“Tốt, ngươi nếu đã đáp ứng vậy hãy để mọi người ở đây làm chứng, ta sẽ đánh với ngươi, nhưng nếu như ngươi thua mà muốn lật lọng mà nói thì đừng có trách ta”
Lạc Trần từ tốn tiến lên phía trước mấy bước, tới gần tên nam tử trước mặt, mà mọi người xung quanh cũng tự động nùi lại về sau, nhường cho hai người một khoảng trống.
“Này các ngươi nói tên tiểu tử mặt trắng kia là ai vậy, nhìn trang phục hắn mặc hẳn là hạ nhân của Ninh Gia. Không biết tên đó tại sao lại đắc tội với Nhị Hắc vậy không biết, nghe nói Nhị Hắc là thuộc hạ thân thiết bên cạnh Nhạc Gia tam thiếu Nhạc Phụng Thiên thì phải.”
“Hắc hắc, tên này thường ngày ỷ có tam thiếu Nhạc Gia phía sau nên quen thói hung hăng. Tên tiểu tử của Ninh Gia kia coi như hôm nay đen đủi rồi”
“Ngươi thì biết gì? Ta nghe nói mấy tháng trước, biểu đệ của Nhị Hắc, Đại Hoàng ở ngoài làm ác, không may bị người ta thịt rồi. Từ biểu hiện hôm nay của Nhị Hắc, xem ra tên hung thủ đó là thiêu niên kia đi”
“Ồ vậy sao? Xem ra tên tiểu tử kia gặp họa rồi, đậy là Nhạc Phủ hắn lại gặp được Nhị Hắc hẳn là kết cục cũng không được tốt rồi.”
“Ta nghĩ không đơn giản như vậy đâu. Ta nghe nói tên tiều tử đó là thuộc hạ của Ninh Gia nhị tiểu thư, được đích thân nàng ta tài bồi, xem ra hắn rất được nàng a xem trọng. Kết cục ra sao cũng khó mà đoán trước được”
“Ha ha, từ xưa tới này Ninh Gia và Nhạc Gia vốn đã bất hòa với nhau, không ngờ xị việc như vậy lại xảy ra. Chắc hẳn sẽ có kịch hay để chúng ta xem rồi. Ta cá là tên tiểu tử mặt trắng kia phải thua cuộc rồi.”
“Ồ ngươi nói vậy là rất có lòng tin với tên tiều tử đó. Vậy đi ta với ngươi cá cược, ta cá 100 đồng vàng tên Nhị Hắc kia sẽ thắng.”
“Tốt, ta cũng cá,,, ta cũng cá cược”
Bên cạnh Lạc Trần và Nhị Hắc đang chuẩn bị quyết đầu, những hạ nhân của những gia tộc và thế lực khác cũng hông hề kiêng kỵ gì mà xì xào bàn tán không ngừng. Không những thế chung còn công khai đánh cược xem ai là kẻ thắng cuộc, khiến không khí ở đây thoáng chốc trở nên náo nhiệt hơn hẳn, cả đám mấy chục người cùng tụ lại một chỗ ghi danh để cá cược, họ cũng chỉ là đám người tham gia lao nhiệt, thấy nửa cháy mà đổ thêm dầu mà thôi.
“Hừ tiểu tử, hôm nay để đại gia ta dạy cho ngươi một bài học, để ngươi nhớ mội hành động của mình đều phải trả giá đấy”
“Vậy sao? Ta cũng muốn biết mình phải trả cái giá nào đấy?”
“Hừ muốn chết.”
Nhị Hắc trong lòng sớm đã nhẫn nhịn một bụng hỏa, mấy nần khiêu khích Lạc Trần không được lại bị hắn gậy ông đập lưng ông, tức tối nhìn không nồi lữa mà ra tay tấn công trước. Nhị Hắc vung tay co lại thành quyền rồi dùng lực vung mạng thành một quả đấm lớn tấn công về phía Lạc Trần.
Nhị Hắc co tu vi luyện thể cảnh ngũ trọng cao thủ, một quyền đánh ra có sức mạng tới năm trăm cân, gấp mười mấy lần người bình thường. Dưới một quyền này nếu Lạc Trần chỉ là hắn của bốn tháng trước cũng giám đón đỡ, nhưng với thực lực hiện tại của hắn thì ngay cả nhìn Lạc Trần cũng không thèm nhìn tới lần thứ hai.
Tuy nhiên hắn hiện tại vẫn đang dấu dốt, có đem thực lực của bản thân ẩn dấu đi, vì vậy hắn cũng phải làm cho ra vẻ một chút. Vẻ mặt của Lạc Trẩn đang bình tĩnh nhưng sau khi thấy một quyền đó thì sắc mặt khẽ biến rồi vội vàng nùi lại phía sau, nhưng Nhị Hắc đâu có cho hắn cơ hội, thấy Lạc Trần chánh đi một quyền của bản thân, Nhị Hắc niền lấy thế tiến nên tiếp một quyền bên tay trái đánh tới.
“Bát Cực Quyền”
“Ngươi có chốn đằng trời”
Lạc Trần không có dám khinh thường, hắn vội lấy đà, hạ thân chùng xuống rồi lấy sức bật một cái nộn mấy vòng trên không chánh được một quyền đó. Lạc Trần hiện tại biểu hiện ra ngoài chỉ là luyện thể cảnh tứ trọng đỉnh, vì vậy khi đối chiến với Nhị Hắc thì có vẻ hơi đối sức.
“Tiểu tử, ngươi chỉ biết chốn chạy hay sao? Có giỏi thì đánh trực tiếp với bổn đại gia”
“Như ngươi mong muốn”
“Thiên Cương Thoái”
Lạc Trần trụ một chân, liên tiếp đã ra liên hoàn cước có uy lực kinh khủng, cước pháp của hắn tung ra như bão táp mưa xa, liên tục vài chục cước tiến tới Nhị Hắc, khiến cho Nhị Hắc khinh địch bị liên tiếp chúng ba cước của Lạc Trần, chật vật lui về sau.
Nhị Hắc vì chủ quan niền bị ăn thiệt thòi lớn, hắn căm giận nói.
“Rất tốt, ngươi đã thành công làm ta tức giận vậy thì hôm nay ta phải khiến ngươi bò ra khỏi Nhạc Phủ này.”
“Hừ ngươi có phải đàn bà không vây, đánh thì hãy đánh đi làm gì phải nói nhiều như vậy”
“Ngươi, khốn kiếp”
Lạc Trần nhìn Nhị Hắc khinh thường nói, khiến hắn nổi giận lôi đình, điên cuồng tấn công Lạc Trần lần lữa.
“Cho ngươi chút thể diện, còn tưởng bản thân lợi hại tới đâu”
“Thiên Cương Chấn Sơn”
Lạc Trần trực tiếp thôi động quyền pháp, chân khí được hắn quán chú và nắm đấm rồi hung hăng dáng thẳng tới Nhị Hắc, Nhị Hắc đưng nhiên không chịu đứng yên, hắn cũng dùng thủ đoạn của mình đón đỡ một quyền đó của Lạc Trần.
Nhưng không ngờ khi nắm đấm của Lạc Trần trạm tới xong thủ của Nhị Hắc, tưởng chừng như đã bị cản lại ở đó, nào ngờ một đấm của Lạc Trần thế vẫn như chẻ tre xuyên qua phòng ngự của Nhị Hắc dáng xuống ngực hắn. Ăn một đấm đó, thân hình của nhị hắc như bao cát bị đánh bay đi rồi rơi xuống một cái bàn tiệc gần đó.
“Hừ còn tưởng võ kỹ, công pháp của Nhạc Gia lợi hại tới đâu, không ngờ ngay cả một quyền của ta cũng đỡ không nổi, đúng là mất mặt.”
Lạc Trần nhìn Nhị Hắc bị đánh bay đi như một bao cát rồi chật vật như vậy thì liền tỏ vẻ khinh thương nói.
Còn Nhị Hắc bị đánh bay đi, sau khi chật vật đứng lên đi được vài bước, lại nghe Lạc Trần nói những lời đó thì tức giận đến hỏa khí công tâm, tại chỗ hộc máu mà khuỵ gối xuống.