Lạc Thần Tái Sinh

Chương 79-3




Ngày hôm sau, tờ giải trí Đông Đô đăng tin đầu tiên.

“Lạc thần mang thai chỉ là tin đồn!”

Trên bài đăng, đầu tiên là tấm ảnh chụp Lâm Nhược đeo dây an toàn để quay phim, sau đó là bức Lâm Nhược lộ mặt trong KTV, bụng dưới phẳng lì.

Bên dưới bức ảnh, phóng viên vàng của giải trí Đông Đô tự mình chấp bút, lời lẽ chính trực nghiêm túc trình bày tất cả.

Ngay sau đó, tạp chí giải trí Tân Dư cũng đưa tin, hơn nữa trên bài còn đính kèm cả tờ xét nghiệm của bệnh viện.

Bệnh viện đã kiểm tra và chứng minh, tin Lạc thần Lâm Nhược mang thai chỉ là do có kẻ xấu cố tình bịa đặt tung ra, hoàn toàn là tin đồn nhảm.

Có hai tờ tạp chí này đăng tin mở màn rồi, các tạp chí khác cũng đua nhau đăng ảnh Lâm Nhược đeo dây an toàn quay phim, đấu võ.

Bất cứ một bức ảnh nào cũng đều chứng minh, đây tuyệt đối không phải là việc mà một người phụ nữ mang thai có thể làm.

Có phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định, còn cố tình đến đoàn phim phỏng vấn Lâm Nhược. Nhưng họ còn chưa có cơ hội chặn Lâm Nhược lại, mà chỉ vô tình gặp được đúng người đại diện Tạ Lâm đang chạy ra ngoài mua thuốc cảm cho Lâm Nhược mà thôi.

“Xin hỏi cô Tạ Lâm, tin Lạc thần mang thai có thật không?”

Tạ Lâm giơ túi thuốc cảm vừa mua trong tay lên, nói: “Chẳng lẽ cái này còn chưa đủ nói rõ tất cả sao?” Để không ảnh hưởng đến sức khỏe của thai nhi, thì phụ nữ mang thai dù có bị cảm cũng sẽ không uống thuốc cảm.

Tạ Lâm giải thích tiếp: “Tiểu Nhược bị đau dạ dày, lại thêm cảm nữa nên hơi khó chịu. Có thể vì thế mà khiến một số người hiểu lầm, truyền ra tin tức không có thật, làm phiền các bạn phóng viên mất công tới đây một chuyến. Có điều, cũng phải cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tiểu Nhược.”

Giới showbiz là nơi không bao giờ thiếu tin tức, chuyện Lâm Nhược mang thai đã được chứng thực là tin đồn nhảm, không quá hai ngày đã bị mọi người quên sạch sẽ, mà đúng lúc này, nhóm Sunshine Girls đang lên như diều gặp gió lại có tin đồn chuẩn bị tan rã.

Nguyên nhân là do Alina, trưởng nhóm Sunshine Girls, có gian tình với Vương Vĩ, tổng giám đốc Tân Thiên, lại bị vợ của Vương Vĩ tổng giám đốc Tân Thiên bắt gian tại trận.

Bài báo còn đăng kèm bức ảnh chụp trần truồng của Alina và tổng giám đốc Tân Thiên, mặc dù những vị trí quan trọng đều đã bị làm mờ đi hết.

Ngay sau đó, những đoạn video nóng bỏng bị tung lên mạng, điện thoại của Alina bị hacker xâm nhập, tất cả những bức ảnh thân mật trần truồng của Alina và những người đàn ông khác, thậm chí là những đoạn clip nóng đều bị công khai, lan truyền nhanh như chớp trên internet.

Vợ của tổng giám đốc Vương Vĩ tự quyết định thẳng tay xóa bỏ hợp đồng với Alina, mở một buổi họp báo tuyên bố từ nay về sau sẽ xóa sổ con hồ ly tinh Alina này.

Trong , Alina vốn đã bị cắt bớt chỉ còn hai cảnh, nhưng scandal ồn ào như thế này, Trần An liền cắt luôn hết toàn bộ phân cảnh của Alina đi cho đơn giản, đỡ phiền phức.

Tiểu Thiên hậu tương lai của giới ca sỹ cứ như vậy mà bị xóa bỏ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, danh tiếng cũng rơi thẳng xuống đáy vực thẳm. Mà những điều này đối với một người khởi xướng như Lâm Nhược, thì hoàn toàn không có chút giá trị chú ý nào hết.

“Cut! Tốt! Cảnh này kết thúc!” Trần An tươi cười phất tay, “Hôm nay quay rất thuận lợi, thoải mái thời gian, mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng đi.”

Các nhân viên trong đoàn đều hoan hô rồi túm năm tụm ba nghỉ ngơi trò chuyện phiếm.

Trần An bước tới vỗ nhẹ vai Tạ Tịch, nói: “Tạ Tịch, hôm nay cô thể hiện rất tốt! Cứ tiếp tục cố gắng như vậy, thì một ngày nào đó cũng sẽ có thể được giống như chị họ cô rồi.”

Hai mắt Tạ Tịch sáng rực lên, không dám tin hỏi: “Thật ạ? Cháu thực sự có thể giống chị họ sao ạ?”

Lúc hỏi câu này, ánh mắt Tạ Tịch bất giác nhìn về phía Lâm Nhược.

Lâm Nhược cười với cô ấy, xoa xoa đầu cô ấy, nói: “Diễn xuất hiện giờ của em cũng đã rất khá rồi, nếu lúc quay phim em có thể thả lỏng mình hơn một chút, triệt để bỏ qua hết mọi chuyện xung quanh, đắm mình sâu hơn vào vai diễn thì sẽ càng tốt hơn nhiều.”

“Vâng, cảm ơn chị Lâm Nhược, em sẽ cố gắng ạ.” Tạ Tịch trịnh trọng gật đầu. Trong hai tháng quay phim này, Lâm Nhược không ngừng dạy dỗ cho cô rất nhiều thứ. Trừ quay phim ra, còn cả việc đối nhân xử thế, cô học được rất nhiều từ Lâm Nhược, có thể nói là cực kỳ có ích.

“Đi uống nước đi.” Hiện giờ Tạ Tịch mới chỉ là một diễn viên mới, học viên trường điện ảnh đến đây để thử sức, còn chưa ký hợp đồng với công ty nào, đương nhiên cũng không có trợ lý giúp đỡ cô giải quyết mọi chuyện.

Tạ Tịch đi rồi, Trần An mới nói: “Cô nhóc đó quả thật rất khá, có điều vẫn hơi trẻ, lúc quay phim vẫn bị thiếu bầu không khí xung quanh.”

“Trần lão, đây là lần đầu tiên Tạ Tịch đóng phim mà.” Mắt Lâm Nhược đầy ý cười, “Cháu tin rằng không quá hai năm nữa, chắc chắn cô ấy sẽ khiến chú nhìn bằng con mắt khác.”

“Ha ha ha. Ông già này cũng rất mong được nhìn thấy một Tạ Thiến thứ hai.” Trần An cười nói, “Cháu có vẻ hơi thiên vị cô bé này đấy nhé.”

Đối với mọi người, Lâm Nhược đều cư xử rất lễ độ, khéo léo, thậm chí còn làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết, nhưng với một người từng trải như Trần An làm sao có thể không nhận ra, đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn xã giao của Lâm Nhược mà thôi.

Chỉ duy nhất đối với Tạ Tịch, là Lâm Nhược thực sự dùng trái tim để hướng dẫn, quan tâm. Dù đôi khi, có nhiều lần Tạ Tịch không hiểu được, không diễn giải được ý đồ của cảnh quay, nhưng cũng chưa bao giờ thấy cô không kìm được giận dữ, mà vẫn tỉ mỉ hướng dẫn Tạ Tịch từng bước từng bước một, cho đến khi Tạ Tịch hiểu được toàn bộ mới thôi.

“Ơ? Cháu chưa nói với chú ạ?” Lâm Nhược làm ra vẻ vô tội, “Tạ Tịch là em gái cháu mà! Chị gái thiên vị em gái một chút, không phải là rất bình thường sao ạ?”

“Cháu là chị gái của Tạ Tịch?” Ngay cả Trần An cũng không kịp hiểu gì.

“Trần lão, chú quên cháu là con gái của ai rồi à.” Lâm Nhược cười nói, “Nói chính xác ra thì Tạ Tịch là em họ cháu. Mẹ cháu là con gái của Tạ gia.”

Con gái út Tạ gia bỏ qua sự phản đối của ba, bị trục xuất khỏi gia tộc cũng muốn gả cho con trai Lâm gia! Chuyện này cũng không phải là bí mật gì trong giới thượng lưu của thủ đô. Có điều, dù là Tạ gia hay Lâm gia thì thân phận của hai nhà đều rất đặc biệt, bình thường không có ai dám ba hoa buôn chuyện luyên thuyên thôi.

Trần An hiểu ngay: “Chẳng trách! Chú đã thấy lạ rồi, rõ ràng Tạ Tịch là một cô nhóc rất hướng nội, không hiểu sao lại cứ thân thiết với cháu, thì ra là người nhà. Mà nhắc mới nhớ, nếu Tạ Tịch là em gái cháu, trừ dạy con bé diễn xuất ra, sao cháu không quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của con bé một chút. Một cô học trò trường điện ảnh đi quay phim, bên cạnh cũng không có ai lo lắng chăm sóc cho, vất vả lắm.”

“Ngọc không mài thì không sáng được. Tạ Tịch có năng khiếu trời cho, nhưng tính cách hướng nội, nhát gan, thiếu sự rèn giũa. Chờ đến lúc mà em ấy có thể tự mình xử lý tốt những mối quan hệ xung quanh mình, thì cháu quan tâm đến em ấy cũng không muộn.”

Trần An cũng cười, Lâm Nhược làm như vậy thực sự rất tốt, trừ việc rèn luyện cho lá gan của Tạ Tịch ra, cũng có thể rèn cho cô ấy tính cách độc lập không bị phụ thuộc vào ai.

“Nhiều nhất là mười ngày nữa sẽ đóng máy phim , kết thúc xong cháu có dự định gì không?” Trần An hỏi nhưu vậy, cũng là vì ông thực sự rất quan tâm, cũng yêu thích cô tiểu bối Lâm Nhược này.

“Chắc cháu sẽ đi nước ngoài nghỉ ngơi một chút.” Lâm Nhược nói. “Cháu và đạo diễn Pierre đã bàn bạc về một bộ phim khoa học viễn tưởng, hiện giờ quyết định là vai nữ số hai, có điều vẫn chưa ký hợp đồng.”

Trần An cũng hiểu chuyện Lâm Nhược mang thai là thật, nhưng đối với người ngoài, cô vẫn phủ nhận tin tức này, nên đương nhiên sinh đứa bé ở nước ngoài vẫn tốt hơn. Hơn nữa, kế hoạch quay phim khoa học viễn tưởng cần có thời gian chuẩn bị rất dài, khi đó, chắc chắn bé con của Lâm Nhược cũng đã ra đời bình an rồi.

“Đến lúc đó có cần gì thì gọi điện cho chú, tuy ông già này chẳng có bản lĩnh gì nhiều, nhưng cũng có chút quan hệ dùng được.”

“Trần lão, chú nói câu này nhiều lắm rồi ạ.” Lâm Nhược cười ôm tay Trần An, “Nếu có cần gì, chắc chắn cháu sẽ không khách sáo với chú. Đến lúc đó chú đừng nghĩ đến chuyện làm mặt lạnh với cháu, không là cháu sẽ ném gạch vỡ kính cửa sổ nhà chú rồi leo vào tìm chú đấy.”

“Chú ở tầng 18, cháu chắc là mình muốn đập cửa sổ leo lên chứ?” Trần An cười lườm Lâm Nhược một cái.

Lâm Nhược líu lưỡi: “Không thể nào! Không phải những đạo diễn lớn đều ở biệt thự sao?! Sao chú lại ngoại lệ được chứ?!”

“Người cũng chỉ lớn từng này thôi, sống không tốn nhiều diện tích, chết lại cũng không tốn nhiều đất, mua nhà to làm gì.” Trần An hừ khẽ hai tiếng khinh thường, “Tiền kiếm được từ quay phim chú đều đưa cho vợ chú đi làm từ thiện rồi. Nói ra cũng không sợ cô nhóc nhà cháu chê cười, nhưng tiền gửi ngân hàng của ông già này còn chưa được bảy chữ số đâu.”

Một đạo diễn nổi tiếng quay phim cả một đời, không biết kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng kết quả là tiền gửi ngân hàng còn chưa được bảy chữ số. Quan trọng nhất là, chưa từng có một bài báo nào đưa tin về việc Trần An đi làm từ thiện.

Không cần mượn những việc đó để đánh bóng tên tuổi, chỉ chân chân thực thực chia sẻ tình yêu thương của mình mà thôi.

Lâm Nhược cảm động: “Trần lão, sau này tính thêm cả phần cháu nữa đi. Không nói đâu xa, catse của chú cũng không cần trả cháu đâu.”

“Ha ha ha, thế nên chú mới nói cô nhóc nhà cháu rất hợp ý chú mà.” Trần An cười, vui vẻ vỗ nhẹ vào tay Lâm Nhược, “Đến lúc đó chú đều đưa hết cho bà già nhà chú để bà ấy đi làm mà.”

Nghỉ ngơi nửa tiếng xong, đoàn phim tiếp tục làm việc.

Hôm nay có một cảnh quay đêm, đến khi quay xong hết cũng đã hơn 10h. Cả đoàn ồn ào đòi đi ăn đồ nướng, còn bắt Trần An phải mời.

Hiện giờ cơ thể Lâm Nhược cũng không thể so với những người khác, mỗi ngày phải đảm bảo ngủ ít nhất là 6 tiếng trở lên.

Trần An biết tình trạng cơ thể của cô nên chào một tiếng rồi đưa mọi người đi, ngay cả Lâu Kiều và Miểu Âm cũng không trốn được.

Tạ Lâm lấy lý do phải ở lại chăm sóc Lâm Nhược nên trốn thoát thành công.

Mặc tiểu ngốc là vệ sỹ riêng của Lâm Nhược, đương nhiên cũng không cần đi theo. Hơn nữa, một mâm cơm không có bánh bao đậu, thì dù là thịt rồng Mặc tiểu ngốc cũng chẳng hề có chút hứng thú nào hết.

Mọi người đi rồi, Tạ Lâm mới nói: “Chị đã làm việc với phía bệnh viện rồi, họ đồng ý chăm sóc giúp chúng ta vài ngày. Tiểu Nhược, nếu Alina không xuất hiện thì sao?” Nếu vậy mọi công tác chuẩn bị của họ đều uổng phí hết.

“Chị yên tâm.” Lâm Nhược cười chắc chắn, “Dưới một loạt sự đả kích như vậy, cô ta sẽ thiếu kiên nhẫn thôi. Hơn nữa, em còn làm như vô tình để lại một chút đầu mối nghi ngờ cho cô ta có thể suy đoán ra, chắc chắn cô ta sẽ giận dữ mờ mắt tự tìm tới tận cửa.”

“Cô ta sẽ không quá cực đoan chứ?” Tạ Lâm vẫn hơi lo lắng.

“Cô ta cực đoan thì càng tốt, tiện thể đưa cô ta vào cục cảnh sát luôn.” Lâm Nhược cười lạnh một tiếng, khoác thêm áo khoác, nói: “Mặc tiểu ngốc, cậu nấp vào chỗ kín theo chúng tôi là được. Alina biết cậu là vệ sỹ của tôi, thấy có mặt cậu e rằng sẽ không dám lộ diện đâu. Đi thôi.”

“Đợi đã.” Tạ Lâm tìm một vòng quanh phòng hóa trang, cuối cùng tìm được một chai phun sương đã hết, bỏ vào trong túi.

Lâm Nhược buồn cười nói: “Nếu chị dùng cái này đánh cô ta, thì chi bằng ném thẳng túi vào mặt cô ta rồi đấm thả phanh còn đã giận hơn.”

“Không phải như em nghĩ đâu.” Tạ Lâm cúi đầu tìm tiếp, “Chị muốn nhét nhiều đồ vào túi một chút, như vậy đập người ta càng đau hơn! Người đã nhỏ rồi, thì phải thủ đoạn một chút! Chị cam đoan không đập chết cô ta đâu.”

Lâm Nhược á khẩu! Thì ra ai cũng có thể xuống tay phũ phàng hơn cô cả!

Mặc tiểu ngốc nấp vào chỗ tối đi theo Lâm Nhược và Tạ Lâm ra khỏi thành điện ảnh, đi bộ về phía khách sạn!

Tạ Lâm cũng không bình tĩnh được như Lâm Nhược, luôn len lén liếc bốn phía xung quanh theo bản năng.

“Tiểu Nhược, liệu có khi nào tối nay cô ta cũng không xuất hiện không?” Mấy hôm nay không thấy Alina xuất hiện, lẽ nào cô ta sợ hãi không dám lộ ra trước mặt Lâm Nhược nữa?” Nếu vậy thì việc bọn họ đón người đàn bà kia ra khỏi bệnh viện cũng vô ích rồi.

“A Lâm, niệm theo em đi. Kê thủ quy y tô tất đế, đầu diện đính lễ thất câu chi, ngã kim xưng tán đại chuẩn đề, duy nguyện từ bi thùy gia hộ, nam vô táp sỉ nam, tam miểu tam bồ đà, câu chi nam, đát chất tha, úm chiết lệ chủ lệ, chuẩn đề sa bà ha.”

“Đọc linh tinh cái gì thế?” Tạ Lâm thu mắt lại, nhìn về phía Lâm Nhược, nhíu mày hỏi.

“Thanh tâm chú đấy.” Lâm Nhược cười nói: “A Lâm, lúc nào phải tới, chắc chắn cô ta sẽ tới, chị căng thẳng như vậy sẽ khiến bản thân chị mệt chết đi mất.”

“Ai biết được cô ta sẽ gây ra trò gì!” Tạ Lâm tức giận, “Lúc chụp ảnh phục trang đã dám tìm người đến hắt acid em, lúc quay phim cũng cố tình giở trò này nọ phá rối, còn dám tung tin em mang thai ra. Quất cô ta 30 roi chị cũng không hết giận!”

“30 roi không hết giận, thì quất 50 roi!” Nhìn bốn gã đàn ông lực lưỡng bước ra khỏi bóng tối của ánh đèn bị lùm cây che khuất ở phía trước, Lâm Nhược lạnh lùng nhếch môi.

“Tiểu Nhược!” Tạ Lâm lập tức che bước mặt Lâm Nhược, siết chặt chiếc túi trong tay. Nếu mấy gã kia dám bước tới, cô sẽ đập chết mấy tên khốn đó.

Lâm Nhược nhìn bóng người vẫn nấp sau thân cây, nói: “Đến cũng đã đến rồi, không ra mặt mà không thấy ấm ức à?”