Nửa đêm, Á Luân đang tập trung tinh thần xem một số văn kiện cho sáng hôm sau, trong chốc lát cậu cảm thấy hơi khát, nên đứng dậy đi xuống lầu tìm chút nước. Xuống tới phòng khách, thấy le lối đâu mộtchút ánh sáng nhạt, cậu nhíu mày chầm chậm bước về phía đó.
-Tiểu Khiết!_ Á Luân hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Ánh Khiết đang ngồi xem tivi.
Nghe tiếng gọi, Ánh Khiết hơi giật mình, quay lại _ Sao anh xuống đây? Anh cần gì sao?
-Anh xuống uống chút nước, còn em sao khuya rồi còn chưa ngủ_ Á Luân rót chút nước vào ly, sau đó bước đến bên Ánh Khiết ngồi xuống.
-Em không ngủ được, nên muốn xem tivi chút thôi_ Ánh Khiết cười đáp.
-Tại sao lại không ngủ được, có chuyện gì sao?_ Á luân xoay người nhìn thẳng vào Ánh Khiết, cậu không thích nhìn thấy cô có tâm sự.
Ánh Khiết lắc đầu, ấp úng lên tiếng_ Mà…lúc trưa, chú ba tìm anh có chuyện gì không?
Á Luân mỉm cười, sờ đầu cô, thì ra cô ngốc này là đang lo lắng chuyện này nên mới không chịu ngủ_ Không có gì đâu, chú ba chỉ muốn đi tham quan Thiên Ân thôi, em đừng lo.
-Thật sao?_ Ánh Khiết hơi rũ mắt, giọng nói có chút nhỏ.
-Ừm_ Á Luân khẽ ôm Ánh Khiết vào lòng vỗ về, trong lòng có chút đau, tại sao cô bé này càng ngày càng mất đi nụ cười hồn nhiên của mình, càng ngày càng ít nói và lo lắng nhiều hơn, có phải là do cậu hay không.
Ánh Khiết ở trong lòng Á Luân không lên tiếng, cô chỉ ôm chặt cậu, cảm nhận sự vỗ về dịu dàng này, mấy hôm nay nhìn thấy Á luân cứ làm suốt đêm, ăn cơm cũng không được nhiều như mọi khi, thân hình cũng ôm đi vài ký, cũng là lỗi do cô, là vợ chưa cưới nhưng không giúp gì được cho cậu, cô thật đáng trách.
Nước mắt không biết khi nào liền lăn dài trên má Ánh Khiết, rớt xuống tay của Á Luân. Dòng nước nóng ấm kia khiến cậu giật mình, khẽ ngửa mặt cô lên:
-Tiểu Khiết, làm sao vậy, em không khỏe chỗ nào sao?
Ánh Khiết lấy tay gạt nước mắt, khẽ lắc đầu _ Không sao, chắc do em mệt quá thôi.
-Em mệt sao, để anh đưa em lên phòng ngủ_ Á Luân ôm ngang người Ánh Khiết, bế cô lên phòng ngủ đối diện phòng mình, nhẹ nhàng thả cô xuống giường.
-Em ngủ sớm đi, ngoan _ Á Luân đắp chăn lại cho Ánh Khiết.
-Anh cũng vậy, đừng làm việc khuya quá_ Ánh Khiết nắm tay Á luân dặn dò. Cậu gật đầu, bước ra khỏi phòng, nhìn cô nhắm mắt lại rồi, cậu mới tắt đèn, sau đó đóng cửa phòng lại “Tiểu Khiết, xin lỗi em, anh hứa sẽ sớm thôi em sẽ không còn phải rơi nước mắt như vậy nữa, hãy cho anh thời gian, anh sẽ giải quyết hết mọi chuyện, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau hưởng thụ cuộc sống của hai người”.
Hôm nay đã là thứ năm, mọi người đểu tập trung tinh thần cao độ để làm việc, thứ bảy này sẽ là cuộc họp cổ đông bất thường, ai cũng hoang mang không biết chuyện gì xảy ra, nghe đồn rằng có thể sẽ đổi chủ tịch, không biết có phải hay không, ai nấy cũng nơm nớp lo sợ.
Ánh Khiết nằm dài ở bàn làm việc, mấy ngày nay không khí trong công ty vô cùng khẩn trương, còn cô thì cứ như đang nghỉ dưỡng, rảnh rỗi dư giả thời gian buồn chán vô cùng.
Như sực nhớ ra điều gì đó, cô lấy điện thoại bấm số gọi nhanh cho ai đó, vừa nghe nhạc vừa gõ tay lên bàn, tiếng nhạc đột nhiên dừng hẳn, một giọng mệt mỏi cất lên:
-Ánh Khiết, tìm mình có việc gì không, mình bận sắp chết rồi đây này _ Tiểu Bối nhăn nhó, mấy ngày nay cô tăng ca đến khuya, cơ thể mệt đến nổi như chết đi sống lại.
-Cậu bận đến vậy sao, ráng giữ sức khỏe đó_ Ánh Khiết hỏi han giọng quan tâm.
-Mình biết rồi cám ơn cậu_ Tiểu Bối cười hì hì.
-À mà mấy ngày nay cậu có tìm trợ lý Điền xin lỗi người ta chưa đó, hôm đó cậu ra tay không hề nhẹ đâu_ Ánh Khiết hỏi nhanh, sợ rằng cô bạn mình lại quên thăm hỏi người ta, không biết giữa hai người có hiềm khích gì, nhưng dù sao cũng là lỗi của Tiểu Bối, cô gọi điện xin lỗi cũng là điều đương nhiên.
-Cái gì? Cậu bảo mình đi xin lỗi tên ôn thần Điền Khang đó, đừng hòng không bao giờ, không bao giờ_ Tiểu Bối bên kia điện thoại trợn tròn mắt, hét lớn.
Đợi mãi không nghe Ánh Khiết lên tiếng, làm Tiểu Bối khó hiểu_ Này Ánh Khiết cậu sao lại im lặng vậy?
Bên đầu dây, Ánh Khiết cầm điện thoại cứng đờ người, cô khẽ than thầm trong lòng “Tiểu Bối à, lần này cậu không xong thiệt rồi”, nhìn Á Luân và Điền Khang đang đứng trước mặt cô, Ánh Khiết chỉ biết cười gượng khẽ nói lớn nhằm báo hiệu cho người trong điện thoại:
-Á Luân, trợ lý Điền hai người đến hồi nào vậy?
Á Luân chỉ khẽ nhếch môi, cười với Ánh Khiết, còn Điền Khang thì hơi đưa tay sờ mũi nói lớn:
-Cũng không lâu lắm, chỉ vừa lúc tôi nghe được hai từ “ôn thần” từ trong điện thoại thôi.
Ánh Khiết chỉ biết khóc trong lòng, cô nghiến răng nói nhỏ với người bên kia_ lần này tớ không giúp cậu được rồi, tự cậu xử lý đi, bye.
Ánh Khiết cúp máy, cô còn không thèm để ý xem bên kia Tiểu Bối có còn nghe hay không. Cô cũng đâu biết, Tiểu Bối bây giờ như đang hóa tượng trong phòng tài vụ.
Quay qua nhìn Á Luân, hỏi:
-Anh tìm em có gì sao?
-Cũng không có gì, chỉ tiện đường nói với em, thứ bảy này mẹ anh đến Đài Bắc thăm chúng ta, 9h sáng làm phiền em ra sân bay đón bà có được không?_ Á Luân dịu dàng nói.
Ánh Khiết khuôn mặt mừng rỡ_ Thật sao? Không có vấn đề gì, thứ bảy em sẽ ra sân bay sớm để chờ mẹ Viêm, anh yên tâm.
Á Luân vỗ nhẹ đầu cô, hơi gật đầu, dặn dò cô làm việc đừng quá sức, sau đó quay trở lại văn phòng của mình, Điền Khang cũng tiếp bước theo sau.
Bên Ngô Thị.
Trong phòng, Ngô Tuấn Khải Và Tuyết Phù đang cùng nhau thảo luận một số vấn đề liên quan tới cuộc họp ngày mai tại Thiên Ân:
-Ngày mai là trận chiến quan trọng, mọi chuyện tôi hy vọng không có sai sót gì, cô biết chứ_ Ngô tuấn Khải liếc mắt nhìn Tuyết Phù.
-vâng, tôi biết rồi, ông cứ yên tâm, mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, ông chỉ cần ngồi xem tôi hạ con tướng Thiên Ân là được_ Tuyết Phù giọng điệu đầy tự tin, cô không tin bản thân mình lại thất bại lần nữa.
Nghe Tuyết Phù khẳng định chắc chắn, Ngô Tuấn Khải cũng chỉ nhẹ nhếch môi, ông cũng không phải không có niềm tin vào chiến thắng ngày mai, chỉ là trong lòng có chút bất thường, có lẽ do tuổi đã cao cho nên thiếu chút quyết đoán giống như hồi còn trẻ.
-Được, tôi tin cô, mau về nhà sớm đi, ngày mai biểu hiện thật tốt, đừng khiến tôi thất vọng_ Ông xua tay, ý bảo Tuyết phù quay về nhà, ông cũng cần nghỉ ngơi đôi chút.
9h sáng, thứ bảy, tại sân bay Đài Bắc.
Ánh Khiết đang chăm chú nhìn vào làn người đang nối tiếp nhau bước ra từ phòng cách ly, cô cứ nhìn mãi vào đồng hồ, trong lòng có chút hân hoan cùng lo lắng.
Đợi khoảng 10 phút, một dáng người phụ nữ trung niên xinh đẹp bước ra, chỉ nhìn thoáng qua Ánh Khiết liền nhận ran gay, cô lập tức cười tươi gọi lớn:
-Mẹ Viêm, con ở đây_ Viêm phu nhân vừa nhìn thấy cô lập tức nở nụ cười, đi nhanh về phía Ánh Khiết dang tay ôm chầm lấy cô.
-Ây da, khiết nhi à, mẹ Viêm nhớ con chết đi được.
-Con cũng nhớ người nhiều lắm, người ngồi máy bay có mệt chút nào không, người đã ăn gì chưa?_ Ánh Khiết liên tục hỏi thăm bà.
Viêm phu nhân buông Ánh Khiết ra, dịu dàng nhìn cô, vỗ nhẹ lên tay Ánh Khiết_ Thật tốt, có con gái là tốt nhất, luôn quan tâm ta như vậy, ta thật cảm động. Ngoan, mẹ không có mệt, con đừng lo.
-Mẹ không mệt là tốt rồi, con đưa người đi ăn chút điểm tâm, có được không ạ?
Viêm phu nhân mỉm cười gật đầu, sau đó bà nhìn thoáng qua như kiếm gì đó, bỗng chốc khẽ nhăn đôi mày:
-Khiết nhi, sao ta không thấy Á Luân, nó không cùng con đến đón ta sao?
-Không ạ, hôm nay hình như công ty có chút việc quan trọng cần xử lý, anh ấy dặn con đến đây đón mẹ, người đừng giận_ Ánh Khiết giải thích.
-Thằng nhóc đó chỉ biết có công việc, con đó đừng có chiều nó quá, coi chừng nó cứ ỷ y như vậy mà làm tới đó_ Viêm phu nhân nhìn Ánh Khiết trìu mến.
-Không đâu ạ, mẹ đừng lo, chúng ta đi thôi_ Ánh Khiết vui vẻ nhận lấy hành lý giúp bà, sau đó khoác tay bà bước ra ngoài.
Lúc này, tại Thiên Ân, Á luân và tất cả các cổ đông đều đã yên vị trên ghế của mình, bắt đầu cho cuộc họp dài. Á Luân đưa ánh nhìn lạnh lùng quết lên hết tất cả những người có mặt trong phòng, cất giọng:
-Hôm nay, tôi mở cuộc họp này, chắc các vị cũng đã biết rõ lý do rồi, cho nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Hiện tại Thiên Ân đang rơi vào cuộc khủng hoảng tài chính, giá cổ phiếu đã rớt xuống số âm, một số nhà đầu tư đang có ý định rút vốn, vậy mọi người có cách gì không, đưa ra ý kiến đi.
Ai nấy đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, không bao lâu sao, mọi người nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình, những vị cổ đông ngồi đây đều là tinh anh trong kinh doanh, họ có con mắt tinh tường, có thể nghĩ ra kế hoạch tạm thời để quãng binh, cuộc họp nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Sau một hồi thảo luận, mặc dù điều là ý kiến của các bậc tiền bối, nhưng vẫn không thể đưa ra on đường hoàn hảo cho Thiên Ân, dù có là ý kiến hay nhưng vẫn là ngõ cụt.
Á Luân không thấy mọi người lên tiếng nữa, cậu khẽ ngồi thẳng người đưa hai bàn tay đang vào nhau đặt lên bàn, giọng nghiêm nghị hỏi lần cuối cùng:
-Còn ai có ý kiến gì nữa không?
Lúc này khôn gian yên lặng chợt bị đánh tan bởi tiếng mở cửa, kèm theo đó là giọng nói cười như không cười:
-Có, đương nhiên là còn cách giải quyết khác.
Á Luân và mọi người khẽ nhíu mày, cậu là người lên tiếng nhanh nhất nhưng vẫn không bị mất bình tĩnh_ Không biết chủ tịch Ngô có cao kiến gì để giúp cho Thiên Ân.
Ngô tuấn Khải cùng Tuyết Phù bước đến bên ghế đối diện Á luân ngồi xuống, hai tay ông đặt lên chiếc gậy gỗ của mình, miệng vẫn không quên nở nụ cười thân thiện:
-Haha, cao kiến thì ta không có, nhưng ta biết có một cách duy nhất để giúp Thiên Ân thoát khỏi tình trạng hiện giờ.
-Cách gì, mời ngài trình bày_ Á Luân cười cười.
-Chính là…thay tổng giám đốc điều hành_ Tuyết Phù tiếp lời Ngô Tuấn Khải.
Câu nói của cô khiến mọi người hoang mang, Điền Khang đứng bên cạnh Á Luân kiềm không được tức giận, trừng mắt với Tuyết Phù_ Cô là ai, có quyền gì can thiệp vào chuyện công ty chúng tôi.
-Điền Khang_ Á Luân một bên nhắc nhở, sau đó đưa mắt liếc về phía Ngô Tuấn Khải.
Các vị cổ đông cũng không khỏi bức xúc, lên tiếng:
-các người là ai mà có quyền đòi thay đổi người điều hành Thiên Ân, ở đây không phải là trụ sở của Ngô Thị.
Ngô tuấn Khải chỉ khẽ cười, sau đó ngoắt tay với Tuyết Phù.
Được lệnh của ông, Tuyết Phù nhanh chóng lấy tập hồ sơ màu vàng trong tay đưa lên, nói:
-Đây là giấy chứng nhận cổ phần Thiên Ân mà chủ tịch Ngô đang nắm trong tay, hiện nay số Cổ Phần đã chiếm 45%, bây giờ chủ tịch của chúng tôi chính là đại cổ đông lớn nhất của Thiên Ân, xin hỏi đã có thể có quyền lên tiếng chưa.
-Sao lại có thể?_ Mọi người liếc nhìn nhau ngạc nhiên.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Á Luân chỉ đưa đôi mắt lạnh quét đến tập tài liệu màu vàng trên tay Tuyết Phù, sau đó cậu ngã người ra sau, thong thả lên tiếng:
-Thì ra, chủ tịch Ngô cũng đã hứng thú với Thiên Ân từ lâu.
Ngô Tuấn Khải xoay xoay tay trên cây gậy của mình, giọng vẫn không thay đổi_ Không đâu, cháu đừng hiểu lầm ta đây chỉ muốn cứu giúp cơ ngơ của người bạn lâu năm thôi. Ta già rồi, cũng nên làm một điều gì có ý ngĩa một chút.
-Vậy, ý của chủ tịch Ngô là do tôi còn non trẻ, cho nên không thể giữ nổi cơ ngơ của gia đình mình, nên đành để cho ông giữ dùm_ Á Luân cười nhìn Ngô Tuấn Khải, trong ánh mắt có chút thăm sâu, cậu im lặng một chút rồi lại lên tiếng:
-Cũng giống như cách ông làm ra để giữ lại gia sản của Ngô gia năm đó, nhưng chỉ khác một điều năm đó ông dùng lửa, còn bây giờ thì dùng tiền.
Đôi mắt Ngô Tuấn Khải có chút mất bình tĩnh, đôi tay hơi run rẫy, nhưng miệng vẫn luôn mỉm cười nhìn Á luân:
-Con nói gì, ta không hiểu.
-Haha Ngô chủ tịch không hiểu, vậy chúng ta cần phải nói chuyện riêng một chút_ Á Luân quay qua mọi người, cất giọng:
-Hôm nay chúng ta họp tới đây, các vị không cần lo lắng, nếu như có thay đổi gì, tôi sẽ thông báo đến mọi người sau, Điền Khang tiễn mọi người đi_ các vị cổ đông liền thì thầm to nhỏ rời đi, để lại cho Tuyết Phù ánh mắt trơ ra nhìn mọi người rời đi nhưng không hiểu là do nguyên do gì? Cô quay qua nhìn Ngô Tuấn khải, sắc mặt ông cũng không kém gì cô.
Sau khi mọi người rời đi, Á Luân ngồi xuống ghế của mình, nhìn con cáo già trước mặt mình, khẽ nhếch môi:
-Ông nghĩ thế nào, nếu là tôi năm đó chắc chắn tôi sẽ không dùng cách ngu ngốc đó để đạt lợi ích cho mình đâu.
-Ý cậu là gì?_ Ngô Tuấn Khải, tức giận dậm thật mạnh cây gậy của mình xuống nền đất, trừng mắt nhìn Á Luân.
-Ông có nhớ 17 năm trước không, cái đêm đó ông nhẫn tâm vùi anh ruột cùng cha khác mẹ với mình trong biển lửa..._ Á Luân khẽ kéo âm cuối cùng.
Ngô Tuấn Khải hoang mang, đôi mắt ông hơi đỏ, trong đầu bỗng dung hiện lại khung cảnh biển lửa của 17 năm trước.
-Cả đời ông, luôn sống trong thủ đoạn, tính toán, nhưng không biết được rằng mình đã tính sai một bước_ Á luân cười giễu cợt.
Lúc này Ngô Tuấn Khải mới bừng tỉnh, sau đó lên tiếng:
-Cậu đang nói nhảm gì vậy?, hôm any tôi đến đây để lấy quyền điều hành Thiên Ân, đừng có nói chuyện dài dòng, nhanh chóng từ chức đi, Tuyết Phù chúng ta đi.
Ông và Tuyết Phù chuẩn bị bước đi thì bị Điền Khang giữ lại, lúc này Á Luân mới đứng lên đi về phía ông:
-Khoan đã, ông đâu cần phải đi gấp như vậy, có người đang muốn gặp ông, ôn lại chút chuyện xưa.
-Là ai?-Ngô Tuấn Khải mất kiên nhẫn.
-Là tôi_ Tiếng nói của một người phụ nữ từ ngoài cửa vọng vào, sau đó bà từ từ xuất hiện, đứng trước Ngô Tuấn khải.
-Bà…_ Ngô Tuấn Khải dường như không tin vào mắt mình, người đứng trước mặt ông lúc này không phải là quản gia Phương năm đó sao.
-Bà là… quản gia Phương.
-Đúng, là tôi, chào tam lão gia, 17 năm rồi trí nhớ của ngài thật sự rất tốt_ Sơ Phương Tâm cúi đầu, làm đóng tác chào hỏi chủ đúng nghĩa.
-Tại sao, tại sao.. bà lại ở đây ?_ Ngô Tuấn Khải ngạc nhiên, giọng nói có chút lấp, ông nhớ lại lần trước lần đầu tiên Á Luân dẫn Ánh Khiết về gặp ông, dù có kể qua chuyện xác định thân phận của con bé, cậu cũng không nhắc gì đến quản gia Phương, chẳng lẽ, bà ta chính là người đã nuôi lớn Ánh Khiết, không lẽ còn sự việc nào khác diễn ra 17 năm trước mà ông không biết hay sao.
-Sao, ngài không vui sao, nhưng tôi thì ngược lại, tôi rất vui vì có thể là người chứng kiến cảnh kết thúc của ông, sau những chuyện xấu mà ông đã làm hơn nửa đời người_ Đôi mắt sơ Phương Tâm đỏ ngầu, nhìn thấy Ngô Tuấn Khải hoang mang, lo lắng trong lòng bà không còn gì ngoài hai chữ “hả dạ”, hôm nay chính là ngày tàn của ông ta…