Á Luân cùng Điền Khang, dẫn theo đội cận vệ phía sau di chuyển về hướng Bắc. Đi chừng 5 phút, cậu lại nghe thấy giọng Ngô Tuấn Khải vang lên:
-Rất tốt, bây giờ cậu nhìn theo tấm bảng treo ở phía kia, cứ theo nó đi khoảng 300m nữa.
Lại là máy ghi âm, Điền Khang chửi một câu, sau đó đi đến bên Á luân, dò hỏi:
-Tổng giám đốc, chúng ta có nên đi theo ông ta không, tôi sợ đây chỉ là một cái bẫy của ông ta giăng ra mà thôi.
Á Luân đưa mắt nhìn về phía tấm bảng đang được treo trên một cái cây gần đó, cậu chậm rãi lên tiếng:
-Dù hắn ta có gài bẫy, chúng ta cũng phải tiến vào, bởi vì Ánh Khiết vẫn còn đang ở trong đó chờ tôi_ Á Luân bước nhanh về phía tấm bảng,.
Điền Khang nhìn cậu thấy được sự lo lắng trong bước đi đó, cậu khẽ lắc đầu, quay người về phía sau cất giọng với bọn cận vệ_ Đi thôi.
Lúc này, trong căn nhà nhỏ, Ngô Tuấn Khải cùng Tuyết Phù đang theo dõi bước tiếng của Á Luân, ông nhìn màn hình khẽ cười:
-Thằng nhóc này cũng ngoan ngoãn lắm, rất biết nghe lời ta.
-Ông lầm to rồi, hắn không phải nghe lời ông, mà là đang lo lắng cho ả kia_ Tuyết Phù hướng mắt nhìn về Ánh Khiết đang ngồi im trên ghế.
Ngô Tuấn Khải khẽ lắc đầu nhìn Tuyết Phù_ Tôi nói cho cô biết, còn trẻ đừng nên đặt tình cảm quá nhiều, phải biết tạo dựng cơ đồ cho bản thân mình, có danh vọng , tiền tài, lúc đó cô muốn cái gì mà chẳng được.
Ông im lặng một hồi lại nhìn đến Ánh Khiết_ Đừng giống như chúng nó, lại bị tình cảm chi phối, sau đó mất hết tất cả, cho đến tính mạng cũng không còn.
-Ông tưởng tôi sẽ ngốc như vậy sao, đối với tôi, quyền lực mới là tất cả, còn những thứ kia chỉ là rác rưởi_ Tuyết Phù khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười cay nghiệt.
Ngô Tuấn Khải gật gù tán thành, con ả này quả thật tham vọng rất lớn, rất hợp với ý ông, sau này ắt sẽ dùng đến cô ta để mở rộng cơ đồ cho mình.
-Nhưng quả thật tôi không hiểu một chuyện_ Tuyết Phù ngồi xuống kế bên Ngô Tuấn Khải, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn ông.
-Chuyện gì?
Tuyết Phù lập tức nói_ Chính là chuyện 17 năm trước của Ngô gia, quả thật là ông làm?
Ngô Tuấn Khải nhìn cô, nhìu mày im lặng một hồi, mới gật đầu_ Không sai
-Sao ông lại làm vậy?_ Tuyết Phù trợn mắt nhìn Ngô Tuấn Khải.
Ngô Tuấn Khải im lặng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài, ông từ từ nhỏ giọng:
-Đó là vì, bọn họ ép ta, từ lúc sinh ra ta đã mang danh là con của vợ bé, địa vị trong nhà chỉ có thể hơn bậc gia nhân, nhưng đối với người trong nhà thì không là gì cả, năm ta 10 tuổi mẹ ta qua đời, chỉ còn lại một mình ta luôn cố gắng học tập, cố gắng phát huy năng lực của mình cho cha ta thấy, nhưng đổi lại...
Ông ngừng một chút, ánh mắt trở nên đỏ ngầu_ Nhưng ông ta lại để lại toàn bộ cơ nghiệp của Ngô gia cho anh hai ta, để lại cho một người không có năng lực, không có tài mọn, chỉ là một người nhu nhược, không chấp nhận được chuyện đó, ta mới ra tay phóng hỏa.
Tuyết Phù chăm chú nghe câu chuyện của Ngô Tuấn Khải, thì ra con người này chính là do sự áp bức mà trở nên ác độc, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm như vậy, những gì mà mình xứng đáng nhận được, tuyệt đối không để cho người khác cướp mất.
-Ông làm như vậy, chỉ vì lợi ích hay sao?_ Một giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng không giấu nổi sự xót xa trong đó.
Ngô Tuấn Khải cùng Tuyết Phù ngạc nhiên quay lại, cả hai đều ngẩn người nhìn người trước mặt mình, Ánh Khiết lặng lẽ ngồi trên ghế, dùng đôi mắt vừa hận vừa đau xót nhìn Ngô Tuấn Khải.
-Cô tỉnh rồi? Sao lại như vậy được?_ Tuyết Phù ngạc nhiên, chẳng phải bác sĩ đã nói cô ta sẽ bị hôn mê suốt đời sao.
Nhưng người ngạc nhiên nhất chính là Ngô Tuấn Khải, ông đến giờ vẫn cứ nhìn Ánh Khiết, không nói nên lời.
-Tại sao tôi lại không thể tỉnh, tôi phải tỉnh chứ,phải tỉnh để nhìn thấy tất cả những việc mà các người đã gây ra cho tôi_ Ánh Khiết đưa mắt nhìn Ngô Tuấn Khải, con người này là người mà cô đã từng gọi là chú ba hay sao?
-Ông nói tiếp đi, nói tiếp những gì mà ông uất ức trong lòng năm đó ra đi, để tôi xem hận thù của ông cao đến mức nào, mới khiến ông trở thành kẻ sát nhân, kẻ đã phá hủy một gia đình hạnh phúc của tôi, ông nói tiếp đi _ Ánh Khiết hét lớn, nước mắt cô đọng xung quanh đôi mắt đỏ, nhưng không hề chảy xuống.
-Cô la cái gì chứ?/ Cô câm miệng cho tôi_ Tuyết Phù vừa lên tiếng đã bị Ánh Khiết dùng giọng nói sắc lạnh áp đảo, khiến cô hơi sợ trong lòng liền ngưng hẳn.
Ngô Tuấn Khải nãy giờ luốn im lặng, chợt lên tiếng_ Gia đình hạnh phúc sao, haha, gia đình hạnh phúc của mày, mày có biết nếu như lúc đó cha mày chịu nhường lại Ngô thị cho tao, thì mọi chuyện đâu có xảy ra, mày có trách thì trách hắn ta đi.
Nước mắt Ánh Khiết chảy xuống, cô bật cười đau đớn_ HaHa, trách cha tôi, trách cha tôi, đúng tôi phải trách cha tôi, phải trách ông nội tôi không nê sinh ra một kẻ không bằng cầm thú như ông trên đời, để ông giết cha giết anh trai của mình.
-Chát..._ Ngô Tuấn Khải giận tím mặt, ông bước nhanh về phái Ánh Khiết giáng cho cô một cái tát thật mạnh_ Mày còn dám nói nữa.
Ánh Khiết ngẩn đầu lên nhìn ông, trên khóe miệng đang chảy máu nhưng vẫn cười một cách điên loạn_ Haha, tôi cứ nói đó, ông làm gì tôi, ông có ngon cứ đánh chết tôi đi, đừng để tôi phải trong thấy thứ cầm thú như ông, chỉ để bẩn mắt mình.
-Mày..._ Ngô Tuấn Khải tức giận, ông chỉ muốn dùng một gậy giết cô, nhưng không thể được, cổ phần Ngô thị còn chưa vào tay, không thể xuống tay được, ông kiềm sự giận giữ xuống_ Mày yên tâm, chút nữa mày cũng sẽ được chết thôi, nhưng hiện tại ngoan ngoãn ở yên đó, đợi đến khi tên Á Luân kia giao cổ phần đến cho tao, tao sẽ cho hai đứa mày chết chung.
-Ông, ông không được làm hại anh ấy, không được làm hại anh ấy, Ngô Tuấn Khải, ông có nghe không?
-Bịch miệng nó lại, làm cho nó bất tỉnh đi_ Ngô Tuấn Khải ra lệnh cho cận vệ, sau đó bỏ qua tiếng la hét của Ánh Khiết, ông bước lại phía ghế ngồi xuống.
-Chủ tịch, bọn hắn đã đến chỗ hẹn rồi ạ_ Hứa Lôi chạy vào báo tin cho Ngô Tuấn Khải.
-Được rồi, trói nó lại, tất cả đi theo ta_ Ngô Tuấn Khải cùng thuộc hạ, dẫn theo Ánh Khiết đi đến chỗ hẹn, chuẩn bị giao dịch.
Á Luân nhìn xung quanh quan sát, đã đến điểm hẹn rồi, nhưng tại sao lại không thấy Ngô Tuấn Khải xuất hiện, Ánh Khiết còn đang hôn mê, chẳng may Ngô Tuấn Khải nởi điên làm hại đến cô, thì hậu quả thế nào cậu thật sự không dám tưởng tượng đến.
-Tổng giám đốc, sao ông ta vẫn chưa xuất hiện, có khi nào ông ta đánh lạc hướng chúng ta không?_ Điền Khang đứng cạnh Á Luân quan sát tình hình.
-Không, hắn ta còn chưa lấy được cổ phần, sẽ không dại gì mà không tới đây, chờ chút nữa xem sao.
-Dạ_Điền Khang gật đầu, không khí tĩnh lặng, chợt vang lên tiếng bước chân của ai đó, bọn người Á Luân khẽ nhíu mày cảnh giác.
-Ngô Tuấn Khải, rốt cuộc ông cũng đã đến, Ánh Khiết đâu?_ Á Luân cất tiếng nói khi thấy Ngô Tuấn Khải đang cùng hai cận vệ phía sau hướng về phía cậu bước đến.
-Haha, không cần gấp, không cần gấp, chúng ta còn chưa chào hỏi nhau mà_ Ngô Tuấn Khải cười lớn, sắc mặt không có chút gì gọi là sợ sệt.
Á Luân sốt ruột, cau mày_ Ông đừng nói nhiều, mang Ánh Khiết ra đây.
-Ánh Khiết sao, cậu yên tâm nó rất khỏe, chút nữa cậu sẽ được gặp thôi, chuện quan trọng nhất bây giờ chính là, mau đưa tập hồ sơ đó cho tôi_ Ngô Tuấn Khải đưa tay chỉ về tập hồ sơ màu vàng đang nằm trên tay Điền Khang.
-Ông đừng có mơ, ông muốn là được sao, mau đưa Ánh Khiết ra đây, một đổi một, không bàn cãi_ Á Luân nắm chặt sấp tài hồ sơ trên tay.
Ngô Tuấn Khãi khẽ chắc lưỡi_ Chặc...chặc..., thanh niên các cậu thật không biết nhìn xa trông rộng gì hết, tôi chỉ cần cổ phần còn Ánh Khiết giữ lấy nó cũng chẳng được gì, động não một chút đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch nhanh chóng, sau đó tôi có thể trở về với Ngô thị của mình, còn cậu thì ôm người mình yêu ra về, không tốt sao?
-Ông đừng nhiều lời, mau đem Ánh Khiết ra đây, nếu không thì những cổ phần này sẽ thành đóng giấy rác trước mặt ông_ Á Luân lạnh lùng nhìn Ngô Tuấn Khải, cậu giơ tập hồ sơ lên chuẩn bị xé nó.
-Thôi được rồi, cậu không cần phải làm tới mức đó_ Ngô Tuấn Khải nhẹ giọng với Á Luân, ông xoay người nhìn về phía sau , lên tiếng_ Dẫn nó ra đây.
Tiếng xột xạc phía sau bụi cây vang lên, theo sau đó là Tuyết Phù và Hứa lôi, mười tên cận vệ theo sau, trong đó có hai tên đang đỡ lấy Ánh Khiết.
Trông thấy Ánh Khiết đang bị người khác lôi trong tay, khuôn mặt thì bị sưng một bên mặt, khóe miệng còn động một chút máu khô, Á Luân kinh hãi la lớn:
-Tiểu Khiết, Tiểu Khiết, em làm sao vậy? Ông đã làm gì cô ấy?.
-Ánh Khiết tiểu thư_ Điền Khang cũng kích động phía sau.
Ngô Tuấn Khải đi về phía Ánh Khiết, khẽ nâng khuôn mặt cô lên, sau đó lắc đầu một cái_ Thật là không hiểu nổi, đã hôn mê rồi lại còn có thể tỉnh lại, sau đó mắng chửi người khác, để cho bản thân mình phải chịu đau đớn như vậy, cậu nói xem có phải nó rất ngốc đúng không?
-Ông! Ánh Khiết tỉnh lại rồi sao, có thật cô ấy tỉnh lại rồi không?_ Lần này Á luân kích động hỏi lớn, cậu muốn tiến về phái trước nhưng bị người của Ngô tuấn Khải chặn lại.
-Anh làm gì kích động như vậy, còn chưa đưa tiền mà lại muốn cướp người, có phải ông muốn gom xác nó không?_ Tuyết Phù cao giọng, ánh mắt răn đe nhìn Á Luân.
Điền Khang bước lên níu tay Á Luân, cậu khẽ lắc đầu ra hiệu_ Tổng giám đốc, hiện giờ Ánh Khiết tiểu thư đang nằm trong tay bọn hắn, chúng ta không thể làm bậy được, anh đừng kích động quá.
Á Luân nghe được câu nói của Điền Khang, cậu mới bình tĩnh lại, sau đó nhìn Ngô Tuấn Khải nói:
-Ông giao người, tôi giao đồ, đếm từ 1 đến 3, cùng nhau đẩy qua.
-Được_Ngô Tuấn Khải cười, sau đó dẫn theo Ánh Khiết bước về phái trước, đứng đối diện với á Luân.
Lúc này, Ánh Khiết chợt tỉnh lại, yếu ớt nhìn Á Luân, lên tiếng_ Á Luân đừng giao đồ cho ông ta, cứ mặc kệ em đi.
Á Luân kinh ngạc nhìn Ánh Khiết, quả thật cô ấy đã tỉnh lại, Ngô Tuấn Khải không gạt cậu_Không được, anh phải cứu em ra, Tiểu Khiết nghe lời anh.
-Không được, hắn ta là kẻ giết người, anh không thể giao sản nghiệp mà ba em với ông nội đã gầy dựng cho hắn_ Ánh Khiết lắc đầu mạnh mẽ, cô vừa nói ánh mắt đau đớn nhìn Á Luân, như đang cầu xin cậu.
-Mày câm miệng cho tao, cái con ranh này_ Ngô Tuấn Khải tức giận nhìn Ánh Khiết, ông khẽ nắm chặt tóc cô kéo mạnh.
-A..._ Ánh Khiết la lớn vì đau, Á Luân đứng bên đối diện càng điên tiết hơn.
-Ông mau buông ra, nếu như cô ấy có bất kỳ tổn thương gì, ông cũng đừng hòng có một cắt.
-Hứa Lôi, qua đây giữ lấy nó_ Ngô Tuấn khải ra lệnh cho Hứa Lôi đứng phía sau.
-Lập tức giao dịch đi, đừng nhiều lời nữa_ Ngô tuấn Khải nói lớn.
Cả hai bên đứng vào vị trí, Á Luân cùng Ngô Tuấn Khải ở trong tư thế sẵn sàng để chụp lấy thứ mình cần, Tuyết Phù đứng bên cạnh bắt đầu đếm:
1...2...3_ Vừa kết thúc tiếng đếm thứ ba, Á Luân đã nhanh chóng quăng ngay tập hồ sơ sang phía Ngô Tuấn Khải, còn Hứa Lôi nhanh chóng dẫn Ánh Khiết chạy về bên phía Điền Khang cùng Á Luân.
Á Luân nhanh chóng ôm lấy Ánh Khiết, còn Ngô Tuấn Khải cùng Tuyết Phù vô cùng kinh ngạc:
-Hứa Lôi, cậu làm gì vậy, tôi đã nói từ đầu cậu không được giao người_ Ngô Tuấn Khải trừng mắt với Hứa Lôi.
Tuyết Phù cũng chẳng thua kém gì_ Hứa Lôi, anh muốn chết sao, không coi lời chủ tịch ra gì nữa ư.
Hứa Lôi không đáp trả, cậu đi đến bên Á Luân, khẽ nói_ Tổng giám đốc, tình trạng Ánh Khiết tiểu thư không sao, cô ấy chỉ bị xay sát nhẹ, là do lỗi của tôi, tôi đã không bảo vệ được cô ấy.
Á Luân chăm chú nhìn Ánh Khiết, vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cô, trong lòng khẽ đau nhói_ Không sao, cậu đã làm rất tốt rồi, thiệt thòi cho cậu nhiều rồi.
-Đó là trách nhiệm của tôi, cám ơn tổng giám đốc.
-Người anh em, lâu rồi chúng ta không uống rượu thoải mái cùng nhau, tối nay phải không say không về_ Điền khang bước đến cạnh Hứa Lôi khẽ vỗ vai cậu, thoải mái cười môt cái.
-Được, con gà chết như cậu, mà muốn làm đối thủ của tôi sao, không lượng sức mình_ Hứa Lôi nhìn Điền Khang khinh bỉ.
Bên Tuyết Phù như đang mù mờ, không hiểu gì hết, chỉ có Ngô Tuấn Khải khẽ lạnh mặt, nhìn Hứa Lôi, lên tiếng:
-Mày là do hắn cài vào bên tao làm nội gián.
-Đúng, ông có bất ngờ không?
-Haha, bất ngờ chứ, không ngờ người tao tin tưởng nhất bên cạnh tao mấy năm nay, lại là tay trong của Thiên Ân- NGô Tuấn Khải cười khổ, bna3 thân ông từ trước đến nay luôn cài người của mình vào những công ty khác để chiếm lợi ích, nhưng hôm nay lại bị chính người mình tin tưởng lừa gạt.
Á Luân đang ôm Ánh Khiết, bỗng lên tiếng_Ông nghĩ chỉ có ông mới dùng chiêu đó thôi sao, cài người khác là sở trường của tôi, nếu tôi không cao tay thì đã để cho ông phát hiện từ lâu rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ.
-Mày..._ Ngô Tuấn Khải tức giận, không thốt được nên lời.
-Chủ tịch, chúng ta bị lừa rồi, giấy tờ này là giả_ Tuyết Phù khẩn trương đem tập hồ sơ bước nhanh đến bên Ngô Tuấn Khải.
-Sao lại có thể như vậy? Hình chụp lúc nãy là thật mà_ Ngô Tuấn Khải nhìn Á Luân nghiến răng, kiềm nén sự giận dữ cảu mình.
-Ông nghĩ tổng giám đốc có thể cài người vào bên cạnh ông, thì làm giả hồ sơ không có gì là khó khăn, hình chụp khi nãy tôi gửi cho ông chẳng qua chỉ cần dùng một chút kỹ thuật, là có thể làm ông hoa mắt_ Điền Khang đứng bên cạnh Á Luân tiếp lời.
-Tụi mày, tụi mày, xử chúng hết cho tao_ Ngô Tuấn Khải hét lớn với thuộc hạ của mình, ra lệnh cho bọn chúng tiến đến bao vây bọn người Á Luân.
-Được ông muốn chơi lớn như vậy sao, chúng tôi cũng không ngại động thủ_Điền Khang và Hứa Lôi cùng một số cận vệ chuẩn bị tư thế sẵn sàng ứng chiến, còn vài người ở lại bảo vệ xung quanh cho Á Luân với Ánh Khiết, bọn họ đều biết, hiện giờ tổng giám đốc không rảnh để xử lý bọn nhóc đó.
Trong bụi cây gần đó, Hạ Tiểu Bối bức rức tay chân_ Cái bọn cảnh sát kia làm gì mà chậm chạp vậy không biết, đánh nhau rồi, nhìn mà không đánh được khiến nguyên là người luyện võ lại không thể dụng, thật khiến người khó chịu.
Tiểu Bối, suy nghĩ một hồi, chịu không nổi nữa liền xông ra ngoài, bắt lấy một tên sẵn sàng nhập cuộc.
-Điền Khang, cẩn thận phái sau anh_ Tiểu Bối lên tiếng nhắc nhở, làm Điền Khang hơi kinh ngạc, cậu trợn mắt nhìn cô gái nhỏ đang một mình chấp ba người mà sắc mặt không hề thay đổi, còn lớn tiếng để ý mình, cậu khẽ rùng mình một cái.
-Em làm gì vậy? Sao lại ở đây?_ Điền Khang di chuyển lại gần Tiểu Bối, nhầm hỗ trợ cô.
-Anh hỏi làm gì, lo tập trung đánh đi_ Tiểu Bối nói lớn, sau khoảng 5 phút, mười mấy tên cận ve65 của Ngô tuấn Khải nằm la liệt trên mặt đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau.
Tiểu Bối một bên bẻ tay, cất giọng khó chịu_ Lâu rồi không đánh, đánh xong rồi cũng như không, chẳng đã tí nào.
Điền Khang cùng Hứa Lôi đưa mắt nhìn nhau, hai người đàn ông đánh một hồi cũng rả chút mồ hôi, còn cô nàng kia, khuôn mặt chẳng những không có mồ hôi mà còn không hề đỏ một chút nào, có thật là con gái chân yếu tay mềm không vậy.
-Em còn muốn đánh cho đã, đã dặn là phải ở nhà chờ tin tức, sao lại chạy theo đến đây?_ Điền Khang trừng mắt với Tiểu Bối, ra chiều cảnh cáo cô.
-Anh lôi thôi quá đi, Ánh Khiết làm sao rồi, tôi qua xem một chút_ Tiểu Bối lập tức chạy đi, tìm cớ tránh bão.
Ngô Tuấn Khải cùng Tuyết Phù đưa mắt nhìn nhau, biết rằng mình đã thất thế, dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương chuẩn bị rút lui, nhưng chưa kịp chạy đi thì bất ngờ có tiếng súng nổ lên, làm ai nấy cũng đều giật mình.
- Cảnh sát đây, tất cả đứng yên_ Đội cảnh sát cầm theo súng, bao vây xung quanh, Tiểu Bối nhanh chóng bước lại gần bọn họ, chỉ về phía Ngô Tuấn Khải:
-Hắn chính là Ngô Tuấn Khải, và kia là đồng bọn, các anh nhanh chóng bắt người đi.
-Được, mau còng họ lại, dẫn về sở cảnh sát_ Cảnh sát trưởng ra lệnh cho cấp dưới của mình, nhanh chóng còng tay Ngô Tuấn Khải cùng Tuyết Phù dẫn đi.
-Mau thả tôi ra, tôi không có tội, các người không được bắt tôi_ Tuyết Phù vùng vẫy, không chịu chấp hành.
-Cô có tội hay khonhg6 cứ về sở cảnh sát trước rồi hãy nói, đi_ Tất cả đều được đưa đi, chỉ còn lại bọn người Á Luân.
-Sao cảnh sát lại biết được chỗ này_ Điền Khang thắc mắc. Tiểu Bối đứng một bên cười khúc khích:
-Là tôi báo đó, sợ xảy ra chuyện nên gọi cảnh sát là an toàn nhất, tôi là người báo nên bọn Ngô Tuấn Khải không biết là đúng rồi.
-Thật là, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa_ Điền Khang thở dài nhắc nhở Tiểu Bối, khi thấy cô từ bên ngoài xông vào, tim cậu đường như muốn rớt ra ngoài.
-Biết rồi biết rồi, anh nói nhiều quá, qua coi Ánh Khiết làm sao rồi.
Á Luân nhìn Ánh Khiết, khẽ vuốt nhẹ má cô_ Không sao rồi, mọi chuyện kết thúc rồi, em không cần phải sợ nữa.
-Thật không?_ Ánh Khiết cười yếu ớt.
-Thật.
-Á Luân, em buồn ngủ quá, em có thể ngủ một chút không?_ Ánh Khiết mệt mỏi muốn nhắm mắt, cô bây giờ không còn chút sức nào nữa.
Á Luân nắm lấy tay Ánh Khiết, vẻ mặt hơi sợ_ Em đừng ngủ, em mà ngủ sẽ giống như lúc trước, không tỉnh lại nữa thì anh phải làm sao?
-Không sao đâu, em chỉ muốn ngủ một chút thôi, chỉ muốn nghỉ ngơi, anh không cần lo lắng, em sẽ không ngủ lâu đâu_ Ánh Khiết khẽ cười, đưa tay sờ lên mặt Á Luân, trấn an cậu.
Thấy Á Luân hơi do dự, Tiểu Bối đứng bên ngoài nói chen vào_ Tổng giám đốc, tôi thấy Ánh Khiết chỉ là kiệt sức thôi, cứ để cô ấy ngủ một chút, chúng ta mau đưa cô ấy về nhà đi.
-Đúng đó tổng giám đốc, tôi có xem qua tình trạng của Ánh Khiết tiểu thư, cô ấy không có vấn đề gì đâu, anh yên tâm_ Hứa Lôi cũng tiếp lời.
-Được rồi, em ngủ đi_ Á Luân gật đầu, sau đó bế Ánh Khiết lên người, dẫn theo mọi người cùng rời đi, trả lại cho khu rừng này sự tĩnh lặng vốn có của nó.
Mọi chuyện đã kết thúc, nhưng cuộc sống hạnh phúc chỉ mới bắt đầu.
3 năm sau...
Vụ án 17 năm trước được lật lại, mọi bằng chứng đều được tìm ra, Ngô Tuấn Khải vì phạm tội cố ý giết người, nên tòa án đã tuyên phạt ông án chung thân, từ lúc kết thúc phiên tòa cho đến cuối đời, Ánh Khiết cũng chưa từng đến thăm ông dù chỉ một lần, chắc có lẽ cả đời này cô cũng không tha thứ được cho ông.
Còn Tuyết Phù, vì là đồng phạm trong vụ bắt cóc tống tiền, bị tòa kết án 3 năm tù giam, sau khi ra tù cô dường như mất tích hẳn ở Đài Bắc, từ đó về sau không ai biết một chút tin tức nào về cô.
Thiên Ân và Ngô Thị dưới sự dẫn dắt của Á Luân đã nhập lại thành một, trở thành một tập đoàn mạnh nhất Đài Loan, mang phát triển thịnh vượng dưới trường quốc tế với tên Nhất Thiên
Teng.. teng...
Tiếng nhạc vang lên khắp lễ đường, mọi người cười đùa cùng nhau chúc mừng cho cô dâu chú rễ,
-Anh có nguyện ý chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy cả cuộc đời mình, dù ốm đau bệnh tật cũng luôn che cho cô ấy?
-Tôi nguyện ý_ Chàng trai khẽ nắm tay cô dâu của mình mỉm cười.
-Cô có nguyện ý chăm sóc anh ấy, yêu thương anh ấy cả cuộc mình, dù ốm đau bệnh tật cũng không rời bỏ anh ấy?
-Tôi nguyện ý...
-Tôi xin tuyên bố trước cháu trời từ nay hai người chính thức là vợ chồng_ Tiếng cha linh mục vang lên khắp lễ đường, trong sự hò reo của mọi người.
-Hạ Tiểu Bối, mau ném qua đây, nhanh lên chúng tôi chờ hoa cưới của cô lâu lắm rồi đó_ Các cô gái thay nhau chen lấn phía trước để chuẩn bị bắt lấy hoa cưới.
-Các người thật là, lúc trước tôi cũng vì nhờ chụp được hoa cưới của tổng giám đốc phu nhân nên mới may mắn như vậy, chưa đầy một năm đã bị tên họ Điền này rước về rồi, hi vọng các cô cũng được may mắn như tôi, nhanh nhanh tôi thảy đây..._ Tiểu Bối tung bông về phía dưới, mọi người tranh nhau đoạt lấy, cô cùng Điền Khang nhìn nhau cười hạnh phúc.
Tiểu Khiết cùng Á Luân ngồi phía dưới cũng không giấu nổi nụ cười, cảnh tượng này họ cũng đã từng thấy trong hôn lễ của mình, một hôn lễ trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể thành hiện thật.
Á Luân dìu Ánh Khiết rời khỏi nhà thờ, từng bước đi trong rất cẩn thận.
-A..._ Ánh Khiết chợt la lên một tiếng vì đau, Á Luân ngồi kế bên khẽ nhíu mày, lo lắng:
-Em có sao không?
-Không sao, chỉ là con nó đạp thôi_ Ánh Khiết mỉm cười ngọt ngào đưa tay xoa bụng của mình.
-Con thật là hư, để xem sau này chào đời, xem cha xử lý con như thế nào, thật nghịch ngợm_ Á Luân khẽ mắng nhẹ đứa con trai đang còn nằm yên trong bụng Ánh Khiết.
-Anh thật là, cứ suốt ngày hù dọa con_ Ánh Khiết khẽ bật cười, khẽ nắm lấy tay Á Luân, trên tay cô chiếc lắc vẫn đang lắc lư theo nhịp chân của họ, nó cứ như thế suốt mười mấy năm, là người làm chứng, là kết nối tình yêu của bọn họ.
Hạnh phúc nhất là khi trước mọi khó khăn luôn có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay mình, dắt mình bước qua. Là khi mình mệt mỏi, hay khổ đau luôn có một bờ vai vững chắc để che chở và bảo vệ mình trước mọi sóng gió...hãy yêu khi có thể, hãy giữ nhau khi còn tình cảm, và đừng buông tay trước mọi thử thách, đó chính là châm ngôn của bộ truyện mà tôi muốn gửi đến tất cả các bạn, cám ơn chân thành đến mọiđọc gải đã luôn theo dõi bộ truyện này, hẹn gặp lại các bạn trong một tác phẩm không xa...