Lắc Tay Tình Yêu

Chương 17




Ánh nắng của buổi sáng chiếu rọi khắp các ngã đường, hôm nay Ngạo Khuyển có một buổi quay CF cho sản phẩm mới, trong cậu thật bắt mắt với trang phục cực coolboy. Cậu đang tập trung lắng nghe sự chỉ dẫn của đạo diễn để cậu có thể hoàn thành tốt cảnh quay của mình, các fan hâm mộ đang đứng chặt cả góc đường , sôi nổi phấn khởi khi theo dõi thần tượng, nhìn thấy các fan yêu quý cậu liền nở một nụ cười dễ thương, còn làm hành động đáng yêu khi ra dấu nhắc nhở các fan của mình che ô để tránh nắng, khiến các fan không khỏi xúc động nhảy òa lên hò reo vui mừng:

-Aaaaaaaaaaaa, Ngạo Khuyển thật là đáng yêu, thật là tốt bụng mình rất yêu anh ấy_ Một cô bé nữ sinh đang hào hứng nói lớn tiếng với các bạn của mình.

-Đúng vậy, anh ấy thật dễ thương, ôi hoàng tử của lòng mình_ Cô gái thứ 2 đồng tình.

-Không biết anh ấy có bạn gái bí mật không, nhưng mình không muốn nghĩ đến điều này, mình không muốn anh ấy quen bất cứ cô gái nào hết_Cô bé nữ sinh khuôn mặt nhăn lại mang ánh mắt ướt át.

-Cậu đừng nhắc đến điều kinh khủng đó, mình mà biết anh ây có bạn gái bí mật mình sẽ cào xé cô ta, hứ, dám cướp thần tượng của mình à, chỉ ba chữ thui “ KHÔNG THỂ NÀO”_ Cô gái thứ 2 nắm chặt tay thành nắm đắm ra thế ép người. Tất cả cùng gật đầu đồng tình, cuộc trò chuyện của mọi người không may bay đến chiếc tai nhỏ xinh nhưng hoạt động rất công suất của Andy người quản lí của Ngạo Khuyển, cậu khẽ che miệng cười thích thú.

Đến chiều, buổi quay CF của Ngạo Khuyển cũng đã kết thúc, cậu nhanh chóng bước lên xe quay về nhà để chuẩn bị cho buổi biểu diễn tối nay, nhìn cậu khi làm việc rất hăng say, có vẻ như không có chút gì gọi là mệt mỏi, nhưng khi bước lên xe cậu không gắng gượng được nữa nhanh chóng ngã lưng xuống chiếc ghế êm ái nghỉ ngơi, Andy nhanh chóng di chuyển tầm mắt của mình nhìn xuống Ngạo Khuyển, liền chợt nhớ đến cuộc trò chuyện của các fan hồi sáng này, lấy tay đẩy gọng kính nói:

-Tôi có một chuyện không biết có nên nói cho cậu nghe hay không, sợ rằng cậu không chịu nổi, liền muốn đá tung cửa xe nhảy xuống đường tự tử nha_ Giọng nói đầy thích thú của Andy liền đánh thức Ngạo Khuyển, cậu tahy đổi tư thế cho thoải mái.

-Chuyện gì có thể khiến Ngạo Khuyển tôi đây phải từ bỏ khuôn mặt đẹp trai này để nhảy xuống đường, anh nói tôi nghe coi_ Tính tự tin không bao giờ bỏ được.

-xì, thật tự cao, hôm nay tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện khủng bố của các fan cậu, họ đang thảo luận rất kích động về vấn đề tình cảm của cậu đấy.

-Gì chứ? Chuyện tình cảm của tôi?_ Ngạo Khuyển ngạc nhiên nhướn người về phía trước để dễ nói chuyện với Andy hơn.

-Đúng vậy! Họ nói rằng nếu như biết được tin cậu có bạn gái thì cô gái thiếu may mắn ấy sẽ sớm bị họ phanh thây, haha_ Kéo theo đó là giọng cười đầy sảng khoái của Andy.

-What! Bọn họ làm gì chứ, đòi phanh thây bạn gái của tôi, không ngờ sức hấp dẫn của tôi lại cao như vậy, haha, nhưng bọn họ nằm mơ đi, người con gái của tôi sao có thể dễ dàng để cho họ đụng tới chứ_ cậu cười, phía trong ánh mắt hiện lên một chút long lanh, Andy nhìn thấy ánh mắt của cậu qua kính xe, liền bất ngờ:

-Này, đừng nói với tôi, cậu có bạn gái rồi đó?

Sau câu hỏi của Andy là một chút im lặng của Ngạo Khuyển, nhận ra điều mình nghi ngờ ngày càng rõ, cậu nhanh chóng nói tiếp, nhưng lần này giọng nói rất nghiêm túc:

-Tôi nói cho cậu biết, chuyện tình cảm đến thật sự rất tốt đẹp, như tôi đây cũng đang rất nóng lòng có người yêu đây, nhưng hiện tại bây giờ thì không thể, cậu đang là một ca sĩ rất nổi tiếng, lượng fan của cậu ngày một tăng chứ không giảm, sự nghiệp của cậu đang lên, không nên làm nó sụp đổ trong giây phút này, cho nên chuyện yêu đương quả thật là không nên.

-Andy, tôi phát hiện, hình như anh mới dọn nhà ra gần biển thì phải_ Ngạo Khuyển đưa tay lên xoa càm, mắt nhìn thẳng vào Andy.

-Sao cậu lại nói vậy?

-Bởi vì tôi thấy anh lo hơi xa rồi đó, haha.

-Cậu...., được tôi không thèm nói tới cậu nữa, nhưng sau này có chuyện gì đừng bắt tôi đứng ra chịu trận trước toổng giám đốc là được_ Andy cứng họng không biết trả lời làm sao liền tức giận quay lên trước chăm chú công việc lái xe của mình.

Nhìn Andy quay mặt đi, trên gương mặt của Ngạo Khuyển không còn là nụ cười châm choc4 nữa, mà bây giờ là một khuôn mặt tràn đầy suy tư, ai nói những điều Andy vừa nói cậu không hiểu chứ, thật ra từ khi bước vào làng giải trí sống với cuộc sống của một thần tượng, cậu đã biết trước và chuẩn bị tinh thần cho điều này, khẳng định với bản thân không bao giờ được yêu. Nhưng biết làm sao được khi cô gái ấy xuất hiện, chính bản thân cậu cũng không thể tự chủ được , trái tim dường như đã đập lỗi mất một nhịp rồi, giữa yêu và đam mê cậu thật sự không biết từ bỏ cái nào, càng suy nghĩ càng tiêu cực, cậu nhanh chóng nhắm mắt nghĩ ngơi, chuyện tương lai cứ để nó tự đến, huống chi bây giờ là chỉ mình cậu đơn phương người ta, thật buồn cười.

***

-Chị Tiểu Khiết, chị Tiểu Khiết_ Tiểu Long, một cậu bé chạy từ trong ra gọi tên Ánh Khiết khi thấy cô đang ngồi thơ thẫn bên xích đu. Nghe tiếng kêu lớn cô chợt giật mình quay lại nhìn.

-Tiểu Long, không được chạy nhanh như vậy coi chừng té đó_ Cô dịu dàng đưa tay xoa đầu cậu bé nhắc nhở.

-Chị Tiểu Khiết, chị có thể giúp em chuyện này được không_ Tiểu Long khuôn mặt xụ đi hình như đang buồn phiền chuyện gì đó.

-Có chuyện gì, cứ nói đi chị sẽ giúp cho em, đừng buồn_ Cô ra sức an ủi.

-Hôm nay khi chơi dí bắt nhau, vì lo chạy nhanh quá em sợ Hoan Hoan sẽ bị bắt, nên nắm tay em ấy chạy đi, nhưng không ngờ do mạnh tay quá nên em lỡ tay làm đứt chiếc lắc tay của em ấy, dù em ấy không trách em nhưng nhìn Hoan Hoan rất buồn, cho nên em đến nhờ chị sửa lại dùm em được không?_ Cậu bé kể lại nguyên nhân chiếc lắc tay bị đứt,nhưng đầu không ngẫn lên cứ cúi xuống đất, ra dáng rất biết lỗi, nhìn thấy cậu bé như vậy, Ánh Khiết nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lắc tay, nở một nụ cười nhẹ nhàng như mùa thu:

-Không sao đâu em đừng buồn, chị sẽ giúp em sửa lại, lúc đó em sẽ không thấy có lỗi với Hoan Hoan nữa, ngoan đừng buồn nữa nha.

-Thật sao? Em cám ơn chị_ Cậu bé nhanh chóng lấy lại nụ cười giảo hoạt như ban đầu, cậu nhanh chóng chạy đi để thời gian cho Ánh Khiết sửa lại lắc tay, nhìn cậu bé cười vui khiến lòng cô trĩu nặng nãy giờ cũng giảm nhẹ.

Nhìn chiếc lắc tay, cô lại chợt nhớ đến chiếc lắc tay của mình, chợt một hình ảnh len lỗi một vài giây trong đầu cô, chính là cò một bàn tay của một cậu bé trai đang giúp cô bé nào đó đeo chiếc lắc vào tay, trong rất cẩn thận, và còn nói rằng không được làm mất. Chỉ một vài giây thôi, cũng khiến cho đầu cô đau nhức, lấy tay vỗ vỗ lên đầu, Ánh Khiết nhanh chóng đứng dậy đi vào nhà, sửa ngay chiếc lắc tau cho Hoan Hoan, rồi nghỉ ngơi sớm, sáng mai lên công ty sớm, giải quyết một việc rất quan trọng.

Sáng sớm hôm sau, cô nhanh chóng sửa soạn bước nhanh đến công ty Thiên Ân, hai mắt bị một chút quằng thâm bao lấy, đã nói hôm qua đi ngủ sớm, nào ngờ cái đầu nhỏ lại không chịu, cứ thích suy nghĩ, nghĩ một mà đã tới gần sáng rồi, cho nên cô không thể ngủ được, đành thức dậy để đến công ty sớm một chút sẽ khiến cho ai kia không phát hiện.

Trên tay cô cầm một phong bì trắng nhỏ, phía trước có viết bốn chữ “ đơn xin nghỉ việc”, cũng chính tờ đơn này đã khiến cho cô phải suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều mới đưa ra quyết định khó khăn này, cô nghĩ đến Á Luân, nghĩ đến Tuyết Phù và cuối cùng là bản thân cô, cô không muốn tiếp tục vướn vào vòng tròn rắc rối này, cô phải từ bỏ, phải không nhìn thấy cậu, phải chúc phúc cho Tuyết Phù, vì cô ấy chính là chị em tốt của cô, thà nhìn cô ấy hạnh phúc còn hơn để cả ba phải đau khổ.

Giờ này trong tầng làm việc của tổng tài cũng chưa có ai, cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào, nhanh chóng để lại đơn rồi quay nhanh ra ngoài, tránh mọi người phát hiện, thật không ngờ lúc cô bước chân lên tầng này cũng cách đây chưa lâu, nhớ lại lần đó không khí sôi nổi biết bao, cặp mắt của mọi người xung quanh nhìn cô cứ như nhân vật ngoài hành tinh xuất hiện vậy, để lại trong cô rất nhiều ấn tượng khó phai, nhưng bây giờ xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cô đành phải từ bỏ công việc yêu thích của mình, từ bỏ đồng nghiệp tốt bụng, cùng với một người cô không muốn nhớ đến, có lẽ mọi người sẽ trách cô khi ra đi không nói một lời, nhưng nó sẽ nhanh chóng qua đi mọi người cũng sẽ quên thôi, bước chân thoăn thoắt chạy nhảy trong công ty ngày nào, giờ đành lặng lẽ bước từng bước nặng nhọc mà rời đi.

-Tổng giám đốc, hôm nay chúng ta phải họp mặt với phía đối tác mới, để bàn luận về vấn đề kí hợp đồng của hai bên, còn rất nhiều lịch trình cần giám đốc hoàn thành trong ngày hôm nay, tôi sẽ nhanh chóng gửi tài liệu sang cho ngài_ Tiếng trợ lí Điền cứ cất ra đều đều theo từng nhịp chân của Á Luân bước vào phòng làm việc của mình.

-Được rồi , cậu cứ làm nhanh đi rồi sau đó cùng tôi ra ngoài gặp đối tác_ Á Luân nhanh tay cởi áo khoát ngoài của mình vắt ngang ghế, sau đó ngồi xuống chỉnh sửa một chút chiếc đồng hồ trên tay, nhanh chóng mở laptop tập trung làm việc.

-Vâng, tôi sẽ làm ngay_ Trợ lí Điền bước ra ngoài, để lại không gian cho Á luân làm việc.

Ánh mắt của Á Luân tập trung vào laptop, tay cậu đánh bàn phím không ngừng, có một số hạng mục rất quan trọng của công ty đòi hỏi cậu phải nhanh chóng giải quyết cho kịp tiến độ, tay trái tiếp tục đánh máy, còn tay phải thì vớ lấy sắp tài liệu kế bên, bỗng nhiên đôi mày của cậu chau lại chợt như phát hiện ra điều gì, cậu dời mắt qua bàn tay phải của mình, nhìn cái phong bì trắng nhỏ, lại còn ghi chữ đơn xin nghỉ việc, cậu ngừng công việc, sau đó từ từ mở phong bì ra coi người nào dám cả gan khi công ty còn rất nhiều việc mà lại xin nghỉ.

Phong bì được mở ra, cậu không thể tin vào mắt mình, ba chữ “ Tiêu Ánh Khiết” được viết rất rõ ràng, thì ra là đơn xin nghỉ việc của cô ấy, nhưng tại sao lại xin nghỉ việc, không lẽ cô gái ấy có chuyện gì sao, hay chuyển nhà đi nơi khác,các câu hỏi được đặt ra trong đầu cậu, nhưng lại không được giải đáp, không thể kiên trì suy nghĩ được lâu nữa, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra lướt ngay số điện thoại quen thuộc, nhưng vọng lại chỉ có tiếng nói máy không liên lạc được của tổng đài, cậu tức giận đập mạnh tay xuống bàn, cậu luôn sáng suốt và bình tĩnh trong mọi chuyện, nhưng chỉ có cô gái này luôn khiến lý trí của cậu luôn kích động khác thường.

-Em lại trốn, đây là lần thứ 3 rồi, hay lắm_ Câu nói này hình như được ủ trong băng động một ngàn năm, cái lạnh thấu xương của nó không biết khi nào đã bay tới Ánh Khiết, cô chợt rùng mình lấy hai bàn tay xoa xoa vào nhau, hôm nay chỉ là gần cuối thu thôi mà, sao gió bấc của mùa đông lại đang thổi lan tới đây vậy, thật không hiểu nổi, thời tiết bây giờ cũng thay đổi thất thường quá, cô khẽ thở dài, tâm trạng của cô cũng thay đổi thất thường chứ nói gì đến thời tiết.

Đi lòng vòng mãi cũng chẳng biết làm gì, nhìn quanh một hồi, cô phát hiện có một quán cafe bên đường trong rất lịch sự và sang trọng, nghĩ thầm “ hôm nay là ngày quan trọng, ngày Tiêu Ánh Khiết sẽ từ bỏ tình yêu đầu đời cũng như công việc yêu thích, trút bỏ hết tất cả muộn phiền, để qua ngày hôm nay thôi, ngày mai cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, và sẽ trở lại một Ánh Khiết vui vẻ ngày nào, cho nên để cổ vũ cho bản thân, cô sẽ vào những nơi sang trọng nhất để bắt đầu một ngày “ Hưởng Thụ”. Nghĩ là làm, cô nhanh chóng chạy vào quán cafe, tìm cho mình một chỗ ngồi ưng ý, gọi cho mình một ly cafe capuchino và cả một đống thức ăn nhẹ, bắt đầu dốc hết toàn lực để “ chiến” với chúng.

Nhưng nào ngờ cuộc đời có như mong muốn, đang nhăm nhi món ăn ngon lành, chợt đâu trước cửa xuất hiện đồng nghiệp của cô, a không phải, phải gọi là đồng nghiệp cũ mới đúng, thấy trợ lí Điền đẩy cửa bước vào, cô đang suy nghĩ có nên chào hỏi anh ta một tiếng không, vì dù sao bình thường anh ta cũng rất tốt với cô, đang loay hoay định với tay gọi, đột nhiên Ánh Khiết há hốc miệng, nhanh chóng ngồi thụp xuống, thân hình dường như càng ngày càng co rúm lại, nói vậy cũng không đúng thật ra cô đang nằm dài trên chiếc ghế sofa mềm mại của quán.

-Hình như mình mới trong thấy một bóng ma, a không phải là ác ma mới đúng, a mà cũng không phải hắn còn đáng sợ hơn cả ác ma, aaaa bây giờ mình không cần biết hắn là ai, nhưng tại sao cái con người đó lại xuất hiện ở đây chứ_ Ánh Khiết cắn môi, đôi mắt dường như rất muốn rơi nước mắt, nếu biết trước gặp hắn ở đây thì thà rằng cô nổi tính keo kiệt một chút, đi ra quán trà sữa lề đường thì bây giờ đâu phải thành ra như vầy.

-Trương tổng đang ngồi bên kia ạ_ Trợ lí Điền mở cửa, nghiêngngười sang một bên nhường chỗ cho Á Luân bước vào, buổi trưa hôm nay cậu có hẹn ăn cơm với tác thảo luận một chút về dự án hợp tác tiếp theo của hai bên công ty, dù trong lòng đang buồn bực nhưng sâu trong đôi mắt thần bí kia nhe nhói một chút tia điện, cậu bước nhanh lại gần chỗ của Trương tổng :

-Chào Trương tổng, khiến ngài đợi lâu rồi.

-Không sao không sao, Viêm tổng quá lời rồi, mời cậu ngồi_ Trương tổng lịch sự bắt tay Á Luân, ông biết rằng đối tác lần này rất quan trọng, không thể sai sót được, tập đoàn Thiên Ân được mệnh danh là con rồng của giới bất động sản Đài Loan, các đối tác muốn làm ăn với Thiên Ân rất khó, người trong giới thật sự rất coi trọng thực lực của nó, và lại càng khâm phục hơn khi chủ của tập đoàn là một cậu con trai chưa đầy 30 tuổi.

Một bên đang thảo luận rất sôi nổi về hợp đồng mới, còn một bên thì đang rối rắm, lo sợ mình bị phát hiện, bây giờ thật sự cô hi vọng mình sẽ có phép biến hình của Tôn Ngộ Không, để có thể biến ra khỏi đây không dấu vết, để cho ai kia không phát hiện, nhưng làm sao được cô bây giờ đang trong trạng thái” tiến thoái lưỡng nang” thật muốn đào lỗ chui xuống cho rồi.

Sau một thời gian vằn co giữa sự lo sợ của Ánh Khiết và sự hăng say bàn bạt công việc của hai vị lãnh đạo, kẻ chịu đầu hàng chính là Á Luân và Trương tổng đứng lên bắt tay nhau, cáo từ ra về, Ánh Khiết ở đây thấy thế liền mừng thầm trong lòng khi thấy Á Luân cùng trợ lí Điền bước ra ngoài, hình như anh ta không phát hiện ra cô, thật là trong cái rủi có cái may. Thấy mọi người ra về, cô cũng nhanh chóng đứng dậy gọi phục vụ ra tính tiền, ở trong đây lâu không biết anh ta có quay lại gặp đối tác tiếp theo nào nữa không, thật nguy hiểm.

-Vâng, quý khách cần gì ạ?_ Anh phục hỏi.

-À, anh tính tiền dùm tôi_ Ánh Khiết theo phản xạ trả lời trong khi ấy đôi tay đang tìm chiếc ví của mình.

-À, không cần đâu hồi nãy có người tính rồi ạ.

-Sao chứ? Ai tính dùm tôi, hôm nay tôi chỉ đi có một mình thôi, chắc anh nhìn nhầm ai rồi đó ạ_ Hay phục vụ ở đây quả thật thị giác không tốt nha.

-Không nhầm đâu ạ, cái vị khách nam hồi nãy đã tính rồi ạ, cái người có cặp mắt rất lạnh ấy, anh ta nói, anh ta là cấp trên của cô_ Anh phục vụ ttận tình giải thích.

-Hả????????????_ Ánh Khiết nhìn thấy có rất nhiều cây búa đang đập trúng đầu cô.

***

-Mày là tên ngốc, ngốc nhất thế gian, lần này thì tiêu rồi, sao có thể không nghĩ rằng, người đó, cái tên đó, có thị giác rất nhạy chứ, giờ thì phải làm sao đây_ Ánh Khiết vừa đi vừa đá những thứ dưới chân mình, khuôn mặt của cô đầy vẻ xấu hổ và lo lắng, trời ban đêm thường rất đẹp vì có nhiều sao, nhưng hôm nay cô cho rằng những ngôi kia chính là sao chổi, là sao chổi đó.

Lúc chiều vì sợ Á Luân tìm đến để hỏi tội cô nên đành langg thang cho tới giờ này mới về, càng về gần nhà càng hồi hộp, nhưng cô nghĩ bây giờ chắc hắn ta không rãnh đâu, một nhân viên què như cô dù có xin nghỉ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, cô tự nghĩ tự cười nhạo bản thân đã nghĩ quá nhiều.

-Ôi trời ơi, chiếc xe đó, chiếc xe đó là xe của hắn mà, tên này không lẽ rãnh như vậy_ Ánh Khiết trợn tròn mắt, nhỉn thẳng vào chiếc xe audi đen bóng đang đậu trước cổng cô nhi viện, nghe mùi nguy hiểm tới gần, cô nhanh chóng xoay người định bỏ chạy, thật không ngờ đã về tới nhà mà còn bị ám, thật là số con trâu mà.

-Em đứng lại cho tôi_ Tiếng Á Luân đằng sau vọng tới, anh đóng cửa xe một chút mạnh bạo.

Cô hình như cảm thấy gió lạnh cực âm đang thổi đến, càng ngày càng lạnh, trong đầu cô suy nghĩ bâng quơ, không biết gió lạnh cỡ này có làm tuyết rơi không ta, nếu hôm nay Đài Loan có tuyết thì nó sẽ đi vào lịch sử, haha.

-Xoay người lại_Lại là tiếng nói đó, nhưng lần này hình như hét lớn hơn, khiến cô không để ý rằng mình đang là người chạy trốn, liền quay người lại theo phản xạ, đến lúc phát hiện ra thì đã quá muộn, Á Luân không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt cô, khuôn mặt hình như lộ ra rất nhhiều vạch đen.

-A, tổng giám đốc_ Ánh Khiết kịp lấy lại bình tĩnh liền lên tiếng chào hỏi.

-Em còn biết tôi là tổng giám đốc của em sao?_ Á Luân khẽ nhếch miệng, cô cảm nhận được sự nguy hiểm trong nụ cười ấy, thật sự rất đáng sợ.

-À, tôi quên, hôm nay tôi đã xin từ chức, có lẽ tôi không nên gọi anh như vậy_ Dù có sợ đến thế nào cô cũng vẫn phải đối mặt với mọi chuyện.

-Em..., còn dám nói như vậy, ai cho phép em xin nghỉ, tôi còn chưa duyệt, cho nên em không có cái quyền đó_ Cô gái cứng đầu này, lúc nào cũng thích đối chọi với cậu.

-Tôi....., sao lại không có, tôi xin nghỉ việc là chuyện của tôi, còn anh duyệt hay không là chuyện của anh, tôi không quan tâm_ Anh Khiết mi thật tài nha, hôm nay lại dám cãi tay đôi với ác ma này, thật sự ngưỡng mộ nha, cô tự cảm thán bản thân mình.

-tại sao?_ Câu hỏi lơ lửng của Á Luân khiến cô khó hiểu.

-Tại sao cái gì?_ Cô nhíu mày, hỏi lại.

-Tại sao lại nghỉ làm?_ Giọng cậu hình như có giảm nhẹ một chút khí lạnh, đây là điều cô cảm nhận được .

-Không có lý do_ Hắn ta ní chuyện thật sự biết kiệm lời nói, chị đây cũng không ngần ngại mà cho ngươi tức chết.

-Hôm nay, gan em thật sự bị nhúng nước_ Câu nói của cậu thật sự kích thích tư duy của cô, đây có ý gì, suy nghĩ một hồi cô mới hiểu ra.

-Anh...., tôi không muốn nói chuyện với anh, nhanh chóng về cho, tôi muốn nghĩ ngơi_ Không nói hai lời, liền cất bước vào nhà, nhưng một cánh tay vô hình nào đó chợt nắm lấy tay cô lại, chưa kịp phản ứng, đầu cô bị kéo mạnh đập vào một khuôn ngực rắn chắt, cảm nhận được phần lưng của mình đang bị ôm rất chặt.

-Anh..., làm gì vậy mau bỏ tôi ra, nhanh lên _ Cô ra sức vùng vẫy khi biết được mình đang bị Á Luân chiếm tiện nghi, dù rất bất ngờ khi nghĩ một người lạnh lùng như hắn ta cũng có thể hành động như vậy sao, trống ngực của cô càng ngày đập càng mạnh, lý trí nhắc nhở cô phải đẩy hắn ra, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay đo, không thôi sự việc sẽ rất khó lường.

-Đứng yên, hôm qua tôi phải xử lý rất nhiều việc, sáng sớm phải lên công ty đi gặp khách hàng, tất cả chuyện đó không khiến tôi mệt mỏi, nhưng chuyện khiến tôi không thể thở nổi chính là...em xin nghĩ việc_ Á Luân nhắm chặt mắt, từ từ cảm nhận hơi ấm rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc từ Ánh Khiết.

-Anh, anh đang nói gì vậy?_ Cô không nghe lầm chứ, anh ta sao lại nói ra những lời đó, càng nghĩ cô càng hoang mang.

-Tôi thật sự không biết vì sao em lại ra đi, nhưng nghĩ đến việc sau này tôi không còn thấy em nữa thì tôi thật sự không thể chịu nổi, tôi biết cảm giác đối dành cho em như vậy là không nên, nhưng tôi chỉ mong em có thể cho tôi được ôm em một chút thôi, chỉ một chút thôi là tôi sẽ buông ra ngay, có được không?Tôi thật sự rất mệt_ Giọng nói nhẹ nhàng hiếm có của Á Luân khiến Ánh Khiết không kiềm chế được mà lặng lẽ rơi nước mắt, cô thật sự rất khó khăn khi quyết định như vậy, nhưng bây giờ phải làm sao đây.

Cảm nhận được một dòng nước mắt ấm rơi trên vai mình, Á Luân càng ôm chặt cô hơn, chính giờ phút này trong lòng cậu chợt thấy rất nhói, cảm giác này quay lại 17 năm trước, lúc cậu ôm Tiểu Ánh Khiết khi cô ấy khóc, 2 trường hợp này nằm ở hai người khác nhau, nhưng tại sao lại cho cậu cùng một cảm giác, khi ôm Tuyết Phù cậu dường như cảm thấy rất xa lạ, thật sự rất xa lạ.

Một lúc sau, Ánh Khiết đang ngồi trên xích đu trong cô nhi viện dường như đang chờ đợi gì đó.

-Nước của em đây, không biết em thích uống gì, nên tôi mua đại thôi_ Á Luân ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cô một chai sữa dâu.

-Là sữa dâu, tôi rất thích uống loại này, cám ơn anh_ Ánh Khiết cười típ mắt khi nhìn thấy chai sữa dâu, sau đó tự nhiên mở nắm uống một hơi.

Á Luân khẽ kinh ngạc nhìn Ánh Khiết, cậu thật không ngờ cô lại thích loại nước này, đây là cậu mua theo sở thích của Tiểu Ánh Khiết.

-Em có chung sở thích với Tuyết Phù sao?_ Không nhịn được cậu liền hỏi.

-Không đâu, Tiểu Phù cô ấy rất ghét thức uống này_ Cô trả lời theo phản ứng.

-Sao? Cô ấy không thích cái này sao?_ Không lẽ sở thích của cô ấy thay đổi, từ nhỏ cô ấy một mực đòi uống cái này mà, nhìu lần bác Ngô không cho,nói uống nhiều sẽ không tốt, cô ấy lại khóc róng lên, cậu kiềm lòng không được mà lén chạy đi mua cho cô.

-Đúng vậy, hi_ Cô lại thong thả thưởng thức nó.

-Nhưng công nhận, hai người thật sự rất có duyên, xa nhau lâu như vậy mà vẫn có thể tìm ra nhau_ Cô nói ra câu này mà trong lòng thật sự rất đau.

-Cũng không hẳn như vậy, cũng nhờ có chiếc lắc tay đó tôi mới nhận ra cô ấy đấy chứ_ Á Luân nói.

-Sao? Chiếc lắc nào?_ Ánh Khiết ngừng uống, ánh mắt ngạc nhiên nhìn thẳng vào Á Luân, dường như đang đợi cậu trả lời của cậu.

-Là chiếc lắc tay Tuyết Phù đang đeo_ Á Luân nhìn thấy sự kinh ngạc của Ánh Khiết, liền nói tiếp.

-Chiếc lắc đó chính là vật gia truyền của nhà tôi, nó được truyền lại cho con dâu của Viêm gia, 17 năm về trước gia đình tôi cùng Ngô gia rất thân với nhau, lúc đó 2 hai gia đình có hứa hẹn hôn ước với nhau, cho nên chiếc lắc đó được trao cho Tiểu Ánh Khiết chính là Tuyết Phù bây giờ.

-Tiểu Ánh Khiết_ Ánh Khiết lặp lại cái tên của Á Luân vừa nói, dường như khuôn mặt đang suy nghĩ gì đó.

-Cái tên rất giống em đúng không?_ Cậu cười nhẹ kể tiếp_ Cô ấy tên thật là Ngô Ánh Khiết, đó chính là cô bé mà tôi yêu thương rất nhiều, cô ấy rất mau nước mắt, lúc nào cũng bất cẩn, luôn làm ttôi lo lắng không ngừng, tôi nhớ không lằm vào một ngày đó, tôi cho đó là ngày định mệnh của cuộc đời mình. Buổi sáng tôi còn trong thấy cô ấy, còn cùng cô ấy chạy đến cánh đồng bồ công anh, cùng vui đùa với nhau, tôi còn cõng cô ấy về nhà vì chân bị thương_ Á Luân chợt dừng một chút, lấy một chút hơi, lặng lẽ kể tiếp.

-Nhưng bào ngờ buổi tối đó, tôi nhận được một tin dữ rằng, cô ấy đã cùng cha mẹ mình bị lửa đốt cháy, lúc đó dường như tôi đã bất lực, không thể thở nổi chỉ biết đứng đó khóc ngây ngất người, nhưng điều làm tôi đau khổ hơn chính là không nhìn thấy được xác của cô ấy, nhưng bây giờ thì tốt rồi, cô ấy không chết dù tôi không biết được nguyên nhân, nhưng đó chính là may mắn duy nhất và giá trị nhất mà ông trời đã ban cho tôi, em có cảm thấy như vậy không?_ Á Luân chợt nở nụ cười hiếm hoi xoay qua nhìn Ánh Khiết, cậu trong thấy cô đang khóc, cả người chợt run lên từng hồi, cậu hoảng hốt nắm lấy hai vai cô mà lây nhẹ.

-Em sao vậy?, cơ thể làm sao? Sao lại run lên như vậy,mau trả lời tôi đi_ Ánh Khiết nước mắt lưng tròng, giờ đây đầu cô chợt như muốn bị nổ tung, sao lại như vậy, sao lại như vậy, giấc mơ ấy, cậu bé ấy, viễn cảnh trong lửa ấy, chính là kí ức lúc trước của cô sao?, chiếc lắc tay gia truyền, chiếc lắc tay của cô đó là vật duy nhất còn sót lại để tìm ra thân phận của cô, Tuyết Phù dường như đã biết tất cả, nhưng tại sao cô ấy lại giấu cô, lại đi nhận thân phận thật sự của cô cho mình, còn cả Á Luân không lẽ cô lại là vị hôn phu của anh sao?, đầu cô đâu nhức đến độ không thể suy nghĩ được gì nữa, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Á Luân, cô dùng lại một chút hơi sức còn lại của mình lên tiếng nói:

-Tôi không sao chỉ nhức đầu một chút thôi.

-em có cần đi bệnh viện không_Nghe cô trả lời, cậu dường như trút bỏ được một chút lo lắng.

-Không sao đâu, tôi vào nghĩ là ổn rồi_ Ánh Khiết thật sự không muốn đến bệnh viện, cô muốn nghỉ ngơi.

-Thôi được, cũng khuya rồi em mau vào nhà đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, nhưng nên nhớ một điều, nghỉ phép để cho khỏe, xong rồi phải quay lại làm việc, đơn của em tôi xé rồi, cho nên không được trốn việc, em mau vào nhà đi_ Thật sự trò chuyện lâu như vậy cậu cũng không quên mục đích của mình.

-Chuyện đó... _ Ánh Khiết định nói gì đó, nhưng nhận thấy cái nheo mắt nguy hiểm liền dừng lại chỉ đành thốt nhẹ hai chữ “ tạm biệt”

-Tạm biệt_ Nhìn theo bóng Ánh Khiết xoay người đi vào trong Á Luân có chút tiếc nuối, nhưng một lúc thì cậu xoay người đi nhanh ra ngoài, lên xe và chạy nhanh về nhà, Ánh Khiết từ trong nhìn ra ngoài lòng cô chợt hoang mang, những ý nghĩ kia chợt ùa về, càng nghĩ cô càng rơi nước mắt nhiều hơn.