, lúc hôn mê có thể dốc lòng chăm sóc, thời điểm triều cục rung chuyển có thể lấy đại cục làm trọng. Nhưng bây giờ chính mình tỉnh rồi Bạch Lạc Tích lại trở về đứa trẻ cách chính mình từ ngoài ngàn dặm kia.
"Mẫu Hoàng?"
Nghe được câu này, Bạch Lạc Tích vẫn trầm mặc có phản ứng, trong giọng nói mang theo một tia kinh ngạc.
"Thế nào? Không nghe rõ, trẫm để ngươi ngày mai.. Không.. Tức khắc dọn về vương phủ, không truyền không được vào cung."
Tiêu Yến để lại một câu nói, quay người rời đi.
Nửa canh giờ qua đi, Bạch Lạc Tích vẫn quỳ ở tại chỗ, không có đứng dậy, đương nhiên cũng không có rời khỏi hoàng cung.
"Điện hạ, ngài trở về trước đi, hôm nay hoàng thượng tâm tình không tốt."
Vinh Thiển bất đắc dĩ, chỉ có thể không ngừng khuyên bảo.
"Ừm, ta biết rồi."
Bạch Lạc Tích nhàn nhạt đáp lại, nàng không muốn cứ như vậy rời khỏi, đã trải qua binh biến trước đó, Tiêu Yến hôn mê, nàng phát hiện trong lòng mình đối với mẫu thân này càng ngày càng không muốn xa rời, quyến luyến không giống lúc nhỏ, mà là một loại quý trọng mất mà lại được, nàng không muốn trong lòng hai người có một tia ngăn cách.
"..."
Vinh Thiển thấy Bạch Lạc Tích không có động tác, lắc lắc đầu.
Chân nến bên trong đã cháy tắt, ánh trăng rãi ở mặt đất, hương hoa nương theo từng trận gió nhẹ, Bạch Lạc Tích đã lâu không từng bình tĩnh như vậy, hẳn là từ trước đến giờ chưa từng bình tĩnh như vậy, Từ nhỏ sinh trưởng ở thâm cung, thị vệ cung nữ thành nhóm, chính mình lại bướng bỉnh tinh nghịch. Sau đó đi tới biên tái, tuy nói ít đi ầm ĩ trong cung, nhưng cũng có thêm lệ khí độc hữu quân doanh, ít có thời gian bình tĩnh lại tâm tình. Sau đó lại được triệu hồi kinh, từng hình ảnh kinh tâm động phách, nguy cơ tứ phía, vốn tưởng rằng nhìn thấy Bạch Hiên có thể có được một tia an ủi, nhưng cuối cùng vẫn là thất vọng mà về. Mãi đến tận Hạ vương binh biến, Trang Ôn mang theo Bạch Hiên tới cứu giá, Bạch Lạc Tích mới biết chân tướng của chuyện, cũng mở ra nghi hoặc của nhiều năm.
Đêm đó, Bạch Lạc Tích nghĩ đến rất nhiều, nhớ lại rất nhiều, vốn muốn đợi trời đã sáng đi nói rõ nguyên nhân với Tiêu Yến, nhưng nàng đánh giá cao tình hình thân thể của chính mình..
"Điện hạ! Điện hạ!"
Sáng sớm hôm sau, cung nữ đúng hạn quét dọn tẩm cung, đẩy cửa mà vào lại bị Bạch Lạc Tích ngã trên mặt đất hù dọa.
"Phải làm sao?"
Mấy tiểu cung nữ mờ mịt luống cuống.
"Nhanh đi thông báo Vinh cô cô."
Một cung nữ thông minh kêu.