Lạc Nhi Ý

Chương 320




"Là uy lực của nó" Vân Tử Lạc vỗ vỗ vào hỏa pháo cười nói.

"Vật này có uy lực lớn vậy sao?"

"Vừa rồi nhìn thấy nó cũng chỉ giống ám khí, tại sao lại có uy lực lớn đến vậy"

"Làm sao bắn nó xa được đến vậy

Bắc Đế cùng vài người bước tới, mỗi người một câu hỏi nàng.

Vì vậy Vân Tử Lạc bèn kể lại tỷ mỉ nguyên lý cho bọn họ nghe, còn về thành phần cơ bản của hỏa pháo là gì thì nàng cũng không giấu giếm nửa điểm, kể cả cách lấy khoáng thạch ở đâu

Nhiếp chính vương sau khi nghe xong, mắt phượng hơi trầm xuống,thấp giọng hỏi nàng:" Lạc nhi, việc này có bao nhiêu người biết?"

Vân Tử Lac nghe ra ý tứ của chàng, liền trả lời.

"Yên tâm đi, đó đều là tâm phúc của ta"

"Ừm, việc ngày hôm nay, nàng biết, chúng ta biết nhưng tuyệt đối không thể để người ngoài biết rõ được" Nhiếp chính vương có chút lo lắng nhìn về phía nàng, "Đối với vũ khí lợi hại như vậy, không ít người sẽ có tâm tư tà ác, nếu như bị người đó dùng thiên hạ ắt sẽ đại loạn"

"Ừnm, đây cũng là điều ta lo lắng" Bắc Đế cùng Tiếu Đồng đều trầm giọng nói.

Vân Tử Lạc thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói:" Ừm, nếu không phải việc này, ta cũng không có ý định làm ra cái này. Lúc trước tìm thành phần chế tạo hỏa pháo, hay việc chế tạo đều là một mình ta xử lý, không có người thứ hai biết được, nếu không biết được những thứ cơ bản đó về sau làm lại cũng không dễ"

Nàng cũng từng đã nghĩ qua, nếu như thứ vũ khí này để nhiều người biết, có phải hay không thế giới cổ đại này sẽ giống như thế giới hiện đại?

Đây cũng không phải là điều nàng muốn.

Thây Vân Tử lạc nói vậy, Nhiếp chính vương mới yên tâm, cúi người nhìn xa về phía chiến sự phía xa/

Ánh lửa ngập trời, gần như đã tiêu diệt hết quân địchh, vô số tàu thuyền cháy rụi, khói tỏa ngập cả một vùng biển rộng, lãnh tướng cùng binh lính rối rít nhảy xuống biển, những tàu thuyền không bị thiệt hại thì rút lui.

Huyền Linh đảo tổn thất nặng nề nhất, chứ đừng nói đến việc hỗ trợ ba mươi sáu đảo.

Lữ đảo chủ và Từ Đảo chủ kinh sợ, hai người bọn họ không khỏi liếc nhìn nhau, từ ánh mắt có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong đó.

"Rút lui"

Bọn họ ra lệnh một tiếng, bọn họ dẫn đầu quân đội mình, tránh xa thuyền của Huyền Linh đảo.

Vân Tử Lạc thấy thế, lạnh giọng phân phó: " Truy kích tàn quân của Huyền Linh đảo"

Bởi vì hướng rút lui của Huyền Linh đảo và ba mươi sáu đảo khác không cùng một hướng, cho nên quân đội Lê Hoa đảo có thể truy sát được.

Không phải là bọn họ tàn nhẫn, mà là nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.

Đám người Bắc Đế vào trong nghỉ ngơi, nhưng mãi cho đến khi trời tối vẫn không có tin tức của quân truy sát tán quân Huyền Linh đảo.

"Chẳng lẽ Hoa Diệu còn có kế sách khác? Người của chúng ta đã trúng kế sao?"

Nhiếp chính vương nhíu mày lẩm bẩm.

"Vậy cũng không thể cả đoàn quân bị tiêu diệt được" Tiếu ĐỒng lắc đầu không đồng ý.

Sau khi mọi người dùng bữa tối xong cũng không giải tán, vẫn chờ đợi tin tức.

Đến giờ Tuất, có tiếng binh lính lảo đảo chạy tới, giọng nói hoảng sợ:" Không xong rồi, không xong rồi, đảo chủ, đảo chủ trở lại"

"Tạ Vô Tâm?" Bắc Đế bật dậy.

Phía sau, vẻ mặt Vân Tử lạc bị bao phủ một tầng mây đen.

'Tạ đảo chủ đang ở gần đảo, vương giá, làm sao bây giờ?"

Gã tiến vào là một lãnh tướng, là người của Nhiếp chính vương, hắn vừa tiến vào liền mở miệng hỏi.

"Cho hắn vào đi"

Người trả lời lại là Vân Tử Lạc.

Tên lãnh tướng kia có chút do dự, nhưng cũng nhanh chóng trả lời:" Dạ, vương phu" Rồi xoay người chạy ra ngoài.

Trong sảnh, một mảng im lặng.

Thật lâu sau, từ ngoài sảnh truyền đến tiếng bước chân hữu lực đang bước vào.

Vân Tử Lạc ngẫm nghĩ, hiện tại nàng vẫn đang mặc y phục nam nhân, người khác không dễ nhận ra.

Bắc Đế cười đến lạnh thấu xương: " Tạ đại đảo chủ, nhiều năm không gặp, ngươi có khỏe không?"

Người tiến vào là một nam nhân mặc trường sam trắng, khí thế hơn người, tóc điểm sợi bạc, mặc dù vậy vẫn không che dấu được vẻ mệt mỏi nới đuôi mắt, làm cho người khác cảm nhận rõ được sự mệt mỏi của hắn.

Tóc dài buông lỏng sau lưng, gương mặt như đao khắc, khuôn mặt anh tuấn lỗi lạc, chỉ là nơi đuôi mắt, như có như không có nếp nhăn, nói rõ hắn cũng không còn trẻ tuổi nữa.

"Bắc Đế"

Người đàn ông nhàn nhạt trả lời.

Vân Tử lạc ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Quả nhiên là hắn, Tạ Tầm!

Là Tạ bá bá lúc nàng khốn khó đã chiếu cố nàng vài ngày!

Là người hòa ái dễ gần, làm cho nàng vừa gặp liền cảm thấy tình thương của cha. Là Tạ bá bá!

Hắn, là cha của nàng sao?

Ánh mắt Tạ Vô Tâm sớm đã quét một vòng mọi người trong đại sảnh, rồi như có như không thu hồi ánh mắt.

"Tạ Vô Tâm, Lê Hoa đảo đã không còn là của ngươi"

Bắc Đế khí thế hung hăng nhìn hắn.

"Ta biết rõ" Tạ Vô Tâm không hề có nửa biểu hiện tức giận, mà nhàn nhạt trả lời.

Nhiếp chính vương híp mắt phượng cẩn thận đánh giá hắn vài lần.

Người này là nam nhân năm đó bỏ trốn cùng Lâm Thanh Thanh sao?

Diện mạo ưu tú, hơn nữa gặp chuyện như vậy cũng không quan tâm hơn thua cũng có chút bản lĩnh, khó trách Lâm Thanh Thanh lại coi trọng hắn.

"Ngươi biết?" Bắc Đế cười lạnh, " Vậy ngươi biết con gái ta ở đâu sao? Tạ Vô Tâm, năm đó nếu không phải vì ngươi, Thanh Thanh của ta làm sao lại chết? Ngươi biết ngươi phụ bạc nó sao?"

Nghe được hai chữ "Thanh Thanh", đồng tử Tạ Vô Tâm co rút lại, thân thể hắn khẽ run lên.

"Ta không hề phụ nàng..."

"Ngươi còn giám giảo hoạt..."

Bắc Đế giận tím mặt, nhảy lên trước ghế dài, thân thể đột nhiên động đưa tay giữ chặt cổ của Tạ Vô Tâm.

"Ngươi còn giám giảo hoạt? Ngươi giấu Thanh Thanh gian díu với Hoa Phong Bình, hết lần này đến lần khác làm tổn thương nó, ngươi còn nói là ngươi không phụ bạc nó! Tạ Vô Tâm, nam nhân vô sỉ này, trẫm muốn cho ngươi biết tay"

Khí lực trên tay ông cũng tăng lên.

Vân Tử Lạc thấy thế, vội bước ra, đưa tay nắm lấy tay của Bắc Đế, xoay mặt, không thèm nhìn qua Tạ Vô Tâm, nói:" Con muốn hỏi hắn vài chuyện"

BẮc Đế lúc này mới buông lỏng tay.

Tạ Vô Tâm ngược lại cắn răng chịu đựng, ngay cả hừ cũng không hừ lấy một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc cực kỳ lạnh nhạt.

Vân Tử Lạc nhìn về phía hắn, đôi môi mỏng khẽ động, âm thanh mơ hồ:" Vì sao, Lâm Thanh Thanh rời khỏi Lê Hoa đảo?"

Tạ Vô Tâm nhìn nàng không trả lời.

Vân Tử Lạc cũng không chút tức giận:" Lúc đó, bà ấy đã trúng độc của Huyền Linh hoa, ngươi lại để bả ấy một mình rời đi, đối mặt với vô số truy sát của Huyền Linh đảo!Ta còn thấy vậy, ngươi còn dám nói ngươi không phụ bà ấy?"

Tạ Vô Tâm bị một tiểu bối dạy dỗ, trong lòng hết sức không thoải mái, nhưng khi nghe được những lời nàng nói, những chuyện kia quả thực như dao đâm vào lòng hắn.

Sắc mặt hắn không khỏi thay đổi, phẫn nộ quát lớn: " Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"

Hắn siết chặt nắm đẫm, vóc dáng cao lớn cũng hơi run lên.

'Tạ Vô Tâm, ngươi không dám đối mặt phải không?" Bắc Đế nghiêm nghị chất vấn.

"Không, ta không có"

Tạ Vô Tâm duỗi tay, ôm chặt lấy hai đầu mình, một trong hai tròng mắt đã đỏ au, đỏ đến đáng sợ, hắn cắn chặt môi đến bật máu:" Ta không có phụ bạc Thanh Thanh! Là ta không bảo vệ được nàng! Là ta vô dụng"

Hắn thổng khổ ngồi bệt xuống, miệng lẩm bẩm.

"Ngươi nói cho rõ, vì sao Thanh Thanh rời bỏ ngươi?"

Vân Tử Lạc hỏi lại.

"Bởi vì sao?" Tạ Vô Tâm cười khổ.

"Đã xảy ra chuyện gì?" BẮc Đế cũng hỏi.

Tạ Vô Tâm ngẩng đầu lên, cười thê lương:" Ngươi muốn biết? Vậy ta cũng nói cho ngươi biết"

Hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt trống rỗng nhìn một lượt người trong đại sảnh:" Lần đầu tiên rời đi, là vì nàng phát hiện Hoa Phong Bình là vị hôn thê của ta. Lần thứ hai, cũng vì chuyện này, lần thứ ba, là vì Hoa Phong Bình hạ độc nàng, nhưng ta, lại lừa gạt nàng chuẩn bị hôn lễ với Hoa Phong Bình"

"Cái gì, Tạ Vô Tâm ngươi không phải là người"

Vân Tử Lạc tức giận xông lên, nhảy lên phía trước hai bước, đưa tay đánh mạnh vào mặt hắn.

Tạ Vô Tâm bị cái tát như trời giáng làm cho đứng người,một dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi khóe moi, đôi mắt phượng lập tức dâng lên sát khí ngút trời.

Hắn nhìn thẳng về phía Vân Tử Lạc:" Ta có lỗi với Thanh Thanh, nhưng mà, còn chưa tới lượt ngươi xen vào"

Hắn tức giận, nhưng cũng không ra tay ngay, Nhiếp chính vương lúc này đã duỗi tay, ôm Vân Tử Lạc vào lòng.

"Tạ đại đảo chủ, lời thật lòng thì khó nghe, đạo lý này ngài không hiểu sao? Chẳng lẽ, ngài không tiếp nhận được chuyện người khác dị nghị về ngài sao?"

Đã nói đến nước này, Tạ Vô Tâm chỉ muốn cười lớn thành tiếng, nhưng mà tiếng cười đến bên miệng lại hóa thành bi thương.

Hắn nhìn về phía Bắc Đế, vết máu bên miệng rõ ràng làm cho Bắc Đế cũng có chút giật mình.

"Đây là chuyện của nhà ta, các vị có thể yên tĩnh được không? Ta muốn cùng Bắc Đế hàn huyên một chút"

Giọng của hắn xen lẫn cay đắng chua xót.

Ánh mắt Bắc Đế tối hẳn đi, nếu hắn đã muốn nói chuyện với ông, vậy chắc hẳn là chuyện liên quan tới Thanh Thanh.

Vân Tử Lạc cười khẽ:" Ở đây đều không phải là người ngoài"

"Ngươi là ai?"Tạ Vô Tâm hỏi ngược lại.

"Đây là cháu ngoại của trẫm" Bắc Đế chen ngang một câu.

Nhưng chỉ một câu này cũng làm cho Tạ Vô Tâm chấn động đến ngây người.

"Ngài, cháu ngoại của ngài?" Hắn chỉ về phía Vân Tử Lạc, vẻ mặt khó tin.