Nhạc Phụng Thiên dùng ành mắt đầy thăm dò nhìn về hướng Ninh Thiên Vũ và Lạc Trần, ý đồ của hắn đã quá rõ ràng, hắn muốn dùng thực lực để nói chuyện vì vậy liền nghĩ là phương pháp tỷ võ này. Mà đối tượng hắn nhăm tới là Lạc Trần vừa gây ra động tĩnh lớn vừa rồi.
Nhìn bề ngoài có vẻ như Nhạc Phụng Thiên chỉ đang nhắm vào Lạc Trần nhưng thật ra hắn là đang thăm dò thái độ của Ninh Thiên Vũ đối với Lạc Trần một lần lữa. Chỉ cần nàng ta tỏ ra thái độ không muốn bao che cho Lạc Trần vậy hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nhưng ngược lại nếu Ninh Thiên Vũ khăng khăng muốn bảo vệ Lạc Trần thì hắn cũng không tiện làm lớn chuyện này, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của đại ca hắn không tiện làm lớn chuyện.
Vốn dĩ hai nhà Nhạc Gia và Ninh Gia đã không vừa mắt nhau, hai bên đã không ít lần động đao kiếm, nếu không may khiên hai bên lại phát sinh xung đột vào thời điềm cả thành đang gặp uy hiếp từ dị thú như vậy đúng là một hành động không khôn ngoan.
Sau khi suy nghĩ một hồi Ninh Thiên Vũ cũng lên tiếng, nàng nhìn về phía Nhạc Phụng Thiên với ánh mắt sắc bén, đầy ý cảnh cáo lạnh giọng nói.
“Được, tỷ võ thì tỷ võ, nhưng có điều hai bên nhất định không được động sát chiêu, nếu không...”
Ninh Thiên Vũ nói với giọng đầy thâm ý, nàng nhìn về phía Nhạc Phung Thiên không ngại mà thi triển một chút tu vi áp về hưỡng của hắn và đầy chắc nịch nói ra. Nhạc Phụng Thiên cũng không phải là người ngu, hắn liền hiểu ẩn ý của Ninh Thiên Vũ mà không nói nhiều mà liếc mắt sang tên hạ nhân bên cạnh.
Ý bảo hắn ra đánh một chận với Trần Phong, tên nam tử khôi ngô đó vừa nhìn liền hiểu ý chủ tử, hắn bước nên một bước, tu vi toàn thân bộc phát ra hết toàn bộ không dữ chút nào. Tuy nhiên hắn còn chua kịp động thủ đã bị Ninh Gia nhị tiểu thư ngăn lại.
“Khoan đã ta thấy nếu đánh như vậy đúng là không có gì hấp dẫn cả. Như vậy đi Nhạc Phụng Thiên, ta với ngươi đánh cược xem ai là kẻ thắng cuộc thế nào?”
Nhạc Phụng Thiên cũng bị Ninh Thiên Vũ làm cho hứng thú, hắn cũng không biết nàng ta lấy đâu ra tự tin như vậy, hơn ai hết hắn rất hiểu tên thuộc hạ của mình vừa phái ra. Tên đó có thực lực cũng không thể, hiện tại hắn đã hơn hai mươi tuổi, có tu vi luyện thể lục trọng đỉnh cao, so với Nhị Hắc phải mạnh hơn nhiều.
Tuy biểu hiện vừa rồi của Lạc Trần rất tốt, có thể đánh bại người có tu vi luyện thể ngũ trọng nhìn rất ghê gớm nhưng theo Nhạc Phụng Thiên hắn quan sát thì tuổi của Lạc Trần rất trẻ chỉ từ mười năm, mười sáu tuổi chở lại.
Với độ tuổi đó và thân phận hạ nhân của hắn thì Nhạc Phụng Thiên tin thực lực của Lạc Trần cũng không có cao tới có thể so sánh với một tên luyện thể cảnh lục trọng đỉnh cao đã có mười mấy năm luyện võ như tên hạ nhân vừa rồi của Nhạc Phủ.
Vậy mà không hiểu sao Ninh Thiên Vũ lấy tự tin ở đâu ra mà muốn đánh cược với hắn, vì vậy Nhạc Phụng Thiên cũng không hề do dự đáp ứng, hắn còn rất tin tưởng với ành mắt của bàn thân.
“Ninh nhị tiểu thư, người đã muốn cá cược vậy không biết người muốn cá cược cái gì”
Hắn có vẻ hào hứng nhìn về Ninh Thiên Vũ nói, hắn cũng muốn biết Ninh Thiên Vũ trong hồ lô bán thuốc gì. Nhưng đối với ánh mắt đó của Nhạc Phụng Thiên, Ninh Thiên Vũ từ đầu tới cuối đều không có cau mày với hắn một cái, nàng chỉ lạnh lùng nói.
“Ta thấy tốt nhất là đem Kim Tiền ra cá đi, ta áp 1 vạn đồng vàng Lạc Trần thắng, không biết Nhạc Gia Phung Thiên tam thiếu thấy thế nào?”
Một vạn đồng vàng, nếu so với con số một ngàn đồng vàng vừa rồi của Lạc Trần thì đúng là lớn gấp mười lần, nhưng đối với những vị thiêu gia công tử nhà giàu như hai người Ninh Thiên Vũ và Nhạc Phụng Thiên đúng là không quá khó khắn. Sau khi trầm tư một hội nữa thì Nhạc Phụng Thiên cũng chốt.
“Ninh Tiểu thư đúng là mạnh tay, có điêu ta rất thịch, 1 vạn đồng vàng vậy thì một vạn. Ta áp Nhạc Đông thắng, hy vọng đến lúc đó Ninh tiểu thư không quá thất vọng”
“Được vậy bắt đầu đi”
Dứt lời hai người Ninh Thiên Vũ và Nhạc Phụng Thiên cũng tự động lùi lại phía sau để chừa lại khoảng chống ở giữa cho hai người Lạc Trần và Nhạc Đông. Đứng bên cạnh đó Nhạc Nhi nhịn không được mà hưng phấn hô to.
“Lạc Trần, ngươi cố lên, ta tưởng ngươi”
Vừa rồi khi Lạc Trần gặp rắc rối, nàng định bụng muốn ra tay dạy cho tên gây sự với Lạc Trần một chận nhưng khi nàng nhơ tới đây là Nhạc Phủ thì cũng không loạn động. Nàng nhanh trí liền đi gọi Ninh Thiên Vũ tới, với thân phận của Ninh Thiên Vũ thì cho dù ở Nhạc Phủ thì cũng không có ai dám manh động.
Nhưng khi nàng dẫn Ninh Thiên Vũ quay trở lại đã thấy Lạc Trần đánh hạ đối thủ của mình thì hết sức bất ngờ, nàng không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà thực lực của Lạc Trần lại tăng nhiều như vậy. Tuy nàng không thể nhìn ra thực lực của hắn lợi hại tới đâu nhưng mà nhị tiểu thư đã đồng ý để cho hắn đi đánh nhau vì vậy nàng cũng tin tưởng ánh mắt của tiểu thư nhà mình.
Lạc Trần cũng từ từ bước vào trung tâm khoảng chống, hắn cẩn thận thăm dò đối thủ trước mặt. Tuy tên đó còn kém hắn một trọng cảnh giới, Lạc Trần có thể hoàn toàn nghiền áp hắn nhưng hắn lại không thể nào bộc lộ ra toàn lực như vậy, điều đó rất gây chú ý và sẽ khiến nhiều phiền phức không đáng tới.
Trong đầu hắn không ngừng suy tĩnh làn sao để bản thân không bộc lộ ra toàn bộ thực lực mà vẫn có thể đánh thắng Nhạc Đông, quả thật rất rắc rối.
“Tiểu tử ngươi hôm nay đúng là không may, lại dám tới Nhạc Phủ chúng ta diễu võ dương oai, đúng là không biết sống chết ra sao. Hôm nay ta nhất định phải cho ngươi biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn. Tiếp quyền Nhất Quyền Phá Sơn”
Trước lời khiêu khích và một kích đó của đối thủ, Lạc Trần khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khinh thường, nhưng hắn không có dùng toàn lực mà chỉ đơn thuần vận dụng một quyền như rất tùy ý đánh ra chặn lại công kích đó.
“Phành, phành”
Hai bên va chạm kịch liệt với nhau, tên Nhạc Đông đó sau một kích vừa rồi thì bị Lạc Trần đánh cho lùi lại mấy bước về phía sau, hiền nhiên một kích đó hắn đã ăn thiệt thòi lớn.