“Lạc Trần, đệ có trong đó không?”
Lạc Trần nghe vậy liền nhanh tróng rời giường đi ra mửa cửa, bên ngoài Nhạc nhi đã đứng trước cửa phòng hắn từ bao giờ, trên người nàng mặc một bộ độ xanh nhẹ, tôn nên vóng dáng đẫy đà, trước sau lồi lõm của mình. Trông thấy vẻ ngoài của Nhạc Nhi như vậy trong lòng Lạc Trần cũng cảm thán.
“Đúng là chủ nào tớ đấy, đến nha hoàn bên cạnh Ninh Thiên Vũ cũng có tư sắc như vậy”
Nhưng rất nhanh hắn liền dẹp cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu, Lạc Trần biết hoa đẹp thường thì sẽ có gai, Nhạc Nhi tuy bể ngoài có vẻ dịu dàng dễ gần như vậy nhưng Trần Phong còn biết nàng cũng là một nữ nhân có thiên phú tu luyện khá tốt.
Thông qua việc vận dụng bí phát, Lạc Trần cũng nhìn ra được Nhạc Nhi cũng mang một thân tu vi không tâm thường, từ biểu hiện bề ngoài Lạc Trần có thể khẳng định Nhạc Nhi có ti vi thấp nhất cũng là luyện thể cảnh bát trọng trở nên. Lếu nhìn ra khắp Phú Xuân Thành cũng có thể được coi là một thiên tài tuy luyện hiếm thấy, vậy mà nàng ta chỉ là một thị nữ bên cạnh Ninh Thiên Vũ.
“Đệ làm gì mà thần người ra như vậy, mau vào trong chuẩn bị đi, chốc nữa cùng ta và tiểu thư ra phố mua ít đồ. Còn mấy ngày nữa là đến năm mới nên tiểu thư muốn đi ra ngoài mua chút đồ chuẩn bị đón năm mới, đệ mau vào chuẩn bị đi”
Lạc Trần bị Nhạc nhi lôi về từ sâu trong những suy nghĩ miên man trước đó, hắn cũng có chút lúng túng vội nói.
“Nhạc tỷ đệ tới liền đây”
Rồi hắn tiến Nhạc Nhi rời đi, sau đó hắn vội vào phòng thay một bộ đồ mới, vác nên người thanh huyền kiếm mà lần trước Nhạc nhi đưa cho, Lạc Trần nhanh tróng hướng cửa lớn của Ninh Phủ mà chạy đi. Tới lơi, hắn đã thấy Ninh Thiên Vũ và Nhạc Nhi đã đang đứng đợi hắn, thấy vậy sắc mặt của Lạc Trần khẽ đổi, hắn vội tiến tới trước mặt Ninh Thiên Vũ khom người nói.
“Để cho tiểu thưa phải đợi, thuộc hạ có lỗi”
Đối với hàng động đó của Lạc Trần, Ninh Thiên Vũ vẫn dữ thái độ lạnh lùng như trước.
“Được rồi, ta hy vọng không có lần sau, chúng ta đi thôi”
Dứt lời nàng cứ thể đi thẳng ra cửa lớn của Ninh Phủ, còn Lạc Trần sau khi nhận được câu nói đó của Ninh Thiên Vũ hắn như được đại xá, trong lòng có chút buông lỏng, rồi hắn nhan chân đuổi theo bóng hai người Ninh Thiên Vũ và Nhạc nhi.
Trên phố lớn đông đúc quán xá của Phú Xuân Thành, mọi người đi lại tấp nập hối hả. Lạc Trần lững thững đi sau hai vị thiếu nữ xinh đẹp trước mặt mà cảm thấy có chút buồn rầu, hắn đã theo hai nàng cả mấy giờ đồng hồ rồi, đúng là theo phụ nữ đi mua sắm là một loại tra tấn.
Trong lúc Lạc Trần đang suy nghĩ miên mà thì phía trước chợt chuyền tới âm thanh đôi co của hai người.
“Ha ha, không ngờ hôm nay bổn thiếu gia lại may mắn tới vậy, ở đây lại gặp được hai mỹ nhân không tồi. Nhất là dáng người đó thật đúng là khiến người khác không cầm lòng được”
Trong lúc hai người Ninh Thiên Vũ và Ninh Nhạc đang mải mê chọn đồ thì từ đâu tới một tên công tử bột, đi theo hắn là mấy tên tùy tùng vẻ mặt vô cùng hèn mọn và bỉ ổi. Tên công tử mặc quần áo hoa lệ đó không kiêng lể gì mà tới trước mặt hai người Ninh Thiên Vũ buông lời tán tỉnh, điều đó tất nhiên dẫn tới hai người không cảm thấy dễ chịu.
“Hừ, ngươi là tên khốn nào, giám trước mặt tiểu thư nhà ta mà khua môi múa mép. Khôn hồn thì cút đi, nếu không đừng trách chúng ta ác độc”
Nhạc Nhi đứng bên cạnh, thấy có tên vô lại tới khiêu khích thì đương nhiên không nhịn được mà đứng ra lớn tiếng lên giọng. Có điều đối với thái độ của nàng và Ninh Thiên Vũ thì tên thiếu gia ăn chơi đó không thèm để ý trong lòng mà tỏ vẻ thích thú.
“Ha ha, đúng là có cá tính rất mạnh, nhưng bổn thiếu cũng rất thích, như vậy khi đem lên giường mới có cảm giác thành tựu cùng thú vị.”
“Tiểu mỹ nhân ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không? Hừ, được bổn thiếu để mắt tới đã là phúc phận của các ngươi. Vậy mà không không biết điều thì thiếu gia ta không ngại vùi hoa dập liễu đâu”
Mấy tên thuộc hạ của tên công tủ đó đứng bên cạnh cũng ùa theo những lời nói bỡn cợt, trêu đùa.
Tiếp đó tên thiếu gia ăn mặc hoa lệ kia định tiến lên một bước tới gần Ninh Thiên Vũ với ý định tháo khăn che mặt trên người nàng xuống. Đối với hành động đó của tên thiếu gia đó Ninh Thiên Vũ đương nhiên là vô cùng tức giận, ánh mắt của nàng có chút lạnh đi, trong lúc nàng chuẩn bị ra tay thì có một bóng người tiến lên phía trước lấy thân mình che chắn trước mặt nàng.
“Các ngươi có phải chán sống rồi phải không, giám có ý định xấu với nhị tiểu thư thì các ngươi tiêu rồi.”
Thấy mấy tên quần là áo lượt định tới có hành động vô lễ với Ninh Thiên Vũ, trong lòng Lạc Trần bốc lên một ngọn lửa giận vô danh. Hắn lắc mình một cái đã đứng chắn trước mặt Ninh Thiên Vũ, tay hắn tóm lấy cánh tay của tên thiếu gia kia rồi dùng sức bẻ một cái.
“Rắc”
Âm thanh của cánh thay bị gãy vang lên, nhưng trong mắt Lạc Trần không hể để ý trong lòng mà trong mắt hắn tràn ra một lại tức giận trước nay chưa từng có.
“A, tay của ta. Tên khốn ngươi lại dám ra tay với ta, ngươi có biết bổn thiếu gia là ai chăng. Các ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gí còn không mau tiến lên đem bọn người đó bắt lại.”
Mấy tên thủ hạ của tên thiêu gia kia mới vội định thần lại sau hành động đột ngột đó của Lạc Trần, chúng hăm hở tiến tới trước mặt ba người. Trong đó có một tên không khách khí mà vung một đấm tấn công tới Lạc Trần.
“Hừ, không cần các ngươi là ai, giám ở Phú Xuân Thành này dở trò bất kính với nhị tiểu thư thì bắt buộc phải trả giá.”
Trước một đám gia đính với thái độ du côn như vậy Lạc Trần không hề tỏ vẻ nao núng, hắn dơ nhẹ cánh tay của mình lên liền chộp được lắm đấm của tên gia đinh trước mặt. Tiếp đó Lạc Trần liền bồi cho hắn một cước khiến tên đó bị đánh bay ra sau tới mấy mét, ra tay liền khôn ngừng nghỉ, Lạc Trần liền hướng tới mấy tên gia đinh còn lại liên tiếp tung ra vài quyền vài cước liền sử đẹp chúng.
Với thực lực là luyện thể cảnh đỉnh phong như hiện tại, việc giải quyết mấy tên tiểu lâu la như vừa rồi đối với Lạc Trần mà nói không tính là gì. Mắt thấy vài tên thủ hạ của mình bị dễ dàng giải quyết như vậy, trong mắt tên thiếu gia kia bắt đầu xuất hiện vẻ hoảng loạn.