Nhiếp chính vương bình tĩnh nói tiếp: "Ta chọn nàng, còn Sở Tử Uyên hắn không từ bỏ được quyền lực, đây là khác biệt"
Vân Tử Lạc cảm động cầm lấy bàn tay lớn của chàng, giọng vừa ôn nhu vừa chân thành nhưng lại thập phần kiên định: " Cho dù hắn giống chàng, vì ta mà từ bỏ quyền lực, ta cũng chỉ chọn chàng thôi"
Khóe mắt Nhiếp chính vương cong lên: " Lạc nhi ngoan của ta"
Hai người rửa mặt rồi dùng bữa xong, Nhiếp chính vương đặc biệt sắp xếp cho người chuẩn bị thêm một tấm nệm dày đặt lên xe ngựa. Giờ phút này vân Tử Lạc đang thoải mái nặm nửa người trên nệm, thư thái quay về Kỳ Hạ.
Ở bên này, Sở Tử Uyên và Triển Hưng lúc này mới đến phố lớn ở Phổ Hiển châu, hai người đang ngồi trong một quán trà bàn bạc đại sự.
"Vương gia, ngài đem tin này báo cho Nhiếp chính vương, e rằng ngài ấy sẽ tức giận mà đối phó với Đông Lâm"
Triển Hưng buồn buồn nói.
Sở Tử Uyên nâng chén sứ thanh hoa lên, mắt phượng híp lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng: " Ngươi cho rằng nếu ta không báo tin đó cho hắn, hắn sẽ bỏ qua cho ta và Đông Lâm sao?"
Triển Hưng im lặng không nói gì.
Sở Tử Uyên bước lên, đặt chén trà bên bệ cửa sổ,nói tiếp: " Lần này, ta cũng là vạn bất đắc dĩ mới đụng đến Lạc nhi, đó là lỗi của ta. Thả Lạc nhi đi và việc giữ muội ấy ở lại không khác nhau là mấy, Nhiếp chính vương cuối cùng cũng sẽ tình món nợ này lên đầu chúng ta, chỉ là, làm như vậy, lòng ta mới thanh thản hơn"
Nói rồi, hắn lại đặt chén sự lại bàn, phất tay áo đứng lên: " Chúng ta cũng nên đi thôi"
Lần này hành tung của Nhiếp chính vương lại vô cùng bí ẩn, còn hắn căn bản chính là muốn khoa tưởng, xe ngựa của Nhiếp chính vương và Sở Tử Uyên không hẹn mà chạm mặt.
Đương nhiên, chỗ này cũng không còn là biên giới, đã sang địa phận của Tế Châu.
Sở Tử Uyên lấy thân phận phò mã Đông Lâm trở về Kỳ Hạ, thân là Nhiếp chính vương của Kỳ Hạ, theo lý thì nên ra đón tiếp.
Nhưng mà, Nhiếp chính vương cũng không có ý định đó, chàng một mình cưỡi hắc phong đi ngang qua bọn họ, lúc đến bên phải xe đột nhiên chàng bay lên giữa đỉnh kiệu, thaanh ảnh nhanh như gió làm người khác trở tay không kịp.
"Công chúa"
"Kẻ nào?"
Tên quan ngự lâm hét lớn lên.
Sở Tử Uyên vội cưỡi ngựa đến, nhìn thấy cảnh này, hắn vừa tức giận vừa sợ hãi kêu lên: " Hách Liên Ý, ngươi mau thả Trường Nhạc xuống"
Nhiếp chính vương giữ chặt tay của trường Nhạc công chúa vốn đang vô cùng kinh hãi, hai chân chàng kẹp ngang bụng hắc phong, thân thể nhanh như mũi tên trở về chỗ của mình, ám vệ lúc này cũng sớm đã lùi ra. Chỉ còn lại một cỗ xe ngựa trống không.
Thân thủ linh hoạt, võ công cao cường lại có Hách Liên chi hồn ở đây, ai cxung không thể xong vào được vòng vây bảo vệ Vân Tử Lạc.
Nhiếp chính vương đi vào, tiện tay vứt trường Nhạc công chúa ra giữa mặt đất.
Chàng không dùng lực, nếu không, Trường Nhạc công chúa chắn chắn đã bỏ mạng chỗ này. Dù là thế, nàng ta cũng đau đớn quằn quại trên mặt đất mấy vòng, kinh hãi đến tột độ quên mất cả khóc thét. Nàng ta sợ hãi nhìn chằm chằm về phía Nhiếp chính vương đang ngồi trên lưng ngựa.
" Bắt ngươi đến đây là chỉ muốn nói cho ngươi rõ, động tới người của bản vương thì phải trả giá đắt! Đầu của ngươi, bản vương tạm thời gửi tạm trên cổ ngươi, để ngươi nhìn tận mắt Đông Lâm diệt vong thế nào"
Nghe được chàng nói, bọn ám vệ lại không hề có biểu hiện gì, bọn họ dường như không nghĩ rằng chủ nhân mình đang khoa trương.
Trường Nhạc công chúa cả kinh, nàng ta hét lớn lên:" Hách Liên Ý, ngươi muốn diệt Đông Lâm của ta sao?"
Nhiếp chính vương lạnh lùng nhìn nàng ta, cười nói: " Chưa từng có ai dám chọc giận ta ngư ngươi, cả nhà người, sẽ vì sự ngu xuẩn của ngươi mà phải đền mạng, đã hiểu chưa?"
Đúng vậy, chàng chưa từng tức giận như thế này.
Sự tức giận kia, nếu không phát tiên ra, chàng sợ sẽ làm bùng cháy lục phủ của chàng mất.
Dám động đến Lạc nhi, quả thực là quá to gan.
Trường Nhạc công chúa lại ngã bịch lên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ, cũng không hề hoài nghi tính thực hư những lời Nhiếp chính vương nói.
"Ngươi vì một nữ nhân mà muốn đối địch với Đông Lâm sao?"
Nàng ta không thể tin được hỏi lại.
Trên đời này lại có một nam nhân chỉ vì một nữ nhân mà khai chiến.
Ít nhất, Trường Nhạc nàng ta chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói đến.
Những nam nhân đi theo nàng ta, kể cả là Sở Tử Uyên, hầu như đối xử tốt với nàng ta, nhưng chưa có ai lại giống Hách Liên Ý, tốt với nàng ta đến mức như vậy.
Trong lòng Trường Nhạc công chúa không khỏi đố kỵ.
Nhiếp chính vương lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt không một tia cảm xúc nhìn về phía nàng ta, rõ ràng là thấy rõ sự hèn mọn đó của nàng ta.
CHàng nói: " Trường Nhạc công chúa, đừng suy nghĩ viển vông nữa, nên trở về hiện thực đi, thất ruột tán nà ngươi cũng nên biết mùi vị thế nào rồi"
Nói rồi, chàng nhảy xuống ngựa, nhanh chóng giữ đi về đi về hướng nàng ta, túm cổ áo nàng ta kéo lên, nhét thất ruột tán vào cổ họng nàng ta.
"Thất, thất ruột tán?"
Giọng của Trường Nhạc công chúa run rẩy.
"Ngươi thấy thế nào?"
Nhiếp chính hừ một tiếng, nói tiếp: " Cứ cách bảy ngày độc tính lại tái phát một lần, mỗi lần sẽ sống không bằng chết, hoang nghênh ngươi được thử nghiệm"
Trường Nhạc công chúa choáng váng: " Ngươi hạ độc ta?"
Nhiếp chính vương nhướng môi,nói: " Mấy ngày nữa ngươi sẽ cảm nhận được, chẳng phải đến lúc đó sẽ biết sao?"
Nói rồi, chàng ném thân thể Trường Nhạc công chúa ra khỏi vòng ám vệ, nhảy lên lưng ngựa, nói với đám ám vệ: " Đi "
Rất nhanh hắc phong liền tiến đi, lui đến gần cửa sổ xe ngựa bên cạnh.
Một bàn tay trắng noãng nhẹ kéo mành xe lên, Vân Tử Lạc nghiêng người, thò đầu nhìn về phía chàng.
Xe ngựa bên cạnh chỉ nghe tiếng gào thét của Trường Nhạc công chúa, nàng ta lại thấy buồng xe bên cạnh Vân Tử Lạc đang tươi cười, tức giận nhưng cũng không làm dám làm gì.
Chuyện này đều là do Nhiếp chính vương. Chuyện lần này nàng ta ra tay đã không thành công lại ghi hận với Nhiếp chính vương.
Nàng ta hận Vân Tử Lạc,vì sao nàng liên tục gặp may mắn, còn nàng ta lạ luôn gặp sui xẻo.
Vì sao Vân Tử Lạc lại tìm được một nam nhân yêu thương sủng ái đến như vậy, còn nàng ta, thành thân cũng chỉ vì chính trị.
Đang suy nghĩ, thì bụng đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội.
"Á" Tiếng của nàng ta như xé toạc cả không gian.
Trường Nhạc công chúa vừa muốn đứng lên, nhưng vừa mời cử động liền ngã nhào ra mặt đất.
"Trường Nhạc"
Từ xa, Sở Tử Uyên cùng đám người hầu vội vã chạy đến.
Đợi đến khi nhìn thấy Trường Nhạc công chúa mồ hôi đầm đìa, da thịt vặn vẹo, tất cả mọi người lúc này mới lấy làm kinh hãi.
"Thất, thất... là thất ruột tán"
Nàng ta khàn khàn nói mấy chữ, muốn ngất đi, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, cơn đau kia như xuyên qua tim nàng ta, đâu đớn thống khổ vô cùng.
Trường Nhạc công chúa cuối cùng cũng biết thế nào là sống không bằng chết.
"Thất ruột tán là độc dược khó giải, ngoại trừ Nhiếp chính vương ra không còn ai có thể giải được"
Sở Tử Uyên hít một hơi sâu, ánh mắt tối sầm laik.
"Ai nói vậy? Ta sẽ nói cho phụ hoàng, người sẽ có cách"
Trường Nhạc công chúa cào sâu mười ngón tay vào nền đất, có thể thấy được nàng ta đang rất thống khổ.
Sở Tử Uyên nhíu mày.
Vì chuyện này mà bọn học buộc phải dừng lại
---
"Chủ nhân, thuộc hạ muốn trở về nguyên kinh trước"
Sở Tử Uyên ngẩn ra, lập tức cười nói:" Đào nhi sinh rồi?"
"Ừm" Triển hưng cao hứng khoa chân máu tay.
Nhìn Trường Nhạc công chúa, Sở Tử Uyên trầm ngâm một lúc rồi nói:" Chúng ta cũng nên nhanh hơn rồi"
Đào nhi sinh, Vân Tử Lạc nhất định sẽ đến thăm, kỳ thực, hắn vẫn muốn nói với nàng một câu " xin lỗi", cũng không biết rằng, hắn còn có cơ hội nói với nàng ba chữ này nữa không.
Nhiếp chính vương đi sau xe ngựa của Vân Tử Lạc, chàng đã tính toán chính xác thời gian, ước chừng lúc này là thời điểm Trường Nhạc công chúa phát tác độc tính vì vậy chắc chắn Sở Tử Uyên sẽ phải dừng nghỉ.
Đến khi xác nhận không có bất kỳ ở phía sau, chàng mới buông nhẹ tay, thân thể lắc lư, rồi đột nhiên cả người ngã khỏi lưng hắc phong.
"Vương gia"
Đám ám vệ bên cạnh cả kinh kêu lên.
Qua khung cửa sổ, Vân Tử Lạc nhìn thấy một màn nay, sắc mặt nàng liền trở nên tái nhợt. nàng bật thốt lên: " Ý"
Nàng cũng quên mất rằng mình đang mang thai sáu tháng, mũi chân đạp lên sàn xem thân thể nhảy như bay ra ngoài.
Bọn thị vệ cũng không ngờ thân thủ của nàng lại tốt như vậy.
Đến khi nhảy ra, nàng mới cảm thấy không ổn.
Nàng miễn cưỡng ổn định lại thân mình, muốn hạ xuống đất, nhưng bên hôn đã được một bàn tay đỡ lấy, sau khi tiếp đất, cơ thể nàng rơi vào lồng ngực của Nhiếp chính vương.
Vừa mới cúi đầu nhìn, Vân Tử Lạc như ngừng thở.
Nàng quỳ trên trường bào của Nhiếp chính vương, chàng nằm phía dưới, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rịn ra, khóe miệng có một dòng máu đỏ tươi đang chảy, một tay chàng đang ôm lấy nàng, miễn cưỡng cười một tiếng, trách nàng: " Lạc nhi, nàng bất cẩn quá"
"Ý" Vân Tử Lạc đau lòng vô cùng, nàng vội lao tới, " Chàng bị nội thương?"
Lời vừa mời nói ra, trái tim nàng như muốn vỡ ra.
Tay nàng liền được một bàn tay ấm áp bao phủ.
Vân Tử Lạc như bị hàng vạn đao đâm vào lòng, đau đớn đến vô cùng.
Màu đen của phần vai áo choàng rõ ràng đã tối hơn bình thường, bởi vì từ trước đế này chàng luốn mặc trường bào đen nên rất khó để nhìn thấy.
Vân Tử Lạc sờ chỗ đó, lòng bàn tay nàng lập tức bị nhuộm đỏ.
Nàng ruốt cuộc cũng hiểu vì sao chàng lại thích mặc đồ đen như vậy!
Thì ra, mặc y phục đen, ở các xa sẽ không nhìn được màu đỏ của máu, sẽ không biết được chàng bi thương nghiêm trọng đến mức nào.