Tại một căn phòng nhỏ, tiếng kêu la của một cô gái cứ vang vẳng, tiếng hét càng ngày càng lớn, cổ họng cô ta bắt đầu cảm thấy ran rát, nhưng không hiểu vì sao những người mặc áo đen đứng bên cạnh không hề có động tĩnh gì, dường như họ không cho điều đó là phiền phức.
-Mau thả tôi ra, các người là ai, mau thả ra, không thôi tôi sẽ báo cảnh sát đó_ Tuyết Phù hai mắt bị bịch lại, cô không còn thấy gì ngoài màu đen, cô sợ hãi gào thét, không biết vì sao trong lúc cô đang bị Á Luân giam lõng ở một căn hộ nhỏ, nhưng từ đâu xuất hiện những người áo đen, bọn họ đánh ngất những tên vệ sĩ canh gác phía ngoài, sau đó chạy vào bịch mắt cô lại rồi đem đến đây.
-Này, các người có nghe tôi nói gì không, mau thả tôi ra_ Cô gom hết sức lực còn lại của mình mà hét lớn.
Một lúc sau, cửa phòng được mở ra, dù không thấy gì nhưng thính giác của cô rất tốt, cô nghe thấy tiếng gậy va chạm trên mặt đất, hình như có người bước vào, cô im lặng để lắng nghe thật kĩ thì nghe kế bên có tiếng nói, nghe qua hình như rất cung kính đối với người mới bước vào này.
-Thưa chủ tịch, tôi đem cô ấy đến rồi đây_ Hứa Lôi bước đến cạnh Ngô Tuấn Khải.
-Tốt, các người mau ra ngoài đi_ Ngô Tuấn Khải ra lệnh cho bọn họ bước ra ngoài.
-Dạ_ Bọn họ nhận lệnh, bước ra ngoài không quên đóng chặt cửa phòng, thấy mọi người đã đi, ông ra hiệu cho Hứa Lôi, ý bảo cậu tháo vải che mắt trên mặt Tuyết Phù ra. Bị bịch mắt hết một ngày, vừa được tháo ra cô mừng rỡ mà nhìn tháo xung quanh, thấy trước mặt mình có hai người đàn ông, một già một trẻ, khiến cô càng khó hiểu hơn.
.
-Các người là ai sao lại bắt tôi_ Tuyết Phù muốn biết lí do gì cô bị bọn họ bắt nhốt, lại càng muốn biết hai người lạ này là ai.
-Cô chính là Quách Tuyết Phù, vị hôn thê giả của CEO tập đoàn Thiên Ân?_ Ngô Tuấn Khải cất giọng nói đều đều, nghe qua dường như chẳng có chút gì gọi là uy hiếp, nhưng điều đó lại càng khiến cho mọi người xung quanh phải lo sợ.
-Ông là ai, sao lại biết đến chuyện của tôi?_ Tuyết Phù càng sợ hãi hơn khi ông ta lại biết hết chuyện của cô, người đàn ông lớn tuổi này hình như không phải là người tầm thường.
-Chuyện của cô tại Thiên Ân ngày hôm đó, mọi người ai cũng biết chứ không riêng gì tôi_ Ông vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế phía sau, hai tay chống lên cái gậy gõ đều đều_ Tôi là Ngô Tuấn Khải.
-Ngô Tuấn Khải, không phải ông là chủ tịch của tập đoàn Ngô Thị chứ?_ Trong trí nhớ của Tuyết Phù, cô đã nhiều lần nghe đến sự qui mô của tập đoàn này, nối đến về cạnh tranh trên thương trường muốn đối đầu với Thiên Ân thì chỉ duy nhất có Ngô Thị.
-Thông tin của cô rất tốt_ Ông nhẹ gật đầu với cô.
-Nếu...nếu vậy... thì ông tìm tôi làm gì, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không phải là tiểu thư tập đoàn gì đâu mà có thể đem lại lợi ích cho ông_Cô nghĩ có thể ông ấy bắt nhầm người.
-Tôi muốn cô trở thành một quân cờ trong ván cờ tiếp theo của tôi, trong việc phá hoại tập đoàn Thiên Ân_ Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào Tuyết Phù, để lộ một chút nét nhăn ở đuôi mắt.
-Quân cờ, phá hoại tập đoàn Thiên Ân, ông nghĩ tôi sẽ làm cho ông hay sao?_ Cô khẽ cười lớn, nụ cười hàm chứa ý nghĩ ông ấy thật nực cười, bản thân cô còn chưa biết mình có thể làm gì được nữa khi thanh danh lẫn sự nghiệp chỉ mất trong một ngày định mệnh.
-Cô sẽ giúp tôi_ Ông cười đắc ý, khẽ đưa ly trà đặt bên cạnh lên nhấp một chút.
-Tại sao ông lại chắc chắn như vậy? _ Cô hỏi tiếp.
Ngô Tuấn Khải đứng dậy, bước đến phía trước mặt Tuyết Phù, khẽ cúi đầu xuống gần cô rồi bật cười lớn_ Cô nghĩ mình sẽ còn lựa chọn nào khác hay sao, nếu bây giờ tôi tha cho cô thì tổng giám đốc Thiên Ân cũng sẽ tha cho cô sao, cô hại vị hôn thê của cậu ta thê thảm như vậy, cậu ta không lột da trút xương cô ra thì không cam lòng, cho nên bây giờ việc duy nhất cô có thể làm để bảo vệ tính mạng của mình chính là phải làm việc cho tôi, cô nghĩ sao?.
-Ông...._ Ông ta quả thật lợi hại hơn cô tưởng, chỉ một câu nói ngắn gọn đã có thể đánh vào điểm yếu của cô, nhưng quả thật ông ta nói rất đúng con đường duy nhất có thể đổi lại sự an toàn cho bản thân mình chính là phải phục tùng ông ấy, cô thật sự không còn con đường nào khác nữa, thôi thì bây giờ cứ thuận theo ông ta, lợi dụng Ngô Tuấn Khải để đối phó với tên họ Viêm kia, bao nhiêu sự tủi nhục mà hắn đã để lại cho cô, cô sẽ đòi lại từng chút một.
-Được, tôi chấp nhận...
***
Gió chiều thổi nhè nhẹ làm tăng thêm không khí tĩnh lặng của nghĩa trang, thân ảnh của một đôi trai gái đang khoát trên mình bộ đồ đen trên tay người thiếu nữ cầm bó hoa cúc trắng thể hiện sự đau thương tột cùng,đứng lặng lẽ trước hai ngôi mộ cũ kĩ.
-Tại sao lại như vậy? Anh có thể nói cho em biết tại sao không, cha mẹ của em sao lại nằm ở nơi giá lạnh này, tại sao chứ?_ Ánh Khiết gắng gượng được một lúc cũng phải ngã quỵ, cả người cô quỳ hụp xuống trước mộ cha mẹ mình, dòng nước mắt nóng hổi không kiềm được mà chảy dài trên má. Trông thấy bộ dạng của cô lúc này, Á Luân cũng đau lòng không kém, cậu biết thế nào cũng có tình cảnh này xảy ra, bắt buột cậu phải tận mắt chứng kiến sự đâu khổ của cô mà mình thì lại chẳng thể làm được gì, cậu không muốn đưa cô đến đây nhưng có một số chuyện muốn trốn tránh cũng không được. Á Luân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Ánh Khiết ôm cô vào lòng, để cho cô khóc trên vai mình:
-Em hãy mạnh mẽ lên, anh nghĩ hai bác cũng không muốn nhìn thấy em như vậy đâu.
-Tại sao lại như vậy, cha mẹ của em, những kí ức của em về họ đã dần dần phai nhạt rồi, em cố nhớ lại khuôn mặt của họ nhưng lại không được, em thật là ngốc mà, tại sao người mất đi kí ức 17 năm không phải ai khác mà lại là em chứ_ Cô càng nói càng nức nở hơn, đến cuối cùng vẫn không thể thành lời, nó thể hiện cho sự mất mát quá lớn.
Cả hai người cứ ngồi như vậy, Á Luân cũng không nói thêm bất kì câu nào, cậu cứ ngồi ôm cô, truyền cho cô một chút ấm áp của mình. Ánh Khiết khóc đến một lúc cũng ngưng, cô cứ thẫn thờ mà nhìn tấm ảnh trên bia mộ cũ kĩ kia, cô sẽ nhìn thật kĩ thật lâu để có thể ghi nhớ rõ được nét mặt của họ, bắt buộc bản thân tới chết vẫn không được quên.
Thấy cô không còn thúc thít nữa, Á Luân đỡ vai cô dậy, nhìn thẳng vào mắt Ánh Khiết, cậu nhẹ nhàng mỉm cười, lôi trong áo khoát ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt còn vươn trên khóe mi cô và nói_ Cô bé ngốc, em khóc như vậy là đủ rồi, khóc nữa mắt sẽ sưng đấy, theo anh đi đến một nơi, có được không?
-Anh muốn đưa em đi đâu_ Cô nhìn cậu, hỏi nhỏ.
-Đi đến một nơi có thể khiến em cười_ Cậu cười, nắm lấy tay cô kéo nhẹ đi theo mình.
***
_Đây chính là nơi mà anh muốn đưa em tới_ Ánh Khiết ngạc nhiên trước khung cảnh trước mắt, cô quay đầu lại nhìn cậu hỏi lại một lần nữa.
-Đúng vậy, em có nhớ nơi đây là đâu không?_ Cậu gật đầu, sau đó liền hỏi tiếp cô.
-Cánh đồng bồ công anh_ dù cô có quên đi bao nhiêu chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng cánh đồng bồ công anh này cô không bao giờ quên, nó luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô hằng đêm.
-Uhm, cánh đồng bồ công anh, cánh đồng hẹn ước của chúng ta_ Á Luân đưa ánh mắt nồng nàn nhìn vào khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết trước mặt mình.
-Cánh đồng hẹn ước?_ Cô lập lại câu nói của cậu, nhưng khuôn mặt lại hơi ửng hồng do cái nhìn thắm thiết kia.
-Chính nơi đây em đã đồng ý làm vợ anh_ Cậu cười lớn khi thấy ánh mắt hốt hoảng của cô khi nghe mình nói, cậu nắm tay bàn tay cô xoay người bước thật chậm đi vào bên trong vừa đi hồi tưởng lại kí ức của mình:
-Năm đó, em với anh chỉ là hai cô cậu trẻ con ngốc nghếch không hiểu gì về tình yêu, chỉ là hàng ngày cùng nhau vui chơi, cùng nhau chạy giỡn, trong rất lạc quan, có một hôm ba anh cho anh một chiếc lắc tay, nói nó là vật gia truyền của dòng họ, bảo anh giữ lấy, sau này lớn lên hãy đeo cho cô gái mà mình yêu, nhưng lúc đó anh cũng không hiểu yêu là gì, chỉ dùng suy nghĩ của cậu bé 10 tuổi để định nghĩa nó, yêu có thể đồng nghĩa với thích, nếu là thích thì anh liền suy nghĩ đến em, bởi vì lúc đó anh rất thích cùng em vui đùa, muốn giữ em bên cạnh mãi như vậy, cho nên liền đem chiếc lắc đến ngay chỗ này mà đeo cho em, khi đeo nó vào tay thì tức là em đã nhận lời làm vợ anh_ Cậu dừng lại, đúng ngay chỗ mà ngày xưa cậu đeo chiếc lắc tay cho cô, xoay người đứng đối diện với Ánh Khiết bàn tay giữ chặt hai tay cô không buông.
-Ánh Khiết, anh biết em rất buồn khi mất đi cha mẹ của mình, anh cũng không biết phải làm sao để an ủi em, và càng không thể mang cha mẹ về cho em, nhưng em hãy tin rằng từ nay về sau, anh sẽ luôn che chở và mang lại ấm áp cho em.
-Uhm_ Cô không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, cứ như vậy mà bẽn lẽn gật đầu.
-17 năm trước anh chưa kịp thực hiện lời hứa của mình với em, thì em đã biến mất không lời từ biệt, nhưng rất may ông trời còn thương xót anh đã mang em đi một vòng lớn nhưng cuối cùng cũng đưa em trở về với anh, cho nên ngày hôm nay chính tại nơi này anh sẽ khóa chặt tay em để thực hiện lời hứa của mình, trói chặt em cả đời,, không cho phép ông trời trêu đùa anh mang em đi lần nữa_ Á Luân cho tay vào túi áo của mình, lấy ra một chiếc lắc tay, màu sắc tuy đã cũ nhưng vẫn tràn ngập sự quý phái và đặt biệt hơn chính là chứa rất nhiều tình cảm.
Ánh Khiết ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lắc nằm trong tay của Á Luân, chẳng phải nó đã bị Tuyết Phù lấy mất rồi sao, sao bây giờ lại nằm ở đây. Trước thái độ đầy vẻ ngạc nhiên của cô, cậu nhẹ nhàng cầm lấy tay cô tỉ mỉ đeo chiếc lắc vào cổ tay trắng nõn_ Chiếc lắc này, anh lấy từ chỗ Tuyết Phù, nó là của em thì đương nhiên phải trở về với chủ rồi, nhưng anh cảnh cáo em, nếu còn để nó lạc vào tay của kẻ khác anh nhất định trừng trị thẳng tay.
Lấy giọng điệu uy hiếp của vị tổng giám đốc quen thuộc, cậu làm cho cô không khỏi nhịn mà nở nụ cười hạnh phúc_ Em hứa sẽ bảo vệ nó thật tốt_ Kết thúc câu nói của Ánh khiết, cả hai người nhìn nhau cười rạng rỡ.
Câu nói “ sẽ bảo vệ nó thật tốt” chính là lời hứa của cô dành cho cậu, sau này sẽ bảo vệ đoạn tình cảm của chính họ thật tốt, trải qua nhiều sóng gió, nhiều thăng trầm, xa nhau một thời gian dài nhưng cảm giác lần đầu tiên hay llần thứ 2, thứ 3 và kể cả sau này của họ đều luôn hướng về đối phương.
-Vậy thì phải đóng dấu làm bằng chứng, nếu không sau này em nuốt lời thì anh còn có nó mà lấy ra để giúp em nhớ chứ.
-A, đóng dấu gì chứ...uhm.._ Ánh Khiết chưa kịp nói hết câu thì trên môi hình như có vật đó gì chạm vào, nó rất mềm, lại có mùi hương dễ chịu pha một chút ngọt ngào, nó làm cho hai má của cô ửng hồng, cảm giác này được người ta định nghĩa chính là “ hôn” cô thầm nghĩ “ hóa ra đóng dấu là như vậy” sau đó mỉm cười nhắm mắt lại để cảm nhận sự sâu sắc và ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên...
***
-Thưa lão gia, có cậu Viêm tới tìm ạ_ Bà giúp việc của biệt thự họ Ngô cung kính bẩm báo với Ngô Tuấn Khải.
-Mời cậu ta vào... “ Cuối cùng cậu cũng tới”_ Ông nhã nhặn cầm tách trà đưa lên mũi ngửi, cảm nhận hơn tthơm dễ chịu của nó, ông đã đoán biết trước Á Luân sớm muộn gì cũng tìm đến đây, nhưng không ngờ cậu ta đến sớm hơn ông tưởng.
Á Luân nắm tay Ánh Khiết bước vào ngôi biệt thự, cô có vẻ hơi sợ vì lần đầu tiên bước vào một ngôi nhà lớn như vậy, nhưng điều làm cô sợ nhất chính là hàng vệ sĩ đứng bảo vệ trước sân, ai nấy đeo kính đen, khuôn mặt thì lạnh lùng, tạo cho người khác cảm giác bị uy hiếp. Thấy bàn tay của cô trở nên hơi lạnh, cậu biết cô đang sợ nên cúi xuống trấn an cô_ Không sao đâu, đây là nhà của em.
-Nhà...nhà..._ Cô chưa kịp suy nghĩ thì đã theo cậu vào hẳn bên trong.
-Chào chú Ngô_ Á Luân lễ phép cúi đầu chào hỏi Ngô Tuấn Khải.
-À, Á Luân đó sao, lâu quá không gặp con, nào, nào lại đây ngồi_ Ngô Tuấn Khải nồng hậu, cười lớn vỗ vai cậu.
-Vâng, con thật thất lễ, không thể ghé thăm chú thường xuyên, mong chú rộng lượng bỏ qua_ Cậu vừa nói vừa nắm tay Ánh Khiết kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
-Không sao, đừng khách sáo_Ông cười nói, tay thì đang cầm ấm trà rót vào tách_ Này uống trà đi, con thử xem tài pha trà của ông già này như thế nào, haha... Mà cô gái xinh đẹp này là ai...không lẽ là bạn gái con???_ Ông đưa mắt nhìn thẳng vào cô gái nhỏ trước mắt mình, không ngờ Tiểu Ánh Khiết lớn nhanh quá, nay đã thành một cô bé xinh đẹp rồi...
Ánh Khiết nghe người đàn ông lớn tuổi trước mặt, nhắc đến mình khiến cô không khỏi run nhẹ một cái, mới vừa vào nhà cô đã để ý đến ông, nhìn vào ông thấy có một chút gì đó quen thuộc nhưng nghĩ mãi không ra, chỉ im lặng quan sát nghe ông và Á Luân trò chuyện.
-Vâng, cô ấy là vợ sắp cưới của con_ Cậu nắm nhẹ tay cô và mỉm cười ngừng một chút lại nói tiếp_ Nhưng nó không phải là mục đích của hôm nay con đến đây.
-Con cứ nói tiếp_ Ông uống một chút trà, sắc mặt cũng không lộ vẻ gì là ngạc nhiên, chờ đợi Á Luân.
-Hôm nay, con dẫn Tiểu Ánh Khiết về chào hỏi chú_ Câu nói tuy đơn giản nhưng lại khiến cho hai người ngồi bên cạnh run nhẹ, không đợi phản ứng của họ Á Luân xoay qua nói với Ánh Khiết:
-Chú ấy chính là chú ruột của em, tên là Ngô Tuấn Khải, em chào hỏi chú đi_ Ánh Khiết dường như chưa thể thích ứng được với tình huống hiện tại, cô vẫn cứ ngây ra, nhưng Ngô Tuấn Khải thì khác khuôn mặt ông kéo nhẹ lên một chút ánh mắt dường như rất khó tin.
-Con bé đã chết theo anh chị hai rồi, sao có thể sống lại mà ngồi ở đây chứ_ Á luân biết thế nào ông ấy cũng giả vờ thắc mắc về tình huống này, cậu sớm biết ông ta đã ccho người theo dõi tình hình bên cậu và chắc chắn thế nào cũng điều tra được việc này, kiểu phản ứng này chỉ là dùng bịch mắt người thôi, coi như đáp lại khả năng diễn xuất của ông, cậu nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc cho ông biết.
-Thì ra là vậy, cháu gái nhỏ quả thật chịu nhiều thiệt thòi rồi, con lớn quá, nhìn càng ngày càng xinh đẹp giống mẹ, nào lại đây cho chú ôm một cái nào_ Tròng mắt ôn rưng rưng chứa chút gì đó gọi là xúc động, cảm xúc này có chút thật lòng, dù ông có ghét bỏ cha mẹ của cô như thế nào nhưng đối với cô cháu gái đáng yêu này thì ông cũng có chút tình cảm gọi là thương hại.
Ánh Khiết ngập ngừng, đưa mắt nhìn Á Luân, thấy cậu nhẹ gật đầu cô cũng chầm chậm bước đến ôm lấy ông, khóe mi rơi một giọt nước mắt vì đây chính là người thân duy nhất còn lại trên đời của cô, hai người ôm nhau một chút liền thu lại cảm xúc của mình, quay trở lại trạng thái ban đầu.
-Hôm nay quả thật rất vui, ta được gặp lại con bé sau nhiều năm xa cách, nhưng ta muốn hỏi Á Luân, sao con tin chắc rằng ta sẽ nhận lại cô bé khi chưa xác định thân phận, con cũng không cho ta một chút bằng chứng nào để xác thực_ Ngô Tuấn Khải chắm chú lắng nghe câu đối đáp của cậu nhưng ánh mắt hiện lên một chút gợn sóng.
Á Luân khẽ nhếch miệng một chút, tư thế cũng đổi hẳn trở nên kiên nghị, còn ánh mắt nhìn thẳng vào ông tạo một chút thách thức_ Chú cũng biết, trên thương trường lúc nào cũng phải chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo để kịp thời ứng phó mọi hoàn cảnh xảy ra, không để kẻ địch của mình chớp lấy cơ hội để nắm thớt, huống chi đây là việc trọng đại, quyết định tương lai của một người và sự chấm hết của một người khác.
-Haha...đối đáp rất thông minh, không hổ danh là chủ của Thiên Ân, tuổi trẻ tài cao, ta đây cũng rất mong đợi sự cố gắng của con là đúng_ Ngô Tuấn Khải cũng không thua kém.
-Chú quá khen rồi ạ_ Mọi người ai nấy cũng cười lớn, sau đó họ bàn tiếp việc sẽ mở một buổi tiệc lớn chính thức công nhận thân phận của Ánh Khiết, giới thiệu cho mọi người biết đây chính là đại tiểu thư của Ngô thị.
Á Luân và Ánh Khiết ra về, Ngô Tuấn Khải đưa họ ra tận cửa, có ngõ lời muốn Ánh Khiết dọn về ở chung với ông nhưng cô đã từ chối vì lý do chưa thích ứng được, cho nên ông cũng không gượng ép. Việc chính bây giờ chính là thực hiện kế hoạch của ông, nhưng trước hết phải tìm cách đối phó với tên nhóc Viêm Á Luân đó, cậu ta không phải là một kẻ đơn giản, trong cách nói của hắn hình như đã biết được chuyện gì đó, ông cần phải điều tra thêm...