Tiếng vỗ tay dần dần ngưng lại, Diêu Linh Linh đỏ mặt, vô cùng đắc ý, dặn nha hoàn cất đàn đi.
Vân Tử Lạc lên tiếng: “Ta không có đàn.”
Một vẻ chế giễu lướt qua đôi mắt Diêu Linh Linh: “Không có đàn mà cũng dámthách đấu. Thôi được, ta cho ngươi mượn đàn. Đây là cây đàn gỗ thôngthượng hạng. Ngươi cẩn thận một chút, làm hỏng ngươi đền không nổi đâu!”
Đang định đưa đàn qua thì có một bóng đen lướt tới bên cạnh hai người.
Quỷ Ảnh giơ hai tay, nâng một cây đàn màu tím đậm tới trước mặt Vân Tử Lạc, nói: “Vân tiểu thư hãy dùng cây đàn này.”
Vân Tử Lạc sửng sốt nhìn qua, vừa nhìn đã nhận ra đây là một cây đàn tuyệt thế.
Diêu Linh Linh biết nhiều về đàn cổ, kinh ngạc nói: “Đây là gỗ tử đàn hảohạng, không có một chút màu pha tạp nào! Cây đàn này từ đâu ra, gỗ tửđàn này mấy trăm năm rồi?”
Nàng ấy thật chỉ muốn ôm lấy vuốt ve thân đàn.
Nhưng Quỷ Ảnh linh hoạt né người, nhanh tới nỗi Diêu Linh Linh còn không bắtđược vạt áo hắn. Khi ngẩng lên, ánh mắt hắn đã lạnh giá, nói không chútkhách khí: “Đừng làm bẩn đàn!”
Đừng làm bẩn đàn! Một lời nói vừa thẳng thắn vừa tổn thương như vậy, nói với một thiênkim tiểu thư tự phụ, tự tin như Diêu Linh Linh, sao nàng ấy lại khôngnổi trận lôi đình?
Sắc mặt Diêu Linh Linh tái đinhanh chóng, nhợt nhạt không còn chút máu. Nhưng nàng ấy nhận ra Quỷ Ảnh là người của Nhiếp Chính vương nên cũng không dám ho he.
Vân Tử Lạc đang định đưa tay đón lấy đàn cũng vội vã thu tay về.
Đôi mắt đen láy của Quỷ Ảnh lạnh không còn chút nhiệt nào. Hắn hừ mộttiếng: “Mấy trăm năm ư? Đây là cây đàn được làm từ gỗ tử đàn Nam Xuyêncó niên đại 1500 năm! Sao cây đàn gỗ thông của ngươi có thể so sánhđược?”
Diêu Linh Linh nghe tới niên đại của tử đàn,không thể nhịn được, thảng thốt kêu lên. Mọi người trong điện cũng đồngthời cảm thán, ngưỡng mộ!
“Đây là đàn của Nhiếp Chính vương?” Sở Tử Uyên đứng sau lưng Vân Tử Lạc, lên tiếng hỏi.
“Đây là đàn của vương gia, tên gọi Lưu Âm.” Quỷ Ảnh giới thiệu hết sức tựhào. Dứt lời, bầu không khí trong điện bỗng chốc thay đổi.
Sắc mặt Diêu Linh Linh lại nhợt đi mấy phần. Nàng ấy vội giấu tay sau lưng. Cũng may ban nãy chưa sờ vào. Chẳng trách cây đàn này tốt như vậy, hóara là của Nhiếp Chính vương!
Quỷ Ảnh một lần nữa đưa đàn vào tay Vân Tử Lạc: “Vương gia nói cho Vân tiểu thư mượn dùng một lát.”
Hắn cúi người, thái độ rất cung kính nhưng ánh mắt đã bán đứng tất cả.
Ánh nhìn hướng về phía Vân Tử Lạc có phần khinh miệt, có phần không phục, có phần hoài nghi và phần nhiều là căm ghét!
Căm ghét? Vân Tử Lạc muốn cười, hình như nàng chưa chọc gì tới hắn?
Lẽ nào vì Nhiếp Chính vương cho một kẻ vô dụng như nàng mượn đàn nên hắn không hài lòng? Ấm ức thay chủ nhân?
Vân Tử Lạc cong môi, giơ tay đón lấy: “Thay ta cảm ơn vương gia nhà ngươi.”
Quỷ Ảnh không đáp, bay nhanh tới bên cạnh Nhiếp Chính vương, nhìn về phíaVân Tử Lạc, hậm hực nói: “Vương gia, ngài thật sự để nàng ta dùng đàncủa ngài ư? Ngài chưa từng cho người khác động vào Lưu Âm, chỉ có đôitay tôn quý của vương gia mới xứng với Lưu Âm, sao có thể để đôi tay bẩn của nàng ta chạm vào chứ?”
Hắn bất mãn, cực kỳ bấtmãn, nhìn chằm chằm vào đôi tay Vân Tử Lạc, mu bàn tay phải có một vếtbăng bó, để lộ ngón tay dài, trắng trẻo. Đó là một đôi tay bẩm sinh đãhợp đánh đàn.
Khi nhìn thấy đôi tay đó chạm vào dây đàn, Quỷ Ảnh trợn tròn mắt, chỉ muốn lập tức dùng ánh mắt chém đứt tay Vân Tử Lạc!
Nhiếp Chính vương hoàn toàn không màng tới vẻ ai oán của hắn ta, chỉ tập trung tinh thần và sự chú ý vào Vân Tử Lạc…