Lạc Thần Tái Sinh

Chương 85-3




Đạo diễn lấy danh sách những người tham gia thử vai vòng 2 từ tay trợ lý đang đứng bên cạnh.

"Tiêu Nhược, rất tốt, rất tốt, cô cũng qua vòng này rồi!"

Lâm Nhược mỉm cười gật đầu, không kiêu ngạo hay phấn khích, vẫn dáng vẻ bình tĩnh.

Ngoài 3 người được chọn ngay, sau đó cũng chọn thêm vài người nữa để vào vòng 3.

Lâm Nhược tham gia thử vai cho một vai nhỏ của bộ phim này cũng là có lý do. Thứ nhất đây là một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng -có đủ không gian để cho những diễn viên ngoại quốc thể hiện. Thứ hai là bộ phim này đầu tư rất khủng, nội chuẩn bị tiền kỳ thôi đã mất thời gian 3 năm liên tục, nhắm chừng đến tháng 10 năm nay bấm máy khởi quay.

Vòng 3 diễn ra ngay tại phòng tập nhảy đó, những người bị loại được nhân viên mời ra ngoài.

"Ok, Đây là cách thức thi vòng 3, đầu tiên mọi người lên đây bốc thăm, căn cứ trên là thăm mà bắt cặp ví dụ a1 sẽ cùng cặp với a2. Sau đó đạo diễn Lawrence sẽ cho mỗi nhóm một hoàn cảnh, mọi người cứ dựa vào hoàn cảnh đó mà diễn. Thời gian luyện tập sẽ bắt đầu sau bữa trưa. 2 giờ trưa, mọi người sẽ phải tập trung tại phòng tập này để bắt đầu vòng 3, đây cũng là vòng cuối cùng!"

Rốt cuộc cũng đến vòng cuối, ai cũng thở ra nhẹ nhõm nhưng cũng lại thấy căng thẳng hơn.

Số lượng người vào vòng 3 dường như là đặt ra trước, tất cả có 10 người vừa vặn 5 cặp.

Mọi người lục tục lên lấy thăm.

Lâm Nhược có chút nôn nao đi lên, lấy một lá thăm, mở ra - là C2

Ngay lúc đó có một giọng nói cất lên "Tôi có C2, xin hỏi ai lấy được C1?" Rụt rè, không tự tin. Một cô gái nhỏ nhắn, ánh mắt nhút nhát, tay giơ lá thăm nhưng hơi rụt lại.

Cô gái này khi nãy lúc đạo diễn công bố tên người đậu, đến người thứ 10 thì có chút chần chừ khẳng định là được bù vào cho đủ số. Ai cùng cặp với cô ấy chắc hẳn sẽ bị kéo xuống.

"Tôi là C1" Lâm Nhược cười hoà nhã với cô bé.

"Người này diễn không tốt, có thể sẽ kéo cô xuống! Hay tôi qua nói với đạo diễn một tiếng đổi cho hai chúng ta cùng một nhóm!" Helen nghi hoặc nói

Helen này cũng là một người có lòng nhà "Cô còn chê quan hệ của mình chưa đủ để người ta khinh thường hay sao mà còn muốn sử dụng đặc quyền! Tôi không sao đâu!"" Lâm Nhược cười nhẹ

"Thật không sao chứ!"

"Không sao mà!" Lâm Nhược lại hỏi

"Lát nữa có muốn cùng ăn trưa không?"

"Đương nhiên rồi, tôi còn muốn cùng Đại Bảo nói chuyện nhiều một chút" Helen dường như đã lên hết kế hoạch cho bữa trưa rồi.

Cô bé cầm lá thăm C2 đi qua, ngượng ngùng mỉm cười chào Lâm Nhược "Em sẽ cố gắng hết sức!"

Lâm Nhược vỗ lên vai cô bé cười nói "Chị tin tưởng em!"

Cô gái rõ ràng ngẩn người ra, cô biết thực lực của mình tới dâu, trừ diện mạo có chút dễ nhìn, kỹ năng diễn xuất thật không được tốt cho lắm. Nụ cười cổ vũ kia của Lâm Nhược không khỏi làm cô cảm động, càng thêm có động lực để cố gắng.

Cứ xem như cô diễn quá tệ đi, nhưng cô nhất định phải cố gắng. Ít nhất… Ít nhất không thể cản trở người khác.

“Chị Tiêu Nhược, xin chào. Em tên là Bối Tây” Bối Tây cười vươn tay

Lâm Nhược bắt tay cô bé “Rất vui được biết em, giữa trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”

“Được ạ!” Bối Tây vui vẻ gật đầu.

Phân nhóm xong, đạo diễn Lawrence ho khan một tiếng, ý bảo mọi người im lặng, nói “Tình huống vòng thứ ba này rất đơn giản, một đôi tình nhân cãi vã, hy vọng mọi người buổi chiều thể hiện tốt. Chúc mọi người bữa trưa ngon miệng và buổi trưa vui vẻ”

Nói xong, đạo diễn dẫn theo bốn ngưòi còn lại rời khỏi phòng tập nhảy.

Những nhóm bắt cặp nam - nữ đều bày tỏ sự vui mừng, tình nhân cãi nhau, không phải nam nữ sẽ có ưu thế hơn sao.

Lâm Nhược đeo ba lô lên vai, lại cầm túi của mình; Đại Bảo đóng lại từ điển đi tới.

“Con trai, bữa trưa muốn ăn gì?”

Bởi vì mời Helen và Bối Tây cùng ăn trưa nên Lâm Nhược và Đại Bảo đều dùng tiếng Anh.

“Con ăn gì cũng được ạ!” Đại bảo ngẩng mặt lên hỏi Helen cùng Bối Tây “Các chị muốn ăn cái gì?”

Tiểu tử thối, nếu không phải biết con chán ghét tiếp xúc với phụ nữ, Lâm Nhược nhịn không được nghĩ, không biết mình có phải đang nuôi một tên hoa hoa công tử hay không đây.

Đúng là rất biết lấy lòng phụ nữ.

“Bảo Bảo múôn ăn cái gì? Chị dẫn em đi ăn. Muốn ăn gì cũng được nha” Helen hận không thể để lại trên cái má phấn nộn của cậu một dấu răng (ta không chế, đúng là ‘dấu răng’)

Muốn ăn thịt rồng cũng được à?

Đại Bảo trong lòng châm chọc, trên mặt vẫn là nụ cười khả ai “Vậy đi ăn món Trung Quốc được không ạ?”

“Được! Chúng ta đi ăn đồ ăn Trung Quốc thôi!”

Cơ bản là Đại Bảo nói gì thì Helen và Bối Tây đều thấy tốt. Lâm Nhược nghĩ, nếu so sánh có phải bình thường cô không ‘sủng’ An Đại Bảo đồng học. Đi ra khỏi công ty, Lâm Nhược chỉ cái xe bên đường. “Đi xe của tôi đi, tôi biết gần đây có một nhà hàng Trung hoa rất ngon!”

“Được” Helen gật đầu “Bảo Bảo, em với chị ngồi ghế sau có được không?”

“Em xin lỗi” Đại Bảo đáng thương nói “Em phải ngồi ghế trẻ em”

Trẻ em ngồi ghế chuyên dụng là an toàn nhất. Helne tiếc nuối chu môi “Được rồi, vậy khi ăn cơm nhất định phải ngồi bên cạnh chị nha”

“Dạ!” Đại Bảo sảng khoái đồng ý. Dù sao một bàn, chỉ cần một bên là mẹ còn bên kia là ai cũng không quan trọng.

Họ đi xe đến nhàhàng, bởi vì hạn chế về gia vị và vài nguyên liệu nên không thể có được hương vị chính tông, nhưng so với mấy nơi khác chuyên lừa người ngoại quốc thì nơi này cũng chấp nhận được.

Đại Bảo thích ăn món Trung Quốc, đặc bịêt là món Tư Xuyên, chắc do di truyền từ Lâm Nhược.

Để ý đếu khẩu vị của Helen và Bối Tây nên Lâm Nhược chỉ gọi những món thanh đạm. ‘Thuỷ nấu ngưu liễu, rau xào, một chén đại cốt Thang Hoàm, một cái cá Lư hấp” (mấy cái này không biết nên để nguyên convert nhé guy)

Không nghĩ tới cuối cùng ‘chúc thủy nấu ngưu liễu’ rất được yêu thích, bị ăn sạch sẽ.

Helen và Bối Tây ăn rồi lại húp nước, vừa giơ ngón cái lên với Lâm Nhược, nói ăn rất ngon, đúng là mỹ vị.

Lâm Nhược cười, nhìn Helen và Bối Tây cô lại nhớ toíư Tạ Lâm và Tạ Tịch, đã lâu rồi không gặp họ.

Đại Bảo gắp cá bỏ vào đĩa đồ ăn của Lâm Nhược “Me, dùng bữa”

Lâm Nhược xoa gương mặt nhỏ, có chút ai oán nói “An Đại Bảo, con có thể khiến cho gương mặt này thành một cái bánh bao cho mẹ nựng có được không? Bây giờ, dễ nhìn thì đúng dễ nhìn, nhưng ít thịt quá, niết không có đã”

“Mẹ” Đại Bảo bất đắc dĩ “Mau ăn đi”

Lâm Nhược cười hắc hắc ăn miếng cá Đại Bảo gắp cho

“Đại Bảo, ăn cái này đi, rất ngon nha!” Helen gắp đồ ăn để vào đĩa của Đại Bảo, những món cô thấy ngon đều gắp cho cậu một phần, chẳng bao lâu trên cái đĩa đã như một ngọn núi nhỏ.

“Đừng gắp nữa” Lâm Nhược nhịn không đuợc cười nói “Đại Bảo còn nhỏ, đâu có ăn được nhiều như vậy”

“A?” Helen có chút xấu hổ, gãi gãi đầu “Bảo Bảo, mỗi thứ ăn một chút là được, không cần phải ăn hết đâu nha”

Các cô bình thường ăn cơm đều có thói quen tốt, không bao giờ để lại đồ ăn dư. Mặc dù không thể ăn hết, cũng sẽ cho vào túi mang về, lưu trữ rồi dùng cho bữa sau.

Đây cũng là điều Lâm Nhược dạy con trai. Điều đầu tiên Đại Bảo học được là ‘Để có được một bàn cơm, đã có rất nhiều người phải vất vả’

“Không sao ạ!” Đại Bảo nuốt xong miếng cá mới gật gật đầu nói

Lâm Nhược nhìn đồ ăn trong đĩa của con trai, ăn no thức ăn dư còn lại cũng không nhiều lắm.

Helen có chút ngại ngùng cười cười “Tiêu Nhược, chỉ là tôi nhìn Đại Bảo thích quá nên có chút phấn khích”

“Không sao” Lâm Nhược nói “Bình thường có một mình tôi với bé, lại hay vận rộn, ở cùng với Đại Bảo cũng ít, các cô thích bé như vậy hẳn là bé rất vui”

“Dạ!” Đại Bảo phối hợp gật đầu, miệng ngọt như đường đến mức khiến nguời ta nhức răng “Bảo Bảo thích hai chị lắm”

Ai nha! Tim gan muốn tan thành nước rồi.

“Bảo Bảo, về sau chị thường xuyên tìm em chơi có được không?”

“Được! Nhưng Bảo Bảo bình thường phải đi trường mầm non, chỉ có cuối tuần mới ở nhà”

Lâm Nhược liếc xéo cậu, nói dối không chớp mắt. Còn đi trường mầm non, phòng chừng đem nó ném vào trường tiểu học thì nó cũng chê giáo viên dạy nội dung quá ‘ngây thơ’

“Vậy cuối tuần chị không bận gì thì tìm em chơi nha”

“Chị nữa, chị nữa” Bối Tây lập tức chen vào nói

Os! May mắn cuối tuần chỉ có 1 ngày, nếu bắt cậu ngày nào cũng phải đối phó với đám phụ nữ này chắc cậu sẽ phát điên mất.

Bạn học An Đại Bảo trong lòng trợn trắng mắt. Cứ xem như luyện tập tiếp xúc với phụ nữ khác ngoài mẹ vậy. Cậu cũng không thể giữ khư khư cái nhược điểm này.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Nhược muốn thanh toán, Helen nói sao cũng không đồng ý.

Có người còn chờ thanh toán, họ cũng không tiện lôi lôi kéo kéo, gây ồn ào ảnh hưởng không tốt.

Lâm Nhược vui vẻ đóng ví lại, “Vậy lần sau các cô qua nhà tôi đi, bảo mẫu nhà tôi nấu món Trung Quốc rất ngon”

“Nhất định sẽ qua” Helen cất tiền thừa phục vụ trả lại, rồi cùng nhau ra khỏi nhà hàng.

Nhà hàng này khá rộng, ba tầng lầu đều xây bằng gạch đỏ, bên ngoài đã đỗ đầy xe, đều là đến dùng cơm trưa.

“Các cô ở đây chờ đi, tôi đi lấy xe”

“Được”

timviec taitro

Đại Bảo, Helen, Bối Tây đứng dưới lầu bên này chờ Lâm Nhược lái xe tới.

Bối Tây thấy bên đường có bán chong chóng, chạy sang mua một chiếc. Trẻ nhỏ đều thích mấy cái này.

“Bảo Bảo, thích này … Cẩn thận chậu hoa!” Bối Tây thất kinh kêu to

Helen phản ứng nhanh, ôm Đại Bảo xoay vòng một cái tránh đi.

Chậu hoa ở bên ngoài cửa sổ tầng ba lệch ra khỏi song sắt rơi xuống ngay tại chỗ Đại Bảo vừa đứng, vỡ thành năm sáu mảnh

Helen ngần đầu nhìn lên lầu, không có người.

“Bảo Bảo, doạ em rồi?” Helen nhanh chóng hạ thấp người ôm Đại Bảo, âm thanh nhẹ nhàng trấn an “Không sợ không sợ, không còn chuyện gì nữa rồi”

Đại Bảo tựa vào vai Helen nhìn lên cửa sổ tầng ba chiếu một chậu hoa trên giá thiết.

Giá thiết không cao, nhưng có thể giữ được hoàn toàn chậu hoa nhỏ bên trong, căn bản không có chuyện nó tự động rơi xuống.

Lâm Nhược chạy nhanh lại, nhìn lướt qua tầng ba, lại nhìn chậu hoa vỡ trên mặt đất. Đất trong chậu rất tốt, cây lá tươi tốt, chắc chăn có người chăm sóc mỗi này, ngồi xổm xuống từ trong lòng Helen nhận lấy Đại Bảo.

“Con sợ?” Lâm Nhược bưng lấy mặt nhỏ nhắn của con trai, hôn hôn lên trán cậu.

“Dạ” Nói không sợ là không thể. Đại Bảo dù thông minh hơn người thường, nhưng đều chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, vẫn luôn luôn ở bên trong sự bảo vệ của Lâm Nhược. Vừa rồi nếu Helen không phản ứng nhanh, đầu Đại Bảo có thể đã nở hoa rồi.

Đại Bảo dựa sát vào trong lòng Lâm Nhược, hai tay nhỏ ôm lấy cổ cô, đầu dựa vào cọ cọ.

Lâm Nhược biết đây là bản năng cậu bé muốn tìm kiếm sự an ủi.

Lâm Nhược ôm chặt con, tay vỗ vỗ sau lưng con chờ cậu bình ổn lại cảm xúc.

"Có người cố ý, mẹ!" Trong tình huống nguy hiểm hoảng hốt như vậy mà cậu vẫn còn có thể bình tĩnh quan sát tình hình, Lâm Nhược không muốn tự hào về con mình cũng không được.

"Đại Bảo thật lơị hại” Lâm Nhược hôn một cái lên gương mặt bé nhỏ

Helen xoa đầu Đại Bảo, cô còn nghĩ Đại Bảo nhất định sẽ vì hoảng sợ mà khóc lớn, nhưng thật bật ngờ.

Cho dù thân thể nhỏ bé có chút run rẩy do sợ hãi nhưng cũng không hề khóc lóc.

Một đứa bé, chỉ mới hai tuồi, lại có thể như vậy thật làm người ta chấn kinh.

“Bảo Bảo dũng cảm quá!” Helen nói lời thật lòng

Tại cửa nhà hàng xảy ra chuyện như vậy cũng gợi sự chú ý của người khác.Quản lý nhà hàng cũng đi ra, liên tục xin lỗi Lâm Nhược, còn đền bù cho vài thẻ giảm giá chiết khấu không ít.

Phục vụ lên lâu ba xem xét nửa ngày mới xuống nói “Trên tầng 3 không có người, có thể do buổi sáng dọn dẹp trên đó để chậu hoa không tử tế nên mới rơi xuống”

Quản lý lại một lần nữa khom mình xin lỗi. Loại chuyện thiếu chút nữa thành án mạng này, nếu đối phương muốn đưa lên toà yêu cầu bọn họ bồi thường phí tổn thất tình thần thì con số không phải là nhỏ.

Lâm Nhược khẳng định tuyệt đối là có người cố ý, nhưng người chắc đã chạy từ lâu.

Lâm Nhược nhận voucher quản lý đưa nói “Tầng hai tầng ba cuả nhà hàng này có máy quay không?”

“Tầng 2 thì có, nhưng tầng 3 chỉ để những vật dụng linh tinh nên không có máy quay theo dõi”

Chỉ coi được tầng 2 thì cũng không có tác dụng gì.

“Không có gì!” Lâm Nhược mỉm cười với quản lý đang lo láng, bồng Đại Bảo, cùng Helen, Bối Tây đi về.

Quản lý mơ mơ màng màng nghĩ, cô gái này cười thật quá đẹp, hơn nữa, sao cảm thấy quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi?

“Tiêu Nhuợc…” Helen muốn nói lại thôi, cô cũng cảm thấy chuyện chậu hoa rơi xuống này không đơn giản chỉ là ngoài ý muốn

Nhưng mọi người chỉ mới biết nhau hôm nay, nên cô cũng không tiện hỏi nhiều

“Chỉ là vô tình tôi, không có chuyện gì đâu” Lâm Nhược cười cười khởi động xe.

Helen không biết thực sự Lâm Nhược nhìn không ra sự kì lạ ở chuyện này, hay không không muốn nói đến.

Nhóm Lâm Nhược ăn cơm xong quay trở về Công ty Mỹ Vũ, mọi người đều đã sớm quay lại, đang nghiêm túc luyện tập cho buồi thử vai chiều nay.

Bởi vì đề phòng các đội bắt chước nhau nên công ty 5 nhóm vào 5 phòng riêng biệt.

Người cùng nhóm với Helen đã đợi cô từ lâu, nên cô phải tạm bịêt mọi người rồi đi trước.

Khi ăn cơm thoải mái thế nào, vừa vào phòng tập Bối Tây lại khẩn trương hơn gấp bội.

“Tiêu Nhược, … mình khẩn trương quá!” Bối Tây khổ sở nói

Lâm Nhược vỗ vỗ vai cô “không sao, đến lúc đó phối hợp với mình là được”